Cô Thành Thiếu Niên

Chương 4: Chương 4

Chương 4: Ẩu đả

Biên tập: An Thuần

Hiệu đính: Lệ Thu & Xiaoxin

Vì là học sinh mới chuyển đến nên lúc tập thể dục, Ôn Uẩn Chi đứng ở cuối hàng.

Phía trước cô là Tạ Phi, cao chừng 1m8, không mặc đồng phục.

Bên cạnh cậu ta là Cố Viêm Sinh còn cao hơn 7, 8cm, mặc áo cộc tay màu trắng, quần âu đen, đi đôi giày vải màu đen hơi cũ nhưng nhìn vẫn sạch sẽ, hai cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, cơ bắp vừa phải nhưng lại có không ít sẹo.

Hai người lười biếng tập thể dục buổi sáng.

“A Viêm!” Nữ sinh bên cạnh gọi to tên cậu, trong ngực ôm áo khoác đồng phục mùa thu màu xanh trắng.

Nếu không mặc đồng phục mùa hè thì học sinh sẽ mặc thêm áo khoác dành cho mùa xuân và mùa thu để đối phó khi bị kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong có thể cởi ra.

“Mặc vào đi, hôm nay ‘Diệt Tuyệt sư thái’ sẽ đến kiểm tra.” Cô ấy ném đồng phục cho Cố Viêm Sinh. Cô là học sinh lớp 13 bên cạnh, đứng cách Cố Viêm Sinh một hàng.

‘Diệt Tuyệt sư thái’ là trưởng ban phòng đào tạo, tên La Ngọc Anh.

Đây là người chuyên tóm gọn những học sinh không mặc đồng phục, trốn học, nhuộm tóc, đi dép lê, v.v… Bởi vì thủ đoạn nghiêm khắc, miệng lưỡi ác nghiệt cho nên học sinh lén gọi cô ấy là ‘Diệt Tuyệt sư thái’.

Cố Viêm Sinh không bắt lấy được đồng phục, nói đúng hơn là không thèm bắt.

Áo khoác đồng phục rơi trên mặt sân cỏ nhân tạo. Tất cả học sinh 12 tập trung ở sân bóng đá, còn lớp 11 thì ở sân bóng rổ.

Tạ Phi liếc mắt nhìn Diệp Li, “Chị Li, còn đồng phục không? Cho em mượn một cái.”

Diệp Li cười mắng, “Đi chết đi!” Đồng phục là đồng phục của cô, nhưng mà được lấy theo số đo của nam sinh .

Cô ấy lại một lần nữa ra lệnh cho Cố Viêm Sinh mặc áo khoác vào.

Cố Viêm Sinh nhìn Tạ Phi, “Mày nhặt lên mặc vào đi.”

Tạ Phi nháy mắt đã hiểu, cười ha ha khom lưng nhặt đồng phục bên chân Cố Viêm Sinh, giũ giũ mấy cọng cỏ dính trên áo rồi khoác lên người.

Mặc vào rất vừa vặn, cậu ta nghiêng đầu, cất cao giọng: “Cảm ơn chị Li.”

Diệp Li giận sôi máu, hờn dỗi mà trừng mắt với Cố Viêm Sinh.

Tạ Phi ngửi ngửi đồng phục, “Áo khoác này có xịt sixgod[1] phải không ta! Sao lại thơm vậy?”

[1] Sixgod là một hãng tinh dầu đuổi côn trùng của Trung Quốc với tinh chất từ 6 loại thảo mộc thiên nhiên, có tác dụng đuổi muỗi, côn trùng, khử mùi cho không gian sinh sống.

Bạn học xung quanh cúi đầu buồn cười, ngay cả Ôn Uẩn Chi cũng bị chọc cười.

Diệp Li lại cười mắng, “Mịa kiếp! Đó là nước hoa Dior! Thôi, có nói thì cái đồ lưu manh như cậu cũng không hiểu được.”

Bị mắng là con rùa[2] nhưng Tạ Phi cũng không nổi giận, cười hì hì, “Chị là thời thượng nhất. Nhưng mà xin hỏi vị tỷ tỷ sành điệu nhất THPT số 1 Thanh Thành này là vì sao lại dùng mùi giống như chai sixgod của bà nội của tôi vậy.”

[2] ý tác giả ở đây chỉ Tạ Phi là người chưa bao giờ nhìn thấy, biết gì về những thứ xung quanh

Giọng của cậu không nhỏ, tất cả bạn học xung quanh nghe thấy đều cười run hết cả vai.

“Cười cái gì mà cười!” ‘Diệt Tuyệt sư thái’ bất thình lình đi tới. Trong nháy mắt, mọi người đã khôi phục sự nghiêm túc, giả vờ tập thể dục buổi sáng.

La Ngọc Anh đứng ở phía sau lớp 12, một tay cầm bút một tay cầm sổ, “Tạ Phi, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng cậu. Nói cái gì vậy? Hả? Trong giờ tập thể dục không được nói chuyện, lớn tiếng như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa!”

Tạ Phi, Cố Viêm Sinh thường bị “mời” lên phòng giám thị uống trà “luận chuyện nhân sinh”[3] cho nên không ít giáo viên nổi tiếng trong trường biết bọn họ.

[3] nói chuyện, đàm đạo về cuộc sống, về đời người

Tạ Phi có một khuôn mặt trẻ con, lúc nào cũng hihi haha, miệng thì dẻo quẹo. Tuy là giáo viên ngoài mặt mắng cậu, nhưng lại không để trong lòng.

Cậu ta nhếch miệng cười ha ha, “Lần sau em sẽ để ý, cô à, lần sau em thực sự sẽ để ý.”

Sắc mặt La Ngọc Anh có chút hòa hoãn, “Đồng phục mùa hè của em đâu?”

“Em giặt rồi ạ.”

La Ngọc Anh không vui, “Không phải là em có hai bộ hay sao?”

“Em giặt cả hai rồi.” Tạ Phi nói dối mà không cần chuẩn bị sẵn kịch bản, “Tối hôm qua em mới giặt cho nên hôm nay em mới phải mặc cái này.” Cậu ta kéo nhẹ áo đồng phục mùa thu trên người, dáng vẻ thật sự vô tội.

La Ngọc Anh không nói gì, tầm mắt chuyển hướng đến Cố Viêm Sinh, “Cố Viêm Sinh, đồng phục của em đâu? Vì sao lại không mặc đồng phục.”

Mặt mày Cố Viêm Sinh lạnh lùng, “Em không muốn mặc.”

La Ngọc Anh lập tức nghiêm túc dạy dỗ cậu một phen, đồng thời ghi tên cậu vào sổ. Việc này sẽ gây ảnh hưởng đến thành tích mỗi tháng của lớp. Lúc ban giám thị xem xét “điểm tổng”, lớp nào có điểm số cao nhất sẽ được trao cờ luân lưu đỏ âu có ghi dòng chữ ‘lớp xuất sắc’.

Xong rồi, cô ấy nghiêm khắc nói, “Cô biết thành tích học tập của em rất tốt. Nhưng dù học tốt, muốn ở lại trường thì phải tuân thủ nội quy trường học.”

Tiếp đó lại là một tràng thao thao bất tuyệt lên lớp.

Cố Viêm Sinh cực kỳ thông minh. Lúc mới học lớp 10, cậu đã nhảy vọt lên đứng top 2 ban tự nhiên của toàn trường. Vốn dĩ có thể xếp cậu vào lớp cao hơn nhưng trong lúc thi phân ban, cậu ta vắng mặt môn Toán Lý Hóa cho nên điểm thi mới bị tuột thấp như vậy.

Hơn ba mươi năm nay, THPT số 1 Thanh Thành vẫn chưa có lấy một vị thủ khoa ban tự nhiên. Vì thế, khi học sinh của huyện thi tốt nghiệp cấp 2 rồi đăng ký nhập học, nhà trường đã nhắm được vài hạt giống tốt, trông chờ những hạt giống ấy có thể làm vẻ vang ngôi trường ở huyện Thanh Thành này bằng những con số ấn tượng trong kỳ thi đại học.

Cố Viêm Sinh là một trong những hạt giống tốt nhất. Tuy rằng cậu thường đánh nhau với đám học sinh trường ngoài, chẳng khác gì đầu gấu nhưng giáo viên biết rất rõ. Nhìn thì cứ ngỡ cậu có vẻ không chú tâm vào việc học, nhưng thật ra lại rất nghiêm túc và có lối tư duy riêng.

Thể dục buổi sáng kết thúc, học sinh lần lượt trở về lớp học.

Chu Ninh vốn muốn đi tìm Ôn Uẩn Chi về lớp cùng cô. Nào ngờ bị đám Vương Giai ra vẻ như những người bạn tốt kéo ra khỏi sân.

Chu Ninh dựa vào vách tường cũ kĩ, cơ thể không ngừng run lên, co rúm đến mức phần xương hàm một bên mặt áp sát vào hõm vai, có người lấy bật lửa ra bật, đốt vài sợi tóc của cô, sườn má cô bị nóng đến run lẩy bẩy khiến cô không kiềm được mà thét lên, nước mắt tuôn ra như mưa.

“Kêu mẹ mày mà kêu!” Tóc bị người phía sau nắm giật ngửa, da đầu bị kéo đến đau rát.

“Tìm được người giúp đỡ nó, sáng nay còn muốn Văn Văn xin lỗi, buồn cười muốn chết.”

“Sao con nhỏ này béo vậy ta? So với con heo mà bà nội mình nuôi còn béo hơn.” Có người vừa cầm di động chụp lại cảnh chật vật của cô vừa chế giễu.

“Mày còn không biết xấu hổ mà đi thích Cố Viêm Sinh.” Nếu Ôn Uẩn Chi nghe thấy nhất định sẽ biết giọng nữ này là của Vương Giai. Người còn lại là bạn cùng bàn cũ của Chu Ninh, cô ta đã từng thấy Chu Ninh viết tên Cố Viêm Sinh.

Trong chốc lát chỉ còn một mình Chu Ninh ở trong góc bỏ hoang, cô ngồi xổm xuống góc tường, hai tay ôm lấy bụng, tóc tai rối xù khóc nức nở.

Làn gió cuốn theo mùi hoa quế thoảng qua, hương thơm như làn sóng nhẹ, có thể nghe rõ tiếng đùa giỡn vui vẻ cách đó không xa của học sinh, còn cả tiếng nước chậm rãi chảy xuôi của máng mương phía xa.

Chu Ninh yên tĩnh ngồi một góc. Chu Ninh cảm thấy thật tức giận. Chu Ninh gạt đi những giọt nước mắt đang rơi trên mặt mình.

Năm ngón tay chải lại đầu tóc, buộc tóc kiểu đuôi ngựa thấp, mùi tóc đốt vẫn còn, cô lặng lẽ rời khỏi khu dạy học bỏ hoang.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Không biết cơn gió nào lại mang Ôn Thiếu Đường tới tìm Ôn Uẩn Chi đi ăn cơm trưa.

Cậu ta học ban xã hội – lớp 2, lớp học ở lầu một.

Cậu đứng ở cửa lớp 12 gọi to “Uẩn Chi!” khiến cho các bạn học trong lớp đều chú ý đến.

Ôn Thiếu Đường rất nổi tiếng ở trường THPT số 1 Thanh Thành, không chỉ ngoại hình sáng láng mà còn nổi danh bên trường THPT số 2 Thanh Thành, trường nghề và mấy tên côn đồ lêu lỏng.

Ôn Uẩn Chi đáp lại rồi hỏi có việc gì không.

“Đi, đi ra ngoài ăn cơm.” Ôn Thiếu Đường to giọng nói.

Thiếu Đường đích thân đến đây mời mình đi ăn, xét về tình về lý thì Ôn Uẩn Chi sẽ không thể từ chối. Cô thu dọn bút viết trên bàn, hỏi Chu Ninh có muốn đi ăn cùng không.

Chu Ninh xoay lại, “Tớ đến căn tin ăn là được rồi.”

Ôn Uẩn Chi gật đầu. Cô cùng Ôn Thiếu Đường rời lớp học.

Ôn Thiếu Đường ân cần hỏi han cô vài câu, cuối cùng tỏ vẻ sau này nếu có việc có thể đến lớp 2 tìm cậu ta.

Cô nào có chuyện gì cần tìm đến anh trai đâu, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời: “Vâng”.

“À đúng rồi,” chợt nhớ đến gì đó, Ôn Thiếu Đường buột miệng thốt ra, “Em quen cái bạn béo kia sao?”

Hóa ra “đứa béo” trong miệng anh trai hôm đó là Chu Ninh. Ôn Uẩn Chi nhíu mày: “Anh nói chuyện lịch sự chút đi, béo béo cái gì.’’

“Vốn dĩ là thật mà, mọi người đều gọi cậu ấy như thế.” Ôn Thiếu Đường tự nhiên như không mà nói.

“Anh đi học chỉ để xem ai gầy ai béo sao?” Cô hỏi lại.

Lời này của cô rõ ràng mang theo chút không vui, Ôn Thiếu Đường cười mỉa, “Anh chỉ nói thế thôi, chẳng xẻo miếng thịt nào của cậu ấy.”

“Vậy em có thể nói chân anh ngắn chứ?” Ôn Uẩn Chi nhướng mày, “A đúng rồi, tóc anh còn giống hệt bờm ngựa, tóc mái xéo thật sự giống đầu đất.”

Ôn Thiếu Đường có dáng người tỉ lệ 1:1[4] bị ‘trúng đạn’, “Này! Làm gì đến mức đó! Anh chỉ thuận miệng nói người ngoài có mấy câu, vậy mà em liền “nã pháo” châm chọc anh!”

[4]: Tỷ lệ người và độ dài chân tương đương nhau.

“Em chỉ cho anh thử cảm giác bản thân bị người khác nói như vậy một chút thôi mà.” Vẻ mặt cô vô tội, “Những từ này dù là cố ý hay vô ý thì đều lăng mạ người khác.”

“Em ____” Ôn Thiếu Đường cứng họng không trả lời được, ngón tay trỏ chỉ Ôn Uẩn Chi không khỏi run lên.

Ôn Uẩn Chi chớp chớp mắt, làm ra dáng “em làm sao.”

Mắt hạnh, mũi nhỏ cao thẳng, môi căng mọng nhưng lại không mang ý cười. Hơn nữa còn luyện ba lê mười mấy năm nên toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng, thanh tao khiến cho người khác chỉ có thể nhìn mà chẳng dám có ý đồ bậy bạ gì khác.

Khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu, tươi cười xinh đẹp của cô, Ôn Thiếu Đường nhất thời ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ ngây ngốc.

Cậu ta đang ở độ tuổi dậy thì, hormone mạnh mẽ. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, thì mất hồn trong giây lát cũng không có gì là ngạc nhiên.

“Nè!” Tạ Phi là một đóa hoa xã giao, quan hệ với bác bảo vệ của trường học rất tốt, cậu ta hay đến phòng bảo vệ nói chuyện phiếm. Buổi sáng cậu ta đi học muộn, bảo vệ đều không ghi tên cậu ta, nhắm một mắt mở một mắt mà cho cậu ta vào.

Lúc này đây, cậu ta dựa vào khung cửa phòng bảo vệ, trong tay cầm chai coca cola ướp lạnh uống một nửa nhìn thiếu nam thiếu nữ cách đó không xa, “Ôn Thiếu Đường khí thế bức người thế nhưng lại đụng phải nữ thần của chúng ta!”

Vào thời điểm đó, danh xưng nữ thần không phổ biến như kiểu trêu ghẹo con gái trên đường phố sau này mà lại rất có giá trị. Nữ thần có vẻ bị tên khó đối phó làm phiền rồi, Tạ Phi cảm thấy thật bực mình.

Cố Viêm Sinh đang giải đề toán Olympic mà ban nãy Chu Toàn đưa cho cậu khi đi qua phòng bảo vệ, trên bàn chất đầy tài liệu cùng các loại sách vở.

Nghe thấy Tạ Phi nói, cậu ta trở nên trầm lặng, giương mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nam sinh giơ tay xoa đầu nữ sinh, người kia tuy trừng mắt nhưng lại có vẻ như chẳng hề tức giận.

Nhìn qua thật giống như một đôi tình nhân đang đánh yêu nhau mà thôi.

Cây bút bị cậu ta ném một cách không thương tiếc, “Đi thôi.”

Tạ Phi nhìn cậu, “Giải ra rồi sao?”

Cố Viêm Sinh không trả lời, đi ra khỏi phòng bảo vệ.

Tạ Phi hoài nghi sờ sờ mũi, nhạy cảm ngửi thấy tâm trạng của Cố Viêm Sinh có vẻ không được tốt cho lắm.