Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Chương 12

Kì quân sự đã sắp kết thúc.

Sáng sớm mai sẽ diễn tập diễu hành, tập xong thì các huấn luyện viên- những người đã ở cùng học sinh trong suốt hai tuần qua- sẽ nói lời tạm biệt.

Có bạn nữ đa sầu đa cảm còn lén lút lau nước mắt.

Tưởng Trầm Tinh lặng lẽ đứng phía sau, nói với Trang Cẩm Lộ: “Lần học quân sự nào cũng có mấy cô nàng khóc nhè.

Mình không hiểu có gì mà phải khóc, hồi đầu còn oán giận huấn luyện viên gắt quá mà? Bây giờ mấy thầy đi thì lại khóc, bị cuồng tra tấn hay gì?”

Trang Cẩm Lộ đáp: “Tình cảm có thể nuôi dưỡng mà.”

Tưởng Trầm Tinh suy nghĩ: “Cũng đúng.

Lần đầu gặp cậu mình rất xem thường, còn nghĩ cậu chỉ là một thằng nhãi yếu đuối.”

Trang Cẩm Lộ: “Cậu trông mặt mà bắt hình dong là sai rồi.”

Tưởng Trầm Tinh kẹp cổ Trang Cẩm Lộ: “Haha, mình biết sai rồi mà.

Mình mời cậu ăn kem nhé, hôm qua mình thấy căn-tin mới nhập lô hàng mới, có một loại kem cốc ăn cực kì ngon luôn.”

Trang Cẩm Lộ lắc đầu: “Loại đó tận 18 tệ mà chỉ có một viên kem nhỏ, còn mùi vị thì giống hệt kem Tam Sắc.

Kem Tam Sắc lại chỉ có 5 tệ thôi.”

Tưởng Trầm Tinh: “Trời ạ mình khao cậu mà, đừng có tiết kiệm thay mình nữa.

Đi nào.”

Đến căn-tin mua kem xong, còn chưa đi được mấy bước mà Tưởng Trầm Tinh đã ăn hết viên kem rồi.

Cậu quay lại nhìn thì thấy Trang Cẩm Lộ đang cầm muỗng nhựa ăn từng chút một.

Tưởng Trầm Tinh hỏi: “Kem này ngon vậy à? Nên cậu mới từ từ thưởng thức.”

Trang Cẩm Lộ nóng lòng muốn so sánh hai loại kem, đáp: “Mình muốn tìm hiểu vì sao món này lại đắt như vậy.”

Tưởng Trầm Tinh sửng sốt một lát, sau đó cậu cười rộ lên: “Vậy mai tụi mình ăn kem Tam Sắc ha?”

“Để mình mời cậu.”

Tưởng Trầm Tinh nghĩ thầm, hai cốc kem Tam Sắc cũng phải 10 tệ rồi, tương đương một bữa cơm.

Điều kiện nhà Trang Cẩm Lộ kém, làm sao để cậu tốn tiền mời được.

Nhưng nếu không cho cậu ấy mời, hẳn là sau đó sẽ không chịu ăn đồ của mình đâu.

Lần đầu tiên Tưởng Trầm Tinh kết bạn với người có hoàn cảnh khó khăn, chỉ sợ chính mình lỡ phạm sai lầm, lại làm tổn thương lòng tự trọng của bạn.

Chà, thôi vậy.

Đến lúc đó lại đổi ý, nói là muốn ăn bánh pudding nhỏ giá 1 tệ là được.

Hai người vừa đi vừa nói.

Khi đi ngang qua hồ nhân tạo, Tưởng Trầm Tinh đột ngột kéo Trang Cẩm Lộ lại.

“Cậu nhìn kìa, người đứng dưới bóng cây là anh Vĩ thì phải.”

Trang Cẩm Lộ cận hơn 1 độ, không trông rõ mặt người, nhưng nếu nhìn chiều cao thì giống thật.

“Chắc là vậy rồi.”

“Trời đậu nó dám đứng chung với Lý Di Tuyết! Nó có điên không? Nó biết rõ mình muốn theo đuổi Lý Di Tuyết mà.”

Tưởng Trầm Tinh nghiến răng nghiến lợi, len lén kéo Trang Cẩm Lộ lại nghe trộm.

Trang Cẩm Lộ thấy không nên làm vậy: “Mình đừng nghe trộm người ta nói chuyện… Nếu cậu tò mò thì sau này cứ hỏi Khương Vĩ là được mà.”

Bọn họ chưa kịp lại gần thì Lý Di Tuyết đã nhét một chiếc hộp giấy nhỏ vào tay Khương Vĩ, rồi xoay người chạy đi.

Đợi đến khi cô và bạn cùng phòng đã chạy xa, Tưởng Trầm Tinh nhảy xổ ra ngoài: “Anh Vĩ! Mày đừng có mà quá đáng!”

Khương Vĩ quay lại nhìn Tưởng Trầm Tinh và Trang Cẩm Lộ: “Sao tụi mày lại ở đây?”

Trang Cẩm Lộ lập tức giơ hai tay lên: “Tụi mình không nghe thấy gì hết, chỉ là đi ngang qua thôi à.”

Nào ngờ cậu vung tay mạnh quá, viên kem đang ăn dở bay vèo, bụp một tiếng, rồi hi sinh anh dũng trên bãi cỏ.

“…”

Trang Cẩm Lộ chạm đáy nỗi đau, bèn ngồi xổm xuống rồi lặng lẽ thu dọn hình hài yêu dấu.

Tưởng Trầm Tinh liếc mắt nhìn, sau đó hung hăng gạn hỏi Khương Vĩ: “Vừa nãy Lý Di Tuyết cho mày cái gì?”

Khương Vĩ lắc chiếc hộp trong tay: “Này á hả? Sao tao biết, mày thích thì tao cho nè.”

Nói rồi, cậu quăng chiếc hộp vào lồng ngực Tưởng Trầm Tinh, sau đó lại ngồi xuống cạnh Trang Cẩm Lộ: “Đừng hốt vào nữa.

Đúng lúc tôi đang khát nước, cùng đi mua cốc mới nhé.” Trang Cẩm Lộ thở dài: “Tính ra thì mình mất 9 tệ rồi.”

Tưởng Trầm Tinh khui hộp giấy, bên trong có năm viên sô-cô-la, là hàng ngoại, năm viên này không rẻ chút nào.

Tưởng Trầm Tinh chua xót nói: “Sao Lý Di Tuyết lại tặng sô-cô-la cho mày…”

Khương Vĩ ngồi xổm nhìn cậu, trên mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Còn không phải là vì lúc tao đi vệ sinh, mày với Trang Cẩm Lộ mất tăm mất tích, tao đi tìm Trang… tụi mày thì bị cô ấy cản lại.”

“Cản mày lại làm gì?”

“Lần trước không phải tao đã kể với mày chuyện mấy thằng lớp 10/10 sao.

Có lần tao gặp Lý Di Tuyết đang bị tụi nó trấn lột, nên tiện tay đánh cho tụi nó cút.

Vừa nãy là người ta tới cảm ơn, chuyện không có gì cả, mày đừng nghĩ linh tinh nhiều quá.”

“Là lần bị Vương Văn Bình mắng ấy à?”

“Ừm.”

Lúc Khương Vĩ nói những lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn Trang Cẩm Lộ.

Tiếc là Trang Cẩm Lộ không nghe thấy.

Cậu vứt viên kem vừa nãy vào thùng rác, sau đó đến chỗ vòi nước ven hồ để rửa tay.

“Sắp hết giờ nghỉ rồi.

Chúng ta mau về thôi.”

Tưởng Trầm Tinh đến bên cạnh Trang Cẩm Lộ, cho cậu ba viên sô-cô-la: “Không ăn cũng uổng, kẹo này vị không tệ đâu.”

Khương Vĩ thọc tay vào túi quần, đi đằng sau họ.

Cậu trông thấy họ kề vai sát cánh, bèn nói bằng một giọng kì lạ: “Hai người là trẻ sinh đôi dính liền à? Đi đâu cũng sát rạt, hai bay cũng không thấy ngượng.”

Tưởng Trầm Tinh lườm cậu: “Ai cần mày lo.”

Khương Vĩ trầm giọng: “Tưởng Trầm Tinh, dạo này mày gan quá nhỉ.”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Cậu hơi rén, bèn rụt cổ lại.

Về lại sân tập, các lớp bắt đầu vào hàng.

Họ tiếp tục huấn luyện đến bốn giờ chiều, lúc này huấn luyện viên tuyên bố sẽ có một tiếng cho các lớp vui chơi giải trí, để mọi người đều được thư giãn.

Có lớp sẽ diễn văn nghệ, lại có lớp khác đi mua bong bóng về rồi cùng nhau đạp vỡ.

Huấn luyện viên lớp họ không nghĩ ra ý gì, bèn tổ chức cho mọi người thi gập bụng và hít đất, ai làm được nhiều nhất sẽ được thưởng một quả dưa hấu.

Mọi người xì xào chê chán, không có gì hay ho.

Huấn luyện viên xoa gáy: “Hay là thế này, nữ thì gập bụng, nam thì hít đất.”

Lúc này chợt có người đề nghị: “Huấn luyện viên, nếu không thì cho nam nữ bắt cặp đi! Lúc gập bụng thì nam giữ chân cho nữ, lúc hít đất thì nữ nằm dưới thân nam.”

“Trời đậu đứa nào nói đó! Ra đây cho tao ngó mặt! Hahahaha!”

“Nghe có vẻ vui á, tui đồng ý với ý kiến này!”

“Cho xung phong đi!”

Bầu không khí sôi động hẳn lên trong chớp mắt.

Huấn luyện viên muốn theo ý họ, với cả thầy cũng muốn xem trò vui nên nói ngay: “Được, ai không tham gia thì giơ tay lên, phụ trách đếm số lần nhé.”

Tưởng Trầm Tinh thích nhất mấy chuyện này, đương nhiên sẽ không lùi bước.

Khương Vĩ khều Trang Cẩm Lộ: “Cậu chơi hả?”

Trang Cẩm Lộ: “Hoạt động tập thể mà, đương nhiên là muốn tham gia rồi.”

Khương Vĩ chần chừ: “Cánh tay cẳng chân của cậu gầy như vậy, chắc hít đất hai cái cũng không làm được.

Đừng chơi, mất mặt lắm.

Tôi cũng không thích thú gì, thôi hai đứa mình qua bên kia nghịch đất đi.”

Trang Cẩn Lộ liếc nhìn cậu, vẻ mặt quái dị: “Mình thì không muốn nghịch đất với cậu.”

“Vậy mình cùng ăn dưa hấu đi.”

“Sao cậu không thử chơi đi? Cậu không thấy trò này vừa thú vị vừa mới mẻ sao?”

Khương Vĩ: “…”

Trong ngực cậu nén một cơn khó chịu, sầm mặt không nói tiếng nào.

Nói chuyện từ nãy đến giờ, những ai không muốn chơi đều đã giơ tay cả.

Các bạn nữ nhìn nhau thẹn thùng, thật ra ai cũng nóng lòng muốn thử, chỉ có hai bạn giơ tay không tham gia.

Bên nam thì chỉ có mỗi Khương Vĩ.

Huấn luyện viên nói: “Chia cặp theo danh sách đi, bạn nữ đầu tiên cặp với bạn nam đầu tiên, tương tự cho các cặp còn lại là được.

Ôi chà, không được rồi, lớp các em có hai mươi nam và hai mươi nữ, như vậy thì bị lẻ một bạn nam rồi…”

Trang Cẩm Lộ, người đứng thứ hai đếm ngược kiêm người cô đơn lẻ bóng: “…”

Muốn chơi trò chơi cùng mọi người thôi mà sao khó quá vậy, khổ tâm quá đi à.

Trang Cẩm Lộ nghĩ tới nghĩ lui thì thấy có lẽ nên rút ra thôi.

Cậu vừa hé miệng thì bỗng Khương Vĩ đang ngồi bên cạnh giơ tay, nói: “Huấn luyện viên, giờ thì em muốn tham gia rồi.

Không thì để em cặp với Trang Cẩm Lộ đi.”

Các bạn: “???”

Hai nam thần của lớp ghép cặp à?

Có người nhạy cảm đã ngửi thấy mùi tin sốt dẻo, có kẻ tò mò đã không nhịn nổi mà rút sẵn điện thoại di động ra.

Huấn luyện viên nhìn hai cậu: “Hai nam sinh các em ghép cặp thì không công bằng.”

Khương Vĩ bước lên một bước, khoác vai Trang Cẩm Lộ mà nói: “Phần thưởng không quan trọng.

Chúng em là một phần tử của tập thể, phải đứng cùng một chiến tuyến với nhân dân, cùng tham gia chứ.”

Các bạn: “Nà ní?”

Trang Cẩm Lộ khó lòng hiểu nổi, bèn liếc cậu: “Mới vừa nãy cậu còn không muốn chơi mà? Không cần miễn cưỡng đâu.”

Khương Vĩ nhếch miệng cười: “Ban nãy là ban nãy, bây giờ thì muốn chơi rồi.”

Trang Cẩm Lộ: “Cậu phiền quá.”

Khương Vĩ nhẹ nhàng huých cậu một cái: “Không cho cậu chê cộng sự.

Bằng không, lát nữa tôi đè cho cậu ngạt luôn.”

Nếu chỉ là tham gia cho đủ số người, huấn luyện viên cũng đồng ý.

Trò chơi nhanh chóng chính thức bắt đầu.

Cả nam lẫn nữ đều thi trong một phút, cặp nào làm được nhiều nhất thì thắng.

Khi hợp tác sẽ không tránh khỏi chuyện nam nữ thân mật, không ít bạn đỏ mặt tía tai, còn có người làm được mấy cái rồi lăn ra đất mà cười.

Có bạn còn lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa.

“Đậu, thằng Vương Kì phế vãi! Một cái hít đất mày làm cũng không xong nữa hahaha!”

“Mọi người nhìn hai người kia kìa, mặt đỏ như tôm luộc! Hài quá hahaha!”

Tiếng cười từ lớp 10/8 vang xa, các lớp khác cũng chạy qua hóng chuyện, thậm chí có bạn còn đứng trên chỗ cao mà ngóng sang.

Không lâu sau, tin hai nam thần muốn ghép cặp không biết bị ai truyền ra ngoài, các bạn lớp khác cũng sốt ruột.

Các huấn luyện viên khác cũng không phải là không biết thông cảm.

Ngày học quân sự cuối cùng rồi, náo nhiệt một chút cũng đâu có sao, vì vậy cũng mặc kệ cho họ chạy tới lớp 10/8 chơi.

Chỉ chốc lát sau, người hóng drama đã đông như kiến.

Ai nấy đều giống như mới chơi đồ, mở to mắt theo dõi hai anh đẹp trai.

Một người là đại ca kiêu căng khó bảo, một người là nam thần trường vừa nhậm chức.

Trời ơi này là do bàn tay ông bà sắp đặt cả rồi!!!

Các cặp thi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phiên Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ.

Nhìn thấy hai người tháo mũ và áo khoác rằn ri, lần lượt đi tới giữa sàn đấu, dân tình đồng loạt hò hét om sòm.

“Cái bạn trắng như trứng gà bóc đó là Trang Cẩm Lộ á hả? Trời đậu! Bạn ngonnnnn!”

“Khương Vĩ cũng ngầu nữa má ơi, hơn nữa trông cũng không dữ tợn gì lắm? Trước đây tui đi đường mà gặp phải cậu ấy thì không dám ngẩng lên nhìn luôn đó…”

Khương Vĩ nhảy tại chỗ mấy lần để làm nóng người, hỏi: “Cậu ở dưới hay tôi ở dưới?”

Trang Cẩm Lộ suy nghĩ một chút: “Cậu ở trên đi.

Mình không khỏe lắm, nằm sấp hít đất không được đâu.”

Khương Vĩ dài giọng ồ lên: “Vậy để tôi nằm trên cho.”

Phút đầu tiên làm gập bụng.

Khương Vĩ ngồi trên mu bàn chân của Trang Cẩm Lộ, hai tay ôm bắp chân cho cậu.

Trang Cẩm Lộ chịu không nổi bèn nhúc nhích mũi chân, nói: “Khương Vĩ, cậu nặng quá!”

Khương Vĩ cúi xuống mà nói: “Cậu đừng có động đậy mũi chân nữa được không? Chạm vào đâu đó, tôi cho cậu biết thế nào là chào cờ đấy?”

“Ui.

Ngại quá, mình không nhúc nhích nữa.

Cậu đừng vậy, xấu hổ quá.”

Khương Vĩ: “…”

Khương Vĩ đành mặc kệ, rồi tựa cằm trên đầu gối cậu mà nhìn.

Trang Cẩm Lộ bị cậu nhìn chằm chằm thì hơi không thoải mái: “Hay là cậu xoay qua chỗ khác đi, quay lưng với mình cũng được.”

Khương Vĩ từ chối ngay tắp lự: “Như vậy sao được! Làm thế thì không tính là giữ chân đúng cách, chúng ta đã làm thì phải làm cho đàng hoàng chứ.”

Trang Cẩm Lộ: “Vậy… sao?”

Thôi được, cứ vậy đi.

Huấn luyện viên vừa thổi một hồi còi, xung quanh đã vang lên tiếng hò hét.

Trang Cẩm Lộ gập bụng rất đúng chuẩn, không ăn gian chút nào, lại nhanh nhẹn, thậm chí có hai lần còn va vào trán của Khương Vĩ.

Khương Vĩ cười nhẹ: “Cậu chậm chút đi, tụi mình cũng đâu có giành phần thưởng.

Đau chết mất, cái đầu nhỏ này của cậu làm bằng sắt thì phải.”

Thiếu chút nữa thì Trang Cẩm Lộ đã phá ra cười, cậu cố gắng nhịn xuống để gập bụng cho xong.

Gập bụng xong thì đến phần hít đất.

Trang Cẩm Lộ nằm duỗi chân tại chỗ, Khương Vĩ mở hai chân mình cho rộng bằng với bả vai, hai tay chống ở hai bên đầu Trang Cẩm Lộ, nằm phía trên cậu.

Tiếng hét hò và tiếng cười lớn đủ làm điếc tai người ta.

Hồi đầu Khương Vĩ còn có thể mở to mắt nhìn Trang Cẩm Lộ, qua vài giây thì đã không chịu nổi.

Khi cậu cúi người thì khoảng cách giữa cả hai rất gần, nhất là Trang Cẩm Lộ mới gập bụng xong nên nhịp thở còn loạn.

Tiếng thở hổn hển gần bên, làm cho lòng dạ cậu rối ren.

Khương Vĩ đành nhắm chặt hai mắt, hai vành tai và gò má đều ửng đỏ.

Lúc hít đất được năm mươi cái, Khương Vĩ chợt trượt tay, không chống kịp, rồi cứ thế đè thẳng trên người Trang Cẩm Lộ.

Trò hay mà mọi người chờ mong cuối cùng cũng xảy ra.

Hội hóng biến khàn cả giọng, nói không nên lời.

Trang Cẩm Lộ suýt nữa nôn ra máu, hai tay hai chân cố sức lật người Khương Vĩ.

“Khương Vĩ! Cậu nặng quá!”

Khương Vĩ ngồi dậy: “Xin lỗi, tôi mỏi tay quá, thật sự là đuối sức mà.

Tôi chỉ mới đè có nửa người cậu thôi, đâu có đè hết đâu.

Có đè cậu đau không?”

Trang Cẩm Lộ vỗ ngực: “Mình ngạt thở.

Được rồi, bây giờ thì không sao nữa, để mình thở chút đã.”

Khương Vĩ nhìn bộ dạng nghiêm túc hít thở của cậu mà bật cười: “Tôi hỏi ai trên ai dưới, ai làm ai nằm rồi mà.

Không hề ép cậu nhá.”

Tưởng Trầm Tinh chạy tới: “Hai người không sao chứ?”

Trang Cẩm Lộ lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

“Ầy, nước của hai người nè.” Tưởng Trầm Tinh thở dài: “Xem như bây giờ hai người lại nổi tiếng thêm rồi đó.”

Trang Cẩm Lộ nhấp một ngụm, không ý thức được mà liếm liếm vệt nước bên khóe miệng.

Khương Vĩ nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu, còn thấy cả đầu lưỡi hồng hồng nhỏ nhỏ kia nữa.

Đầu cậu ong ong, không biết có phải là vì mới vận động mạnh xong hay không.

Sau đó, cậu lập tức bị ý nghĩ biến thái của mình dọa cho sợ mất hồn, liền nhảy dựng ngược lên mà nói lớn: “Đệt! Trang Cẩm Lộ, cậu đừng có liếm môi như con gái vậy chứ!”

Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh nhìn nhau, không hiểu vì sao đồ khùng này lại bắt đầu lên cơn.

“Cậu nên uống nước giống tôi mới đúng.” Nói rồi Khương Vĩ liền ngửa đầu ra tu ừng ực, nước từ miệng bình đổ ra ngoài hơn phân nửa.

Sau đó, cậu như phát điên, rồi dội hết nước trong chai lên đầu mình.

Trang Cẩm Lộ: “…”

Phải vất vả lắm cậu mới đáp được: “Mình không làm được như thế thật… Bởi vì cậu trông rất là, rất là…”

Khương Vĩ hơi đắc ý và mong đợi: “Rất là đẹp trai?”

“Rất là đần.”

“…”

Trang Cẩm Lộ nói tiếp: “Trong vườn bách thú có con hắc tinh tinh.

Khi nó vui vẻ cũng rất thích tự xối nước lên đầu, sau đó lắc lắc đầu nữa.

Trông giống cậu bây giờ lắm.”

Khương Vĩ: “…”.