Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Chương 22

Chiều chủ nhật, ba người họ cùng nhau về trường.

Vì thứ hai sẽ tổ chức thi tháng, có rất nhiều bạn nước tới chân mới nhảy nên giờ tự học tối đó đông đủ lạ thường.

Tưởng Trầm Tinh nhờ có Trang Cẩm Lộ giúp ôn tập vào cuối tuần nên tự tin cực kì.

Cậu cúi đầu chơi điện thoại di động, thế là bị thầy giám thị bắt quả tang rồi không lấy lại điện thoại được luôn.

Trang Cẩm Lộ ngồi trên bục giảng, lòng đầy cảm thông nhưng tiếc thay ngòi bút lại vô tình, không vì tình riêng mà vẫn viết tên Tưởng Trầm Tinh vào sổ.

Tưởng Trầm Tinh buồn chán bèn vẽ một bàn cờ lên giấy.

Cậu quay xuống rủ Khương Vĩ chơi cờ caro, thế mà lại thấy cậu chàng nghiêm túc ôn toán.

Tưởng Trầm Tinh chợt cảm thấy có gì đó kì lạ: “Anh Vĩ này, mày nghĩ mày làm được thật á?”

Khương Vĩ lật sách: “Đương nhiên rồi, lần này tao nhất định sẽ đạt yêu cầu.”

Tưởng Trầm Tinh thấy cậu tự tin như vậy thì hết dám ngồi chơi.

Cậu cũng không thích học, nhưng mà không thể đứng bét lớp được.

Nếu thế thì sẽ bị bố mẹ kết hợp đánh cho nhừ tử mất.

Năm lớp 10 vẫn chưa chia ban, phạm vi kiểm tra rất rộng, bao gồm cả chín môn: toán, lý, hóa, anh, văn, sinh, sử, địa và chính trị.

Kì thi này kéo dài ba ngày, ngày thứ nhất thi ba môn, ngày thứ hai thi bốn môn và sáng ngày thứ ba sẽ thi môn cuối cùng.

Sáng thứ hai, khi ngồi trong nhà ăn, hai mắt Tưởng Trầm Tinh thâm quầng, con ngươi đờ đẫn nhìn vào chén cháo hoa.

Trang Cẩm Lộ chia đôi chiếc bánh bao đường đỏ cho cậu: “Tối qua cậu ngủ không ngon sao?”

Tưởng Trầm Tinh thở dài: “Đêm qua uống ly trà sữa nên không ngủ được.

Mãi mình mới thiếp đi thì Chu Trạch Vũ lại bắt đầu nghiến răng rồi lại ngáy khò khò, mình muốn điên luôn.”

Trang Cẩm Lộ nói: “Chín giờ mới thi.

Lát nữa cậu lên lớp ngủ một chút đi, trước khi thi mình sẽ gọi cậu dậy.”

“Ừa.”

Đúng lúc này, Khương Vĩ cũng bưng khay thức ăn đi tới bàn của họ: “Hai người đúng là không có tình người.

Chúng ta ở cùng một lầu, thế mà hai người đi ăn sáng cũng không thèm rủ tao một tiếng.”

Trang Cẩm Lộ nói: “Cậu ở phòng 510, ở khu khác rồi.

Phòng tụi mình ở ngay cầu thang, đi tới đi lui thì phiền lắm.”

Khương Vĩ tức lắm mà không nói gì.

Sau khi cậu ngồi xuống, Tưởng Trầm Tinh để ý thấy đồ ăn trong khay của cậu quá nhiều nên nói ngay: “Anh Vĩ nè, mày ăn sáng nhiều quá vậy? Ăn hết không đó?”

“Trước khi thi đương nhiên phải ăn no, mày chớ có ý kiến.” Khương Vĩ cầm bánh bao lên gặm một miếng, miệng lúng búng: “Nhưng mà mua hơi nhiều thật.

Trang Tiểu Lộ, cho cậu khoai lang với bắp này.”

Trang Cẩm Lộ: “Hả? Mình đủ rồi.”

Khương Vĩ bất chấp mà chất thức ăn lên khay của Trang Cẩm Lộ: “Ăn đi ăn đi, đừng có khách sáo với anh đây.

Cậu xem, cậu chỉ có nhiêu đó thịt trên người, lát nữa làm bài đừng có xỉu giữa chừng đó nha.”

Trang Cẩm Lộ không thể làm gì khác bèn nói: “Vậy cũng được, cảm ơn cậu nhé.”

Tưởng Trầm Tinh nhìn chén cháo hoa nhỏ xíu của mình.

“Ủa anh Vĩ, rõ ràng là tao ăn ít hơn mà? Sao mày không chia cho tao?”

Khương Vĩ lén lườm cậu một cái, rồi đưa chiếc bánh bao thịt đang gặm dở ra: “Có muốn ăn không, không muốn thì thôi.”

Tưởng Trầm Tinh chán ghét mà đẩy tay cậu ra.

Khối lớp 10 có tổng cộng 507 học sinh, chia làm 17 phòng thi, mỗi phòng có 30 người.

Dựa vào điểm thi đầu vào để xếp chỗ ngồi, tụi Trang Cẩm Lộ đều ngồi ở phòng thi cuối.

Sau lưng Tưởng Trầm Tinh là vài bạn khác, còn Trang Cẩm Lộ ngồi trước mặt Khương Vĩ.

Bài thi ngữ văn đầu tiên không quá ghê gớm.

Buổi chiều thi môn toán trước, học sinh thi ở phòng số 17 nhân lúc giám thị còn chưa tới liền tìm đồng bọn, kết liên minh cùng trao đổi bài.

Khương Vĩ chọt vai Trang Cẩm Lộ, cậu quay xuống: “Sao thế?”

Khương Vĩ hỏi: “Thi toán cậu nhắm mình làm được bao nhiêu câu?”

Trang Cẩm Lộ bình tĩnh đáp: “Bài thi có bao nhiêu câu thì làm được bấy nhiêu câu.”

Khương Vĩ: “… Tôi hỏi nghiêm túc đó!”

Trang Cẩm Lộ nói: “Mình cũng nghiêm túc mà.”

Khương Vĩ nhoẻn cười: “Vậy cậu cho tôi nhìn bài chút nha.”

Trang Cẩm Lộ cau mày nói: “Gian lận là không đúng.”

Khương Vĩ nói: “Vậy tôi cũng cho cậu xem bài, tụi mình dò đáp án đi.”

Trang Cẩm Lộ lắc đầu, nhắc nhở cậu: “Nếu bị bắt quả tang đang gian lận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Khương Vĩ nhún vai: “Thôi vậy.”

Sau khi giám thị canh thi đến, tiếng bàn luận xôn xao trong phòng cũng im bặt.

Giám thị canh thi ở phòng số 17 là cô Cố Thiến chủ nhiệm lớp 10/7.

Tuổi cô không lớn lắm, ăn mặc lại thời thượng.

Cô dạy tiếng Anh ở cả ba lớp 10/6, 10/7 và 10/8, cũng rất được học sinh yêu mến.

Cố Thiến đứng trên bục, nói: “Môn toán thi trong hai tiếng đồng hồ.

Sau khi nhận đề xong phải kiểm tra cẩn thận xem đề có đủ số trang không, rồi hãy viết họ tên và lớp của mình vào.

Đừng quên đó, nếu không là hủy bài thi đấy.”

Bởi vì thí sinh trong phòng 17 đều là những học sinh kém nhất trường nên Cố Thiến cũng không muốn nói quá nhiều.

Cô ngồi trên ghế chơi điện thoại, chờ chuông reo là phát đề thi ngay.

Sau khi tính giờ làm bài thì trong phòng thi rất yên lặng, chỉ còn nghe tiếng lật giấy sột soạt.

Vì trình độ học sinh ở trường số 3 không cao nên đề thi không khó, cũng không xoáy quá sâu vào những phần trọng tâm.

Trang Cẩm Lộ chỉ mất hơn nửa tiếng đã làm xong bài.

Còn hơn một tiếng nữa để cậu kiểm tra lại bài thi.

Khương Vĩ khoanh bừa vài câu, rồi nhớ lại công thức chuẩn bị làm phần tự luận ở mặt sau, chợt cậu thấy Trang Cẩm Lộ đã dừng bút.

Cậu nghĩ thầm, Tiểu Lộ à như thế là không được đâu, dù thế nào cũng phải cố viết nhiều thêm một chút, cậu bỏ cuộc sớm như vậy thì thầy cô cũng không vớt điểm được mất.

Mãi đến khi chỉ còn ba phút nữa là hết giờ làm bài, Cố Thiến mới cất điện thoại rồi bắt đầu quan sát phòng thi.

Trang Cẩm Lộ cất bút và tẩy vào trong túi đựng bút, bỗng cậu sờ thấy một cục giấy bên trong, bèn lấy ra theo bản năng.

Tuy rằng giấy đã bị vo thành một cục nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy con chữ, trên đó chép đầy công thức môn toán.

Trang Cẩm Lộ hốt hoảng trong lòng.

Tại sao trong túi đựng bút của cậu lại có tài liệu?

Cậu không rảnh mà suy nghĩ nhiều bèn nhét ngay cục giấy vào túi.

Thế nhưng thật không khéo, đúng lúc đó Cố Thiến lại đi tới chỗ cậu và phát hiện động tác lén lút của Trang Cẩm Lộ.

Ánh mắt cô lạnh lẽo.

Cô đứng bên cạnh chỗ ngồi của Trang Cẩm Lộ, móng tay gõ bàn một cái, nói nhỏ: “Lấy ra.”

Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ thu bài, rất nhiều người để ý, ai cũng nhìn qua Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ không thể làm gì khác bèn lấy cục giấy ra, nói khẽ: “Thưa cô, đây không phải là của em.

Em cũng chỉ mới phát hiện ra thôi.”.

truyện tiên hiệp hay

Cố Thiến cầm bài của cậu lên rồi đánh dấu X, sau đó thu luôn bài làm và nói: “Em nghĩ xem có đứa học sinh nào lại tự thừa nhận mình gian lận không? Tuổi nhỏ mà đã gian dối như thế, sau này sẽ còn làm ra việc gì nữa?”

Nói xong, cô lia mắt nhìn khắp phòng: “Cô biết trong số các em có rất nhiều người từ nhỏ đã quen thói gian lận thế này, nếu không sơ ý để lộ ra thì cô cũng không bắt quả tang được.

Tuy nhiên các em phải biết một điều, thành tích quan trọng nhưng sự trung thực mới là gốc rễ con người.

Rễ đã hỏng, vậy làm sao cho ra hoa thơm quả ngọt được đây?”

Các bạn cũng không ai dám nói gì.

Khương Vĩ nhìn bóng lưng của Trang Cẩm Lộ, môi mím chặt.

Đoạn, cậu vỗ bàn: “Cô, đó không phải là phao của Trang Cẩm Lộ.”

Cố Thiến quay lại nhìn cậu: “Em nói gì cơ?”

Khương Vĩ nhếch môi, đáp nhẹ như không: “Là do em chuyền phao, không cẩn thận nên ném qua bàn của cậu ấy.

Không thì cô cứ đánh dấu bài của em đi, dù sao thì cũng có phải là phao của cậu ta đâu.”

Trang Cẩm Lộ ngoái đầu, kinh ngạc nhìn Khương Vĩ.

Cố Thiến hỏi: “Bằng chứng đâu mà em dám nói tài liệu này là của em?”

Khương Vĩ lật mở bài thi của mình: “Em chỉ viết được mỗi công thức chứ có tính ra đáp án đâu.

Nhờ chép phao cả đấy.”

Trang Cẩm Lộ cau mày nói: “Cậu nói lung tung gì đấy, việc này không liên quan đến cậu.

Thưa cô Cố, tài liệu này đúng là nằm trong túi đựng bút của em, nhưng em không hề gian lận, cũng không liên quan đến Khương Vĩ.”

Tiếng chuông hết giờ vang lên.

Cố Thiến không thèm nghe họ nói linh tinh, cứ thế mà đánh dấu X lên bài làm của Khương Vĩ rồi nói: “Thi xong thì các em tự lên phòng giáo viên mà trình bày.”

Nói rồi, cô bỏ đi thu bài.

Trang Cẩm Lộ cuống lên, nói: “Khương Vĩ, cậu là đồ ngốc à? Việc này có quan hệ gì tới cậu đâu, cậu nói như vậy thì bài thi toán của cậu sẽ bị hủy kết quả mất.”

Khương Vĩ không thèm để ý.

Cậu xoay bút mà đáp: “Hủy kết quả thì hủy kết quả thôi, tôi cũng không tiếc gì mấy chục điểm này.”

Còn Trang Cẩm Lộ, cậu ấy đã cố gắng học thật nghiêm túc như vậy rồi.

Nếu có một môn bị hủy bài thì chắc chắn sẽ khó chịu lắm.

“Lát nữa cậu cứ nói với Vương Văn Bình là do tôi ném cục phao đó cho cậu, đừng nhận tội về mình là được.”

Trang Cẩm Lộ hỏi: “Sao cậu biết tài liệu đó không phải của mình?”

Khương Vĩ cười cười, nói: “Ai đời lại ngu tới mức đi thi xong rồi còn lấy phao ra xem?”

Hơn nữa, cậu tin tưởng Trang Cẩm Lộ.

Nhóc đáng yêu này là thanh niên nghiêm túc, nếu không làm được bài thì cũng không đời nào gian lận đâu.

Sau khi Cố Thiến thu hết bài thi, học sinh trong phòng cũng lũ lượt đi ra ngoài.

Tưởng Trầm Tinh vội vàng tới tìm họ: “Hai người bị sao thế? Phao mà cũng không cẩn thận, lần này biết làm thế nào đây? Chắc sẽ bị Vương Văn Bình mắng chết luôn mất.”

Khương Vĩ huých cậu một cái: “Có ai phao đâu, không biết là đứa nào nhét vào trong túi đựng bút của Trang Cẩm Lộ ấy chứ.”

Tưởng Trầm Tinh kêu A lên: “Thù hận gì mà hại người ta tới nông nỗi này? Gian lận là tội lớn, sẽ bị lưu lại trong học bạ đó!”

Trang Cẩm Lộ nói: “Không sao, để mình đi giải thích rõ ràng với cô chủ nhiệm.”

Đang khi Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ chờ Vương Văn Bình trong văn phòng, chuyện này đã bị đưa lên diễn đàn trường, làm dấy lên sóng to gió lớn.

Lầu 1: Chời đậu! Hai người nổi tiếng trong trường là bạn Lộ và bạn Khương lúc đi thi ngồi cùng phòng.

Vừa nãy họ bị bắt quả tang vì gian lận, giờ đang bị mắng trong phòng giáo viên kìa.

Lầu 2: Đệt! Liều vãi chưởng! Trường số 3 phạt tội này nghiêm lắm, không chỉ phê bình sương sương thôi đâu.

Lầu 3: Không có đâu ba:v Bạn Khương có gốc to lắm á, gây chuyện gì cũng có thể ém xuống hết, nói chi là một lỗi nhỏ.

Lầu 4: Bạn Lộ trông không giống rich kid, kì này chắc sấp mặt rồi.

Lầu 5: Bởi thế nên tao chưa bao giờ hiểu nổi mạch não của mấy chị gái mê trai.

Tụi này trừ chuyện có cái mã bên ngoài ra thì còn gì đâu? Ngày nào cũng đăng đủ loại ảnh của tụi nó trên trang nhất, tao nhìn mà tao tức luôn đó.

Sau khi Vương Văn Bình nộp bài thi cho phòng tổng hợp xong thì liền chạy vội về văn phòng.

Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ đang đứng trước bàn làm việc của cô.

Sắc mặt Vương Văn Bình tối sầm: “Cuối cùng là đã có chuyện gì? Trang Cẩm Lộ, em nói đi.”

Trang Cẩm Lộ kể: “Lúc sắp hết giờ làm bài, em dọn bút thì phát hiện trong túi đựng bút có một cục giấy, lấy ra rồi mới biết đó là tài liệu toán.

Nhưng em không gian lận, nét chữ trên giấy không phải là của em, cũng không phải chữ Khương Vĩ.”

Giọng Vương Văn Bình dịu đi một chút: “Cô tin em không gian lận.”

Sau đó, cô nhìn sang Khương Vĩ: “Vậy còn em? Sao em lại nhận tội? Em ném tài liệu trúng bàn Trang Cẩm Lộ thật à?”

Khương Vĩ nhún vai: “Tùy cô muốn nghĩ thế nào nghĩ.”

Trang Cẩm Lộ vội nói ngay: “Thưa cô Vương, chuyện lần này thật sự không dính líu gì tới Khương Vĩ.

Cậu ấy… cậu ấy bị dở hơi, cô đừng quan tâm.”

Vương Văn Bình nghi ngờ đưa mắt nhìn hai người tới lui.

Đúng lúc này Cố Thiến cũng về văn phòng.

Cô ngồi xuống đối diện Vương Văn Bình, vừa nhìn máy vi tính vừa nói: “Cô Vương này, đừng có thiên vị học sinh lớp mình nhé.

Cuộc thanh tra kết thúc cũng chưa lâu đâu đấy.”

Mặt Vương Văn Bình lạnh tanh: “Cô Cố cứ quan tâm học sinh lớp mình cho tốt là được rồi, lớp 10/8 không cần cô bận tâm đâu.”

Cố Thiến vén tóc, cười nhạo: “Học sinh lớp 10/7 của tôi không đời nào đi gây rắc rối cho tôi cả.”

Vương Văn Bình âm thầm nghiến răng.

Cô không muốn đôi co với Cố Thiến nữa, bèn nói với Trang Cẩm Lộ: “Bây giờ thế này, chỉ nghe lời các em giải thích thì cô không thể hoàn toàn tin tưởng.

Trước tiên các em cứ chuẩn bị thi môn tiếp theo, rồi sau đó cô sẽ đi kiểm tra camera ở phòng thi của các em.

Nếu đúng là các em không gian lận, bài thi môn toán này sẽ không bị hủy đâu.”

Đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.

Trang Cẩm Lộ bèn gật đầu, nói: “Cảm ơn cô Vương ạ.”

Sau đó cậu lén khều Khương Vĩ, cậu chàng cũng nói cảm ơn.

Vương Văn Bình bảo: “Đi đi, thi môn tiếng Anh cho nghiêm túc vào.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, Trang Cẩm Lộ nói với Khương Vĩ: “Cậu đừng có nhận hết tội về mình, chuyện không liên quan tới cậu mà.

Cũng may lần này cô Vương chịu nói lý lẽ, không thì cậu cũng bị kết tội luôn, chẳng phải là oan uổng sao?”

Khương Vĩ đáp bằng giọng khinh thường: “Vương Văn Bình thích cậu, cậu bị liên lụy nên cô mới chịu đi kiểm tra camera.

Nếu chỉ có mình tôi thì còn lâu.”

“Thôi, lần sau cậu đừng làm vậy nữa.”

Khương Vĩ hỏi lại cậu: “Cậu đắc tội với ai thế? Hại cậu như vậy, nếu không phải do Vương Văn Bình cưng cậu thì chắc chắn lần này sẽ bị cảnh cáo, phê bình trước toàn trường.”

Trường vừa có đoàn thanh tra về kiểm tra, yêu cầu xử lý rất nghiêm những trường hợp vi phạm trong học tập.

Nếu là bình thường thì có rất ít giáo viên làm lớn chuyện chép phao này, chỉ nhẹ nhàng bỏ qua.

Trang Cẩm Lộ suy nghĩ một lát: “Không biết nữa.

Trước hết đừng nói gì thêm, thi xong rồi tính.”

Buổi chiều sau khi thi môn tiếng Anh xong, Khương Vĩ nói mình không đói bụng, không đi ăn cơm tối.

Chờ tụi Trang Cẩm Lộ đi rồi, Khương Vĩ một mình đi lên lầu năm.

Lầu này chỉ có các phòng thực hành thí nghiệm, bình thường không có ai.

Cậu ngồi trên bệ cửa sổ, một chân gác lên bệ mà nhìn xuống dưới.

Đúng lúc nhìn thấy Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh mua nước ở máy bán hàng tự động, cậu nhìn chăm chú vào họ một lát.

Không lâu sau đó, mấy tên lưu manh trong lớp đẩy Chu Trạch Vũ vào phòng.

Chu Trạch Vũ lảo đảo, suýt nữa đã ngã lăn ra đất: “Mấy người làm gì đó! Tôi muốn đi ăn tối!”

Mạnh Nhất Minh chạy chầm chậm đến trước mặt Khương Vĩ, nói: “Anh Vĩ, bắt được người rồi.”

“Được, không sai.”

Khương Vĩ nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, lững thững bước lại gần Chu Trạch Vũ.

Thường ngày Chu Trạch Vũ khinh nhất là bọn lưu manh vô học này, bây giờ bị họ bắt thì lại sợ mà không làm gì được.

Nó thậm chí còn không dám nhìn Khương Vĩ, bắp chân run lẩy bẩy.

Không biết Khương Vĩ lấy giấy bút ở đâu ra, cậu ném xuống trước mặt Chu Trạch Vũ, sau đó bình thản nói: “Chu Trạch Vũ phải không? Mày không cần sợ, tao chẳng làm gì mày đâu.

Chỉ là tao nghe nói mày có thể viết chữ bằng cả hai tay, mà tao thì kiến thức nông cạn, không bằng mày dùng tay trái viết cho tao xem vài chữ, mở mang đầu óc cho tao đi?”

Chu Trạch Vũ không dám động đậy.

Khương Vĩ hơi nhíu mày: “Đừng hẹp hòi như thế mà, ha?”

Chu Trạch Vũ nuốt khan, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Cậu… cuối cùng là cậu muốn làm gì…”

Khương Vĩ tặc lưỡi cái chậc: “Con người tao vốn không kiên nhẫn, đừng để tao phải nói lại lần hai chứ.”

Chu Trạch Vũ không dám nói tiếp.

Nó run rẩy cuộn mình trên sàn, nhặt giấy bút lên.

Khương Vĩ chống hai tay lấy đà rồi nhảy lên ngồi trên bàn, sau đó cậu lấy cục giấy vốn bị giấu trong túi đựng bút của Trang Cẩm Lộ ra khỏi túi mình, ném xuống đất mà bảo: “Mày cứ bò dưới đất mà viết đi.

Chép lại nội dung trong tờ giấy này, phải giống từng chữ một đấy.

Chớ có viết lếu láo, nếu mày dám viết bừa để lừa bố mày, vậy thì đừng trách tao bắt mày luyện chữ ở đây vào giờ tự học mỗi tối.”

Bàn tay cầm bút của Chu Trạch Vũ khẽ run lên.

Mạnh Nhất Minh đến trước mặt Khương Vĩ, nói nhỏ: “Nhất định là nó.

Không sai được, một người anh em của em tới tìm em vào buổi trưa có thấy nó ở một mình trong phòng học.

Chỉ có lúc đó thì mới có thể giấu phao vào túi đựng bút của lớp trưởng thôi.”

“Hơn nữa Chu Trạch Vũ thường khó chịu với lớp trưởng, nó hay nói xấu cậu ấy với người khác.

Em cũng đã nghe thấy nhiều lần.”

Khương Vĩ nhàn nhạt nói ừ, rồi rút một củ cà rốt ra khỏi túi áo đồng phục rộng rãi.

Cậu lấy tay áo lau lau một chút, sau đó bắt đầu gặm cà rốt.

Chu Trạch Vũ: “?”

Đám đàn em: “???”

Khương Vĩ nhịn xuống cảm giác buồn nôn: “Cái gì? Chưa thấy người ta ăn cà rốt bao giờ à?”

Đám đàn em nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới đáp nổi: “Không… Không có gì… Anh Vĩ, anh vui là được rồi…”

Khương Vĩ ăn hết củ cà rốt thì Chu Trạch Vũ cũng viết xong.

Mạnh Nhất Minh đưa tờ giấy cho Khương Vĩ, Chu Trạch Vũ không dám đứng lên, đành ngồi dưới đất.

Khương Vĩ so sánh hai tờ giấy.

Tuy rằng nét chữ trên tờ giấy mới này hơi run nhưng đây là kí hiệu toán học, nét bút khó mà thay đổi dễ dàng được.

Đặc biệt là do người viết không quen dùng tay trái, nếu nhìn kĩ một chút thì vẫn nhận ra đầu mối.

Khương Vĩ bật cười nhẹ, vò tờ giấy thành một cục rồi ném thẳng vào mặt Chu Trạch Vũ.

Chu Trạch Vũ ngã ngửa ra sau, rụt rè ngồi dậy, đầy sợ hãi.

Khương Vĩ bước tới trước mặt nó, nửa ngồi nửa quỳ.

Một tay cậu túm lấy tóc Chu Trạch Vũ, buộc nó phải nhìn mình.

“Nói đi.

Mày tự mình đến thú tội với Vương Văn Bình, hay là bây giờ tao đánh mày một trận rồi lôi thẳng đến phòng giáo viên luôn?”

Chu Trạch Vũ nào có thấy qua vẻ mặt đằng đằng sát khí này của Khương Vĩ bao giờ.

Nó đã sợ đến nỗi không dám nhúc nhích từ nãy.

Mặc dù nó có ý xấu nhưng tuổi còn nhỏ, lại chưa từng biết mùi sóng gió nên không chịu đựng nổi việc bị Khương Vĩ dọa nạt như thế này.

Rào chắn tâm lý của nó nhanh chóng sụp đổ.

Nó khóc nấc lên, nghiến chặt răng mà đáp: “Tôi… tôi tự đi.”

Khương Vĩ híp mắt nhìn nó một chốc: “Mỗi mình Vương Văn Bình biết chuyện thôi thì chưa đủ, mày có biết việc mày làm đã khiến Trang Cẩm Lộ bị bao nhiêu người châm chọc khiêu khích sau lưng không? Nếu Vương Văn Bình không cố ý kiểm tra camera, trong học bạ của Trang Cẩm Lộ có thể lưu lại hai chữ gian lận đấy.

Mày có biết điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đối với một cậu nhóc nghèo, điều kiện gia đình kém, chỉ có thể dựa vào việc học để đổi đời hay không?”

Chu Trạch Vũ nghẹn ngào đáp: “Vậy cậu… cậu muốn tôi làm thế nào? Tôi có thể đi xin lỗi Trang Cẩm Lộ…”

“Thôi câm đi, mày đừng có làm cậu ấy tởm thêm nữa.” Khương Vĩ càng nhìn nó lại càng cáu, bèn xô nó xuống đất rồi nói: “Bây giờ, mày, viết ngay một bản kiểm điểm dài 1000 từ, rồi đứng trước lớp đọc một lần, sau đó lại đăng lên mạng cho tao.

Từ nay về sau nếu tao mà nghe ai nói Trang Cẩm Lộ gian lận một lần, tao cũng sẽ lôi mày ra đánh một lần.

Chẳng phải chỉ là ăn thêm mấy củ cà rốt thôi sao? Bố mày đéo care, understand?”

Đám đàn em: “…???”

Chu Trạch Vũ không dám phản đối, khóc thút thít nhặt nhạnh giấy bút.

Khương Vĩ trút giận xong liền thở hắt ra, rồi nói với Mạnh Nhất Minh: “Tụi mày canh chừng nó, tao đi ăn cơm.”

“Được.

Anh Vĩ này, sau khi nó viết xong, tụi em sẽ dẫn nó tới phòng giáo viên luôn.”

Khương Vĩ ừ một tiếng, thọc hai tay vào túi rồi đi ra ngoài.

*

Sau khi ba ngày thi tháng kết thúc, Vương Văn Bình nghiêm khắc phê bình Chu Trạch Vũ trước cả lớp, đồng thời nhấn mạnh rằng trong video quay lại thì Trang Cẩm Lộ cũng không có hành động gian lận nào.

Trên diễn đàn trường vì chuyện này mà rần rần.

Dù sao thì Trang Cẩm Lộ vốn đã được để ý, cậu có chuyện gì là dân tình đều hóng cả, cũng không dễ mà thanh minh mọi chuyện.

Riêng phần lớn các bạn lớp 10/8 đã từng tiếp xúc với Trang Cẩm Lộ, biết con người cậu như thế nào nên đều một lòng tin tưởng cậu.

Ngày hôm sau, Chu Trạch Vũ đăng bản kiểm điểm lên mạng, một lần nữa gây phốt hoành tráng.

Chẳng qua là sự chú ý của con dân đã dời sang chỗ khác.

Lầu 20: Úi chà, tẩy trắng còn hơn ABA, cơ mà vậy thì liên quan gì tới bạn Khương? Lần trước chủ thớt nói là bạn Lộ và bạn Khương cùng gian lận mà?

Lầu 30: Tui thi chung phòng đó nè, là bạn Khương chủ động nhận rằng mình ném phao lên bàn của bạn Lộ, định thế tội á.

Lầu 40: Tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa hả?

Lầu 50: Không, đây là tình yêu.

Lầu 60: Tình yêu has entered the chat: Đừng có suốt ngày nhắc tên tao.

Khương Vĩ xem topic này mãi, càng xem càng thư thái.

Phải rồi, đây chính là tình yêu.

Hai ngày nay, Chu Trạch Vũ bị bạn bè trong lớp nhìn bằng đủ loại ánh mắt, trở về phòng ngủ rồi cũng không thể ngẩng mặt lên.

Trang Cẩm Lộ vốn đã thấy phiền vì Chu Trạch Vũ suốt ngày gây sự với mình, giờ đây xảy ra chuyện này thì lại càng không muốn để ý tới Chu Trạch Vũ, cứ thế mà xem nó như không khí.

Còn Tưởng Trầm Tinh tuy rằng không có sức để đánh nó một trận, nhưng cà khịa lại là nghề tổ truyền của chàng.

Cậu có thể mắng đến nỗi Chu Trạch Vũ nước mắt lã chã phải bỏ ra khỏi phòng.

Một người bạn cùng phòng khác là Lâm Hạo thì không tỏ thái độ.

Cậu ta không thích nói chuyện, cũng không đứng về phe nào.

Chu Trạch Vũ nghiễm nhiên bị cả phòng 516 cô lập.

Chưa quá hai ngày, Chu Trạch Vũ đã không thể ở nổi trong phòng 516 nữa, bèn đi gặp Vương Văn Bình xin đổi phòng ngủ.

Vương Văn Bình trút một tràng mắng chửi lên đầu nó.

Thật ra nếu việc này không liên lụy đến Trang Cẩm Lộ thì cô cũng không mắng Chu Trạch Vũ đến thế.

Dù sao thành tích của nó cũng không tồi, trong lớp trừ Trang Cẩm Lộ là nhân tố đặc biệt thì người có điểm thi chuyển cấp cao nhất là Chu Trạch Vũ.

Nhưng Chu Trạch Vũ lại dám động đến Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ là bảo bối trong lòng Vương Văn Bình, cô có thể chấp nhận cái lớp 10/8 tạp nham này hoàn toàn là vì nhờ có Trang Cẩm Lộ.

Sao cô có thể để cho học bạ của Trang Cẩm Lộ có một vết nhơ nào được?

Chu Trạch Vũ lại bị cô mắng một trận.

Nó vẫn luôn cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Cuối cùng nó không thể kiềm nén nổi cảm giác uất ức và không cam lòng, nó ngẩng đầu lên mà hai mắt đỏ hoe, giống như phát điên mà hét: “Dựa vào đâu! Các người dựa vào cái gì mà thiên vị Trang Cẩm Lộ! Nó có ưu điểm gì chứ? Điểm của nó chỉ đội sổ! Tôi mới là người đứng nhất, dựa vào đâu mà không để cho tôi làm lớp trưởng!”

Vương Văn Bình nhìn nó, kinh ngạc.

Lồng ngực Chu Trạch Vũ phập phồng dữ dội, trào nước mắt, nó òa lên nức nở: “Điều này thật không công bằng.”

Vương Văn Bình yên lặng một lát.

Sau đó, cô mở túi giấy rồi lấy ra bảng điểm kì thi tháng của khối lớp 10.

“Chu Trạch Vũ, điểm của em thật sự không tệ.

Kì thi tháng này em đứng thứ mười một trong khối, tổng điểm là 710.”

Cô dừng lại một thoáng, nói tiếp: “Em đứng hạng nhì trong lớp.”

Chu Trạch Vũ nhìn cô đầy kinh ngạc: “Không… không thể… trong lớp không thể có ai thi điểm cao hơn em được.”

Vương Văn Bình thở dài, rồi đưa bảng điểm ra trước mặt nó.

“Em tự xem đi.

Trên này có cả điểm và thứ hạng của từng bạn trong khối.”

Chu Trạch Vũ vội vồ lấy mà xem, nó nhìn ngay vào dòng thứ nhất.

Họ tên: Trang Cẩm Lộ.

Ngữ Văn: 148, Toán: 150, Anh Văn: 150, Vật Lý: 100, Hóa Học: 100, Sinh Học: 100, Chính Trị: 98, Lịch Sử: 98, Địa Lý: 97.

Tổng điểm là 1041 điểm, đứng nhất khối.

Nó ngây dại.Lưu ý:Mình xin lỗi vì đã dùng từ ngữ hơi mạnh trong chương này.Những từ tiếng Anh mà Khương Vĩ nói hoàn toàn là theo QT =))) mình không có bịa vô nha =)))Lời editor:

Dạo gần đây mọi thứ cũng đã dần vô guồng, có lẽ mình sẽ update thường xuyên hơn.

Chương này Khương Vĩ hết gâu gâu rồi, Khương Vĩ rất là yang hồ.

Thật tình mình edit Khương Vĩ gâu gâu quen rồi, đột nhiên yang hồ cũng hơi gượng tay.

Chương này có hai phân đoạn mà mình thấy rất khó edit, đó là đoạn Khương Vĩ dằn mặt Chu Trạch Vũ và đoạn Chu Trạch Vũ vỡ òa với cô Vương.

Hy vọng mình đã truyền tải được sự yang hồ đó, cũng như là sự bùng nổ cảm xúc của Chu Trạch Vũ.

Edit đến khúc Khương Vĩ nói là nếu chuyện này không dính líu đến Tiểu Lộ thì còn lâu cô Vương mới thèm check camera thấy buồn dễ sợ, bởi mình biết Vĩ nói đúng.

Cô Vương đúng là không công bằng, cả việc trút giận lên Chu Trạch Vũ ở khúc cuối cũng vậy.

Biết rằng con người ta ít nhiều thì ai cũng sẽ nghiêng về phía người mình quý mến, nhưng vẫn thấy tội khi cô bụp Vũ vì nó động đến Tiểu Lộ:(( dù là nó sai khiếp luôn:((.