Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Chương 1

Cuối tháng tám, kì nghỉ hè đã gần kết thúc.

Ra khỏi phòng máy lạnh, thời tiết ngoài kia vẫn oi bức như cũ.

Trang Cẩm Lộ chống nạng, khập khiễng chậm rãi đi tới cạnh một băng ghế công viên, sau đó ngồi xuống.

Con đường chỉ dài tầm hai mươi mấy bước chân mà cậu đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Cậu lau mồ hôi, kéo cổ áo thun quạt gió, cả người chìm trong ánh mặt trời rồi miễn cưỡng híp mắt.

Trời nóng như vậy, tại sao cậu lại nghe lời Từ Thuỷ Miểu mà ra ngoài chơi một lát nhỉ?

Gãy chân thì nên nằm ở nhà, rảnh rỗi đi ra ngoài tản bộ làm gì chứ.

Trang Cẩm Lộ nhung nhớ máy điều hoà bật suốt hai mươi bốn giờ trong nhà, trong lòng đấm ngực giậm chân, hối hận.

Cậu đang suy nghĩ xem có nên gửi tin nhắn WeChat cho Từ Thuỷ Miểu hay không thì chợt thấy một con shiba chui ra khỏi bụi cây.

Nó không sợ người lạ mà còn lại gần, sau đó ngồi bên cái chân phải bó thạch cao của cậu, hai mắt lấp lánh nhìn cậu chằm chằm.

Trang Cẩm Lộ khom lưng sờ sờ đầu nó.

Công viên này nằm giữa mấy khu biệt thự xa hoa, thuộc quyền của ban quản lý bất động sản.

Trước kia khi cậu chưa bị gãy xương vẫn thường hay xuống đây đi dạo, chưa từng thấy chó hoang mèo hoang gì cả.

Chắc nhóc shiba này chạy từ nhà người ta ra đây.

Trang Cẩm Lộ thấy nhóc ta cứ thè lưỡi thở dốc không ngừng, thế là liền xoa đầu nó rồi nói: “Anh có mang nước, nhóc chờ một chút nhé.”

Cậu lấy một bình nước khoáng ra khỏi balô, mở nắp rồi đổ nước vào lòng bàn tay mình.

Nhóc shiba rất khôn.

Nó chồm lên, chống hai chân trước trên đùi Trang Cẩm Lộ rồi lại gần liếm nước trong tay cậu.

Nó uống vội vã, cổ họng khò khè khò khè.

Trang Cẩm Lộ thấy vui vui, lòng bàn tay nhồn nhột, đôi mắt cười cong cong như hai vầng trăng non.

Không bao lâu sau, nhóc shiba đã uống hết nửa bình nước.

Nó thân thiết víu lấy cánh tay Trang Cẩm Lộ, muốn liếm mặt cậu để lấy lòng.

Trang Cẩm Lộ vừa cười vừa né tránh: “Đừng, nhóc mau về nhà đi, nếu đi xa nhà quá thì không chừng sẽ bị bắt đi hầm canh thịt chó đó.

Có biết canh thịt chó là gì không? Trước tiên sẽ đánh chó một trận, sau đó…”

Chẳng biết nhóc shiba có phải là hiểu được hay không, nó chỉ vẫy đuôi một lát rồi đi mất.

Ngay khi Trang Cẩm Lộ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Từ Thuỷ Miểu thì nghe thấy giọng cậu chàng: “Úi chà! Cậu gãy chân mà đi còn nhanh hơn mình! Rõ ràng là nhà mình gần hơn một chút mà.”

Trang Cẩm Lộ nhìn bạn thân chạy đến, hơi bất mãn: “Nhất định là sau khi cậu hẹn mình còn lề mà lề mề không đi.”

Từ Thuỷ Miểu cười khà khà, lấy hai cây kem ra khỏi bao: “Ầy, hơi chảy một chút, cậu ăn tạm đi.”

Trang Cẩm Lộ cầm kem rồi sẽ không oán trách nữa.

Kem đã ăn, ắt phải nhường (1).

Trang Cẩm Lộ còn phải chống nạng không tiện ăn kem lắm, nên trước tiên hai người ngồi dưới bóng mát, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Chà, cậu bó bột chắc cũng gần ba tháng rồi.

Khi nào mới lành đây?”

Trang Cẩm Lộ sờ sờ chân: “Hai ngày nữa là tháo bột rồi.

Lúc trước có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng.

Cũng không biết lúc học quân sự có ổn không.”

Từ Thuỷ Miểu xoắn xuýt quanh cậu: “Vậy mà cậu còn học ở trường số 3.

Mẹ mình nói trường đó loạn lắm.

Cậu biết đó, trường cấp ba tư thục mà nên có rất nhiều cậu ấm cô chiêu xấu tính, chỉ định học cho qua rồi sẽ ra nước ngoài cả thôi.”

Trang Cẩm Lộ lại rất lạc quan: “Kì thi chuyển cấp mình thi thiếu hai môn.

Điểm quá thấp, nhờ vào quan hệ mà có thể nhập học ở trường số 3 đã là tốt lắm rồi.”

Từ Thuỷ Miểu nhìn chân phải bị bó bột của Trang Cẩm Lộ đầy cảm thông: “Thảm, thật sự quá thảm.

Ngày thi bị xe điện tông cho gãy xương, rõ ràng sẽ là thủ khoa kì thi thế mà lại bị dòng đời xô đẩy về học trường tư.

Mùa hè này chắc chủ nhiệm lớp mình còn uất ức khó chịu hơn cậu nữa.”

Nếu một lớp có thủ khoa, vậy giáo viên chủ nhiệm sẽ được thưởng ít nhất là ba vạn đó.

Tiền thưởng thế là không còn.

Từ Thuỷ Miểu đau lòng thay giáo viên chủ nhiệm luôn.

“Không sao! Mình gọi điện cho cô chủ nhiệm, cô bảo mình không có chuyện gì là tốt rồi.” Trang Cẩm Lộ cười cười rồi vứt vỏ kem vào thùng rác bên cạnh, sau đó chống nạng đứng lên: “Tụi mình đi đâu vậy? Mình không đi xa được đâu.”

“Ồ, không xa.

Tụi mình ngồi xe đi, anh đây dẫn cậu đi xem trò này hay lắm.”

Trang Cẩm Lộ nhìn cậu nghi ngờ.

Từ Thuỷ Miểu xàm xí không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Nghe đâu mẹ của Từ Thuỷ Miểu tìm đại sư đoán mệnh, đại sư phán đứa bé này mệnh khuyết thuỷ, thế là mẹ cậu liền đặt tên cho cậu như thế.

Từ nhỏ đến lớn đều đeo ngọc trên người, ăn mặc ngủ nghỉ đều có tính toán để bổ sung cho mệnh cách khuyết thuỷ của cậu.

Có lẽ là do bồi bổ quá mức, Trang Cẩm Lộ thường xuyên cảm thấy trong bụng bạn thân của mình toàn là nước óc ách, trong óc dường như chứa cả một vùng nước biển.

Từ Thuỷ Miểu nắm một bên vai cậu, lắc lắc: “Cậu còn nhớ trước đây mình có kể cậu nghe về một cô nàng không? Học ở trường cấp hai bên cạnh ấy, rất xinh xắn, tên là Lý Vũ Nùng.”

Trang Cẩm Lộ ngẫm lại một lát, tuy rằng không nhớ rõ lắm nhưng vẫn đáp: “Ừm, có ấn tượng.”

“Trước đây mình không theo đuổi cô ấy, mình theo không nổi.” Từ Thuỷ Miểu gãi đầu cười hì hì.

“Bạn ấy thi vào trường trung học Học Minh, đứng hạng 43 trên bảng thành tích toàn thành phố.

Mình nghe anh em kể là hôm nay có hai phe quyết đấu vì cô ấy, ở sân bóng rổ bên đường Chung Sơn.”

Trang Cẩm Lộ không hiểu mấy chuyện yêu hận tình thù của bọn cấp hai lắm, cơ mà nhìn thấy Từ Thuỷ Miểu hứng thú bừng bừng như vậy thì cũng không thể làm gì hơn bèn hỏi theo: “Tại sao lại muốn đấu?”

“Thủ lĩnh hai phe đều theo đuổi cô ấy, nên muốn đọ khí thế chứ sao.”

“Cậu muốn đến xem à?”

Từ Thuỷ Miểu lắc bả vai cậu, nước bọt văng ra: “Cậu không cảm thấy chuyện này rất thú vị à! Hai người đàn ông! Kéo theo anh em hai bên! Vì một nữ sinh! Tranh giành tình yêu!”

Trong lòng Trang Cẩm Lộ thầm nói, rõ ràng là cậu vẫn chưa hết hy vọng với Lý Vũ Nùng, muốn đi thăm dò tình địch một chút nhưng không dám đi một mình thì có.

Cơ mà phải giữ mặt mũi cho bạn thân, cậu cũng không nói ra mà đành nói: “Thú vị đấy, mình muốn xem.

Tụi mình đi thôi.”

Từ Thuỷ Miểu lập tức gọi xe, còn xách túi thay Trang Cẩm Lộ để lấy lòng cậu.

Điểm đến không xa, bọn họ nhanh chóng đến nơi.

Sân bóng rổ này nhập vào khu vực phụ cận của tiểu khu, cũng xem như là nơi công cộng.

Sân chiếm diện tích rất lớn, một bên sân còn dựng lều che nắng và ghế dài để nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa xuống xe đã thấy có vài người đang chơi bóng rổ.

Xem ra trận quyết đấu còn chưa bắt đầu, hai vai chính còn chưa tới đông đủ.

Từ Thuỷ Miểu đỡ Trang Cẩm Lộ ngồi xuống ghế dài: “Đau không?”

Trang Cẩm Lộ lắc đầu một cái: “Mình bị vầy cũng đã hơn hai tháng, quen rồi.”

Từ Thuỷ Miểu đưa bình nước cho cậu, sau đó ngồi nhìn Trang Cẩm Lộ uống nước, nhìn một lúc lại đột nhiên nói: “Uầy, có phải là da cậu trời sinh đã trắng như vậy không? Mình chưa từng thấy cậu đen đi vì phơi nắng bao giờ.”

Trang Cẩm Lộ sờ sờ mặt: “Chắc là vậy rồi.

Cũng có thể là vì mình không thích ra nắng.”

Ánh mắt Từ Thuỷ Miểu hơi u ám: “Nếu mình cũng đẹp trai giống cậu thì tốt rồi.”

Trang Cẩm Lộ ngạc nhiên nhìn cậu: “Cậu còn thấy mình không đẹp trai?! Cậu đã đủ đẹp rồi mà.”

Từ Thủy Miểu: “…”

Từ Thủy Miểu sờ mấy cục mụn mới nổi trên mặt, hơi phiền não: “Nhưng mà con gái lại thích mấy người da trắng như cậu.

Mình mà đứng cạnh cậu thì sẽ giống như không tồn tại luôn đó, trước đây các bạn nữ cùng lớp cũng thích cậu nữa.

Không biết mình đã nhận giúp cậu bao nhiêu lá thư tình rồi.”

Trang Cẩm Lộ không có những nỗi khổ của tuổi dậy thì, cậu cũng không đủ nhạy cảm để chú ý đến ánh mắt của mấy cô bé kia.

Cậu thử dò hỏi: “Đại Miểu à, có phải là cậu không vui không?”

Từ Thủy Miểu liền vội vàng lắc đầu, đáp: “Cậu đừng nghĩ nhiều, đương nhiên là mình không giận cậu, chỉ là ước ao thôi.

Được rồi không nói chuyện này nữa, lớn đầu cả rồi, thật là buồn nôn.”

Trang Cẩm Lộ suy nghĩ một chút, cậu cũng không biết cách an ủi chuyện tình cảm của người khác, nên không biết làm gì bèn nói: “Nếu cậu còn thích Lý Vân Long, vậy thì không nên cứ thế mà từ bỏ.”

Từ Thủy Miểu nói: “Là Lý Vũ Nùng.”

Trang Cẩm Lộ: “… Ừm, mình nghe nhầm rồi, ngại quá.”

Từ Thủy Miểu phất phất tay, giả vờ thâm trầm mà thở dài: “Nói thật, mình thà rằng cô ấy thích cậu, cũng không muốn cô ấy quen với mấy thằng choai choai hễ thích là đánh nhau.

Thua cậu thì mình tâm phục khẩu phục.”

Cậu vừa dứt lời đã thấy một đám thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi tay ôm bóng rổ mở cửa lưới, rồi đẩy trước xô sau mà vào sân.

Từ Thuỷ Miểu lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Thấy không, cái tên tinh tướng mặc áo thun xanh đi phía trước ấy, tên là Thành Hạo Hãn.

Trước đây học cùng trường với tụi mình, bị lưu ban, hình như còn bị lôi về đồn cảnh sát vì đánh nhau, bị phê bình trước toàn trường.

Nhưng mà nhà nó cũng giàu, thành tích kém thế kia mà còn có thể nhét nó vào trường trung học liên kết (2) được.

Lúc nó còn học cấp hai thì đã theo đuổi Lý Vũ Nùng rồi.”

“Theo sau nó đều là bạn cùng cấp hai với tụi mình đấy.

Chẳng qua do cậu lo học hành quá nên cũng không biết đến ai, còn tụi nó lại là một đám lưu manh vô học.”

Trang Cẩm Lộ nhìn bọn họ đứng đó khởi động tầm hai phút, nói: “Tuy rằng học không giỏi, nhưng chắc là họ chơi bóng rất lợi hại.”

Từ Thuỷ Miểu đã sớm quen với cái tính này của Trang Cẩm Lộ, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nghe thấy Trang Cẩm Lộ nói với ai một câu khó nghe, vậy nên cũng không kể cho cậu biết về lịch sử hoành tráng của mấy tên nhóc bất hảo kia.

Không lâu sau, lại có hai cậu học sinh bước vào.

Từ Thuỷ Miểu trợn to mắt, hô khẽ một tiếng: “Sao tên kia cũng tới…”

Trang Cẩm Lộ nhìn sang phía cậu chỉ.

Hai cậu trai đến sau mặc áo thun đen đơn giản, quần thể dục rộng rãi.

Có lẽ người đi đằng sau trưởng thành sớm nên cậu ta cao hơn các bạn đồng trang lứa không ít, trông thật giống hạc giữa bầy gà.

Trang Cẩm Lộ thầm nghĩ, nếu bạn này thật sự muốn đấu bóng, chỉ dựa vào chiều cao thôi cũng đã hạ đo ván mấy người kia rồi.

Giống như ngỗng lớn đại chiến gà con vậy đó.

Trang Cẩm Lộ hỏi: “Cậu biết bọn họ à?”

Từ Thuỷ Miểu sáp lại, nói: “Người cao to kia tên là Khương Vĩ, học cùng cấp hai với Lý Vũ Nùng, cũng là một đứa khó chơi.

Thầy cô cũng không làm gì được nó, mình còn nghe đồn nó từng làm cho một bạn nữ mang bầu.

Không ngờ rằng nó cũng thích Lý Vũ Nùng…”

Trang Cẩm Lộ: “…”

Cậu cảm thấy mấy chuyện như vậy không nên nói lung tung, không có bằng chứng thì không nên nói gì.

Trên sân.

Thành Hạo Hãn nhìn Khương Vĩ và Tưởng Trầm Tinh, hất hàm nói: “Chỉ có hai đứa tụi mày thôi à?”

Lỗ mũi Tưởng Trầm Tinh phì lửa giận: “Muốn đấu với mày còn cần thêm người nữa chắc?”

Thành Hạo Hãn săm soi Khương Vĩ, người kia đứng cách đó hơn mười bước, chỉ bâng quơ xoay bóng.

Thành Hạo Hãn hơi sợ, nhưng vẫn cố cứng rắn mà nói: “Tưởng Trầm Tinh, mày là đồ nhát gan, có dám đấu một mình không? Tao với mày một chọi một, ai thua thì phải từ bỏ Lý Vũ Nùng.”

“Con khỉ!” Tưởng Trầm Tinh hệt như gà chọi bị nhổ lông, thiếu điều nhảy cẫng lên: “Rốt cuộc ai mới nhát gan? Vốn là chỉ có hai chúng ta, mày kéo theo một đám người thế này, tao chỉ dẫn theo Khương Vĩ.

Mày là đồ nhát gan, thằng hèn, còn muốn đeo đuổi Lý Vũ Nùng cái gì, mày cút thì có!!!!”

Hai mắt Thành Hạo Hãn đều đỏ, nó hung tợn trừng mắt nhìn Tưởng Trầm Tinh.

Tưởng Trầm Tinh cố nén kiêu ngạo, rồi nhanh chóng đưa tay ra hiệu với Khương Vĩ.

Lúc này Khương Vĩ mới bước lên phía trước, từ trên cao liếc xuống Thành Hạo Hãn: “Có đấu bóng hay không? Không đấu thì về.”

Chiều cao bị chèn ép, khó mà nâng khí thế lên được.

Huống chi Thành Hạo Hãn vốn đã sợ Khương Vĩ.

Nó nuốt nghẹn, tuy không phục nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đấu thì đấu.

Tụi mày có hai đứa, vậy thì bên tao cũng chọn hai người.”

Khương Vĩ nhún vai: “Tuỳ mày.”

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Mấy người vốn đang ở trên sân bóng khi nãy cũng đều vây quanh xem trò vui.

Trang Cẩm Lộ không thích xem bóng rổ, cho nên cũng không hiểu luật chơi lắm.

Thế nhưng thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy Từ Thuỷ Miểu xuýt xoa thán phục, vậy nên cũng biết người tên Khương Vĩ kia mạnh cỡ nào.

Không đến hai mươi phút, thắng bại trên sân đã phân rõ.

Thành Hạo Hãn không ghi được dù chỉ một điểm, thảm bại.

Hết trận, mặt mũi nó cũng xanh lét.

Nó vừa cầm khăn lau mặt thì có người bạn lặng lẽ nói: “Mày nhìn bên kia, Lý Vũ Nùng cũng tới kìa.”

Thành Hạo Hãn nhìn sang, đúng là thấy Lý Vũ Nùng đứng với bạn thân ở bên sân.

Thành Hạo Hãn thấy mất mặt, mặt đổi sắc liên tục, cuối cùng trút lên đầu phe mình: “Cũng tại lũ tụi mày, cứ nhất định phải đấu bóng rổ để phân thắng bại! Mẹ nó!”

Mà ở bên kia, Tưởng Trầm Tinh nằm không cũng thắng liền sảng khoái hô to: “Anh Vĩ trâu vãi!”

Khương Vĩ nhếch môi cười như không cười, hừ một tiếng: “Chỉ giỏi vỗ mông ngựa, gọi anh Vĩ gì đó? Nữ thần của mày đến rồi, cút đi.” Cậu nhấc chân làm như muốn đạp, Tưởng Trầm Tinh lập tức cười hì hì rồi chạy về phía Lý Vũ Nùng.

Ngay khi Tưởng Trầm Tinh chạy về phía nữ thần của cậu, Lý Vũ Nùng cũng chạy.

Chỉ thấy Lý Vũ Nùng xẹt qua mặt Tưởng Trầm Tinh, băng ngang Khương Vĩ đang uống nước, rồi lướt qua Thành Hạo Hãn đang uất ức tới nỗi đỏ bừng mặt, mắt nhìn thẳng, cuối cùng dừng lại trước mặt Từ Thuỷ Miểu và Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ giương mắt nhìn cô, hơi khó hiểu.

Cậu không quen cô bạn này, thế nhưng cô ấy cứ đứng mãi trước mặt cậu, chắc là biết cậu ha?

Sau lưng Lý Vũ Nùng là mấy ánh mắt mang đủ loại ý tứ khác nhau, hai mắt cô lấp lánh, ngại ngùng nhìn Trang Cẩm Lộ, rồi hồi hộp nói: “Trang Cẩm Lộ, cậu còn nhớ mình không? Tụi mình trao đổi WeChat nha?”

Trang Cẩm Lộ phản ứng rất nhanh.

Khi thấy từ bạn thân cho đến đám người trên sân bóng rổ ai nấy đều há hốc mồm tới nỗi sắp rớt cả cằm, cậu đã biết ngay cô bạn này là ai.

Đây là… cái thể loại… tình huống gì vậy???

Cậu cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu mình bị lệch, đáp lại: “À… ừm… bạn khoẻ chứ, Lý Vân Long?”

Chú thích:

(1) Raw là 吃人嘴软, nguyên văn của câu thành ngữ là 吃人嘴软,拿人手短 nghĩa là sau khi bạn nhận được lợi ích gì từ người ta thì phải giúp họ lại một việc gì đó.

Mình không nghĩ ra có câu thành ngữ hay tục ngữ tương tự trong tiếng Việt nên đành edit thoát ý như vậy, nếu bạn có thể gợi ý cho mình thì cmt cho mình biết với nhé.

Cảm ơn bạn.

(2) Trung học liên kết: QT là phụ trung.

Mình tra thử thì thấy đây là khái niệm trường học phụ thuộc/trực thuộc hay nói cách khác là có liên kết với đại học á.

← [ML] Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?.