Dường như Alex cũng nhận thấy được điều đó, không nghĩ ngợi nhiều hắn bèn đi lại chổ Sun đang ôm Bảo Tiên, ngay cả cuộc cãi nhau ngày hôm đó cũng bị hắn đem quên sạch, giờ trong trí óc của hắn chỉ có một điều duy nhất chính là cô nhóc kia. Càng lại gần hắn càng thấy người cô run lên dữ dội, tim hắn không tự chủ được cũng trở nên hoảng hốt theo nhưng vẫn duy trì bộ mặt điềm tĩnh. Khi chỉ cách cô tầm vài bước chân nữa thì hắn lại nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng cảnh cáo của Sun. Nếu là trước đây, không ai có nhìn hắn như thế mà có thể thấy được mặt trời ngày mai cả, nhưng mà bây giờ hắn không hơi đâu mà để ý đến Sun, hơn nữa... hắn biết bản thân mình đáng bị như vậy. '' Hức.. hức.'' Từng tiếng thút thít nhỏ như đang bị dồn nén của cô gái nhỏ như từng mũi kim đâm vào tim hắn. Rồi vô thức hắn từ từ đưa tay lên chạm vào bờ vai đang khẽ run kia mà khẽ gọi:'' Tiên Tiên...''Như nhận ra người đang phía sau mình là ai, Bảo Tiên bỗng im bặt rồi từ trong người Sun ngước lên, cô lấy tay quệt mạnh những giọt nước mắt không nghe lời mà ngang bướng chảy xuống trên khuôn mặt của mình, rồi hất mạnh cái tay đang để trên vai của cô ra. Bảo Tiên từ từ quay lại nhìn thẳng vào người con trai kia, ánh mắt nay đã không còn một chút tình cảm nào nữa, mà chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng thất vọng. Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt màu xanh biếc kia nói:'' Alex... anh biết không? tôi đã thật sự dính vào cái bẫy hoàn hảo của anh, tôi đã từng có cảm giác đặc biệt với anh, một cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có với một người con trai nào. Khi nhìn những cử chỉ ân cần anh đối với tôi, tôi e thẹn, ngại ngùng và ngu ngốc cho rằng anh cũng thật sự thích tôi.... Tình yêu thiếu nữ của tôi đối với anh cũng dần dần lớn hơn một chút... Chúng ta càng ngày càng gắn bó với nhau như những cặp yêu nhau bình thường khác, và tôi lại mộng mị mà đắm chìm vào mối quan hệ mập mờ này với anh... đến lúc tôi nhận ra mình cần được một lời xác nhận từ anh, thì anh lại từ chối, anh cho rằng tôi không xứng để anh phải hạ mình giải bày, cho tôi một danh phận chính thức...Haha... bây giờ thì tôi đã hiểu... tôi chỉ là một trò đùa của các anh không hơn không kém.,.. càng nực cười hơn là tôi lại không hề hay biết gì mà đi trao tình yêu đầu đời của mình cho một đại thiếu gia không biết tình yêu là gì, đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa như anh... Ha... bây giờ thì anh thấy đấy, anh thẳng rồi, tôi lại thảm hại như vậy... anh hài lòng rồi chứ?'' Nói rồi cô quay lưng bước đi để lại những người đang đứng đó. Mỗi người đều mang một cảm xúc khác nhau, hối hận, hả hê, đau lòng mà hầu hết đều là thương cảm cho cô gái bé nhỏ ấy.Lúc này chỉ còn lại Alex thẩn thờ đứng đó, bên cạnh còn có Karry và Alan. Từng lời nói chậm rãi đều đều của cô như một thứ thuốc độc rót vào tai hắn, rồi đi xuống lục phủ ngũ tạng mà hành hạ hắn, đau đến tê tâm liệt phế. Hắn đã làm gì thế này? Sao bây giờ hắn lại cảm thấy đau đến không thở nổi, hình như hắn đã làm cô ấy tổn thương nặng nề. Lúc trước hắn cứ nghĩ mình chỉ là có một chút thích cô, cảm thấy hứng thú đối với một cô gái như vậy, nhưng không hiểu sao thứ tình cảm ấy lại dần lớn lên vượt tầm kiểm soát mà hình như lúc đó hắn không hề phát giác. Đến khi được Alan nói là phải cho cô một lời tỏ tình rõ ràng thì tính khí dửng dưng, sự tự cao của một đại thiếu gia lại lấn áp đi cái tình cảm mà bản thân chưa kịp nhận ra đó. Và vô tình lại gây tổn thương cho cô gái đáng yêu kia. Đến bây giờ hắn mới nhận ra..... nếu như không có trò cá cược với Alan.... có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp cận và thích cô.. hoặc có lẽ... chính vì cảm giác mơ hồ đối với người con gái Việt Nam kia mà hắn lại đồng ý với lời thách thức của Alan. Nhưng bản thân lại u mê không nhận ra, u mê giữ lấy sự tự cao khốn kiếp này mà làm mất đi người mình yêu. Nghĩ đến đây một dòng lệ từ trong đôi mắt xanh biếc chảy ra... Alan và Karry đứng nhìn người bạn cao quý của mình như thế thì bất ngờ, sau đó là thở dài nhìn nhau. Đại thiếu gia này đã thật sự sa vào lưới tình rồi, và hơn ai hết tụi hắn biết có lẽ hắn sẽ thoát ra không được, vì tên Alex này một khi đã yêu rồi thì sẽ yêu đến hết đời. Nhưng tiếc là... lần này hắn lại nhận ra quá trễ.