Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Chương 41

Thật nhanh, ba ngày hội thao đã kết thúc mỹ mãn.

Xét trên tổng điểm thành tích thì lớp 10/8 giành hạng nhì, chỉ tiếc là thua lớp 10/3.

Thế nhưng Vương Văn Bình vẫn rất thỏa mãn, cô hào phóng mua trà sữa mời từng bạn uống.

Sau hội thao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì mọi người khó lòng mà tập trung học hành được.

Bầu không khí trong lớp hơi nặng nề.

Trang Cẩm Lộ ngồi đàng hoàng ngay ngắn, chăm chú nghe giảng.

Khương Vĩ ngồi cạnh cậu thì chống cằm híp mắt ngắm cậu hồi lâu, sau đó mới thấp giọng hỏi Trang Cẩm Lộ: “Thầy Trương già giảng cái gì cậu cũng đều biết cả rồi, còn nghiêm túc như vậy làm chi?”

Trang Cẩm Lộ viết vào giấy: “Không có ai nghe giảng thì thầy sẽ buồn lắm.”

Khương Vĩ nhìn dòng chữ được viết cẩn thận kia mà nhũn hết cả tim gan.

Nhưng cậu nhanh chóng kiềm chế được, rồi vừa xoay bút vừa nhìn bảng đen.

Môn toán ở cấp ba khó hơn hẳn so với toán cấp hai, nếu trước đó không tập trung học mà giữa đường mới chịu nghe giảng thì khó mà hiểu được.

Khương Vĩ nghe giảng được một tiết đã thấy mình hoa mắt chóng mặt, dường như khối óc vốn linh lợi của cậu đã bị làm cho hồ đồ mất rồi.

Đau nhất chính là tưởng mình hiểu bài nhưng thật ra lại không hiểu.

Lần đầu tiên Trang Cẩm Lộ thấy Khương Vĩ chủ động nghe giảng nên rất vui vẻ, cậu nói: “Bài học dạo gần đây hình như hơi khó, cậu không vững căn bản, muốn ôn thì nên ôn lại từ đầu.”

Khương Vĩ lật lại mấy trang đầu: “Mấy trang này tôi còn hiểu mà.”

“Ừm, vậy chỗ nào cậu thấy không hiểu thì hỏi mình là được.”

Lúc này Tưởng Trầm Tinh gọi: “Lộ Lộ, đi vệ sinh đi.”

Khương Vĩ liếc cậu chàng bằng ánh mắt không kiên nhẫn: “Mày là học sinh tiểu học à? Đi vệ sinh mà còn phải có người đi chung.”

“Tao hỏi chuyện Lộ Lộ mà!”

Trang Cẩm Lộ bèn ừa một tiếng rồi đẩy ghế đứng lên, hai người ra khỏi lớp bằng cửa sau.

Khương Vĩ lật sách mà không vui vẻ gì cho cam.

Chỉ chốc lát sau, một bạn ngồi gần cửa lớp hô lớn: “Lớp trưởng! Có người tìm!”

Khương Vĩ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa lớp lấp ló bóng dáng một nữ sinh, có lẽ là đang ngượng ngùng nên trốn sau bờ tường.

Quai hàm Khương Vĩ hơi bạnh ra, rồi đứng lên đi ra ngoài.

Cô gái đứng ngoài cửa kia mặc đồng phục học sinh lớp 10, vóc dáng không quá cao nhưng lại chính là kiểu con gái mà rất nhiều nam sinh thích, nhỏ nhắn đáng yêu.

Cô trông thấy Khương Vĩ, còn tưởng cậu muốn ra ngoài nên vội vã nép vào tường để nhường đường.

Nhưng Khương Vĩ lại dừng chân trước mặt cô: “Trang Cẩm Lộ có việc phải ra ngoài rồi, cậu tìm cậu ấy làm gì?”

Nữ sinh kia hoảng loạn, đáp: “Ừm… Vậy lát nữa mình lại đến tìm cậu ấy, không có việc gì đâu.”

Nói xong cô định bỏ chạy, nhưng vừa mới quay người thì Khương Vĩ đã trông thấy trong tay cô siết chặt một phong thư màu hồng nhạt.

Cái mồm Khương Vĩ nhanh hơn não: “Này, chạy nhanh như vậy làm gì.

Tôi chuyển tới cậu ấy hộ cho.”

Nữ sinh hơi choáng, do dự.

Vốn dĩ cô cũng không có can đảm đưa tận mặt, vả lại trong thư còn có chữ kí… chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Cô liền để cho Khương Vĩ đưa thư: “Vậy thì… phiền cậu vậy.”

Khương Vĩ ừa lung tung, rồi cầm lá thư kia vào lớp.

Bạn nam ngồi bên cửa cười nói: “Là đưa thư tình cho lớp trưởng hả?”

Khương Vĩ không nhịn được mà nói: “Mắc mớ gì tới mày? Lo làm bài tập của mày đi.”

Cậu bạn kia: “…”

Khương Vĩ siết lá thư như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Đương nhiên cậu sẽ không đưa thư cho Trang Cẩm Lộ thật rồi, chẳng qua là không biết nên xử lý thế nào đây.

Vứt?

Hay là… mở ra xem thử thư tình người ta viết thế nào?

Cậu chàng còn đang do dự thì Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh đã quay về.

Cậu vội giấu lá thư vào trong ngăn bàn của mình.

*

Mấy hôm sau, giải đấu bóng rổ giữa các lớp cũng bắt đầu.

Khối 10 có tổng cộng 12 lớp, thể lệ cuộc thi là kiểu loại trừ, rút thăm quyết định đối thủ.

Vòng đấu thứ nhất là giữa lớp 10/8 và 10/6, ai thấy hứng thú cũng đều đến xem.

Khương Vĩ đến sớm giữ chỗ đẹp cho nhóm Trang Cẩm Lộ, rồi để Mạnh Nhất Minh ngồi đó và bỏ đi thay quần áo.

Trận đấu còn chưa bắt đầu mà trên sân bóng đã nhốn nháo, Mạnh Nhất Minh trông thấy Trang Cẩm Lộ bèn vẫy tay điên cuồng.

Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh cùng đi lại, Trang Cẩm Lộ thở dài nói: “Đông quá đi mất.”

Tưởng Trầm Tinh nói: “Đúng vậy, dù sao thì đi xem bóng vẫn thích hơn là ngồi chết dí trong phòng tự học mà.”

Mạnh Nhất Minh nói: “Trận này lớp mình thắng chắc.

Hồi trước có đấu với lớp 10/6 một lần rồi, dễ như ăn gỏi, ba đứa kèm cũng không ngăn nổi anh Vĩ.

Hơn nữa mấy thằng lớp mình chơi cũng giỏi lắm.”

Tưởng Trầm Tinh móc điện thoại di động ra: “So với ăn uống thì hay ho gì.

Lộ Lộ này, cậu cày game cho mình đi, mình cùi quá nên không dám đánh.”

Trang Cẩm Lộ ừa, nhận điện thoại di động của cậu chàng rồi lo lắng nhìn quanh: “Chắc là không bị bắt đâu ha?”

“Không sao đâu, mấy trận bóng kiểu này không có giáo viên, trọng tài cũng là học sinh thôi.

Hơn nữa ở đây đông người như vậy, chẳng ai thấy đâu.”

“Được rồi.”

Trang Cẩm Lộ liền bắt đầu cày game hộ Tưởng Trầm Tinh.

Chỉ chốc lát sau, nửa đầu trận đấu đã bắt đầu.

Trận đấu diễn ra hệt như lời Tưởng Trầm Tinh và Mạnh Nhất Minh đã nói.

Lớp 10/8 hoàn toàn ăn trọn lớp 10/6, nam sinh lớp 10/6 cũng không chạm vào bóng được mấy lần.

Trang Cẩm Lộ vừa chơi game vừa theo dõi trận bóng, tự đáy lòng thở ra một hơi dài: “Nam sinh lớp mình mạnh quá.”

“Cái thằng mới tới này muốn gì vậy… Á á á cậu coi chừng đứa đứng đối diện kìa!”

Trang Cẩm Lộ cúi đầu nhìn, phía đối diện có ba người đang ngồi xổm trong bụi cỏ phục kích cậu.

Cậu quyết định thật nhanh, đúng lúc đồng đội đuổi kịp nên đành chơi tới, bèn quay lại tung chiêu.

Chỉ một đòn đã lấy đầu cả ba người.

Tưởng Trầm Tinh trợn mắt ngoác mồm: “Xịn vãi… Anh Lộ… ông cố nội Lộ ơi, cậu chơi game mà ra tay tàn nhẫn thế!”

Trang Cẩm Lộ đáp: “Mình nhớ được thời gian hồi chiêu của họ, nếu không làm sao dám quay lại đánh chứ.”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Là thiên tài thật tuyệt, cái gì cũng làm được hết.

Không việc gì mà người có đầu óc lại không giải quyết được.

Trang Cẩm Lộ vừa giúp Tưởng Trầm Tinh ăn điểm, chưa chơi hết ván mà trận bóng đã kết thúc.

Lúc ăn cơm, Khương Vĩ nói với Trang Cẩm Lộ: “Đấu trận này chẳng thấy thích gì cả.

Lớp 10/6 cùi quá, tôi còn chưa thực sự ra tay đâu.

Trận sau sẽ đấu với lớp 10/3, bên đó còn khá khẩm một chút.

Buổi trưa ngày mai ấy, cậu có đến xem không?”

Khương Vĩ biết trưa nào Trang Cẩm Lộ cũng phải ngủ một giấc ngắn.

Trang Cẩm Lộ gật đầu: “Lớp mình thi đấu mà, mình nhất định sẽ tới xem.”

Khương Vĩ liền nhoẻn cười: “Vậy để tôi giành chỗ đẹp cho cậu xem được rõ.

Chỗ mấy cậu ngồi hôm nay cũng không đẹp lắm, nhiều người chắn phía trước quá.”

Trang Cẩm Lộ cười cười: “Không tệ đâu, mình cũng vừa mới chơi game xong.”

Khương Vĩ: “…”

Đến trưa hôm sau, Khương Vĩ cùng đồng đội đi ăn trưa thật sớm, có thế thì lúc chơi bóng mới không gặp vấn đề về tiêu hóa.

Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh cùng đến nhà ăn ở tầng ba ăn mì xào.

Hàng người thật dài, họ đứng ở vị trí cuối hàng.

Đang khi nói về một trò chơi mới ra mắt, chợt sau lưng họ vang lên giọng nói của Cố Phàm: “Trang Cẩm Lộ, trưa nay cậu có rảnh không?”

Trang Cẩm Lộ ngoái lại nhìn: “Trưa nay lớp mình có trận đấu bóng rổ.

Sao thế? Có việc gì à?”

Cố Phàm đáp: “Thầy Thái bảo trưa nay chúng ta đến phòng máy làm đề thi thử cho quen dạng đề.”

Thầy Thái là giáo viên phụ trách dẫn học sinh đi thi.

Trang Cẩm Lộ à một tiếng, nghĩ tới chuyện mình đã hứa với Khương Vĩ sẽ đi xem cậu chàng đấu bóng, nếu bây giờ thất hứa thì không hay cho lắm.

Cậu khó xử nhìn Tưởng Trầm Tinh đang đứng bên cạnh, Tưởng Trầm Tinh phất tay: “Có cái gì mà phải trăn trở mãi? Bóng rổ đâu phải chỉ có mỗi trận này, đương nhiên là kì thi vật lý của cậu quan trọng hơn rồi.

Cậu mau đi đi, anh Vĩ mà hỏi thì mình giải thích hộ cho.”

Trang Cẩm Lộ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Cố Phàm cũng gọi mì xào, nhưng không cùng ngồi với họ mà tự mình đến ngồi bên cửa sổ.

Tưởng Trầm Tinh hỏi Trang Cẩm Lộ: “Hai người các cậu cùng đi thi cái kì thi vật lý toàn quốc gì đấy, có phải là sẽ cùng giải đề với nhau không?”

Trang Cẩm Lộ gật đầu: “Phải thế, hai người cùng giải thì sẽ có thể cùng nhau tiến bộ mà.”

Tưởng Trầm Tinh lẩm bẩm: “Thành tích của cậu tốt hơn nó, vậy chẳng phải nó toàn được lợi từ cậu sao? Nếu nó không hiểu gì còn được cậu dạy cho nữa.”

Trang Cẩm Lộ không đồng ý, nói: “Cậu nghĩ vậy là không đúng rồi.

Cố Phàm không thua kém mình là bao, tụi mình sẽ bổ sung cho nhau.

Hơn nữa, tham gia kì thi này không phải chỉ vì vinh quang cho cá nhân mà còn là vì trường…”

“Thôi thôi, mình biết cả rồi.

Là vì danh dự của trường đúng không?”

Lúc này, Trang Cẩm Lộ gật đầu.

Tưởng Trầm Tinh thở hắt ra: “Được rồi, vậy có lẽ sau này buổi trưa nào cậu cũng dính lấy nó để giải đề, mình sẽ cô đơn lắm.”

Trang Cẩm Lộ cười nói: “Chẳng phải là còn có Khương Vĩ sao?”

“Anh Vĩ chỉ vui vẻ với cậu thôi.

Lúc ở cùng mình, nó không thèm đếm xỉa tới mình luôn.”

Có ư?

Trang Cẩm Lộ nghĩ lại một chút, đúng là hình như Khương Vĩ không cáu kỉnh với cậu như đối với Tinh Tinh.

Tưởng Trầm Tinh nhai một miệng mì xào, nói lúng búng: “Nếu không phải cả hai người đều là nam, mình còn nghi anh Vĩ thích cậu, muốn theo đuổi cậu đấy.

Mình và nó là bạn nối khố, thằng này trước đây đối với ai cũng lạnh nhạt, xấu tính có một không hai luôn đó.

Xưa nay mình chưa thấy nó đối xử với ai như với cậu, vừa nghe lời vừa vui vẻ chơi chung.”

“Cậu ấy nghe lời mình gì chứ?”

“Uầy, hồi trước cậu thấy nó không thích đọc sách, nó liền bắt đầu đọc mỗi ngày, có đọc không hiểu vẫn ráng mà đọc.

Cậu bảo nó ăn cà rốt, ngày nào nó cũng mang theo cà rốt trong cặp.

Cậu không biết đấy thôi, anh Vĩ ăn một miếng cà rốt là đã muốn nôn thốc nôn tháo rồi.

Trước đây có chết nó cũng không chịu ăn dù chỉ một miếng, thế mà bây giờ lại có thể tỉnh bơ ăn hết cả củ… Này còn không phải là nghe lời thì là cái gì?”

Trang Cẩm Lộ sửng sốt một chốc.

Tưởng Trầm Tinh không nói thì cậu cũng không biết.

Sau khi ăn trưa xong, Trang Cẩm Lộ và Cố Phàm đến phòng máy giải đề còn Tưởng Trầm Tinh một mình đến sân bóng.

Khương Vĩ đã giành một chỗ có góc nhìn rất đẹp.

Ngày hôm nay, đối thủ của họ là lớp 10/3 cũng rất mạnh.

Cậu đã khởi động, lòng nôn nao muốn vào trận ngay.

Trang Cẩm Lộ xưa nay chưa từng thấy bộ dáng cậu nghiêm túc thi đấu, nói không chừng hôm nay sẽ bị vẻ đẹp trai ngầu lòi của cậu đánh gục luôn.

Trong lòng Khương Vĩ đắc ý lắm.

Không bao lâu sau, Tưởng Trầm Tinh đã tới.

Khương Vĩ nhìn về phía cậu chàng, sau đó hỏi: “Sao chỉ có mỗi mình mày, Trang Cẩm Lộ đâu?”

Tưởng Trầm Tinh ngồi xuống, vắt chéo hai chân: “Bị tên Cố Phàm kia hốt đi giải đề rồi.

Sau này trưa nào hai người đó cũng dính lấy nhau, chắc không xem đấu bóng được đâu.”

Khương Vĩ đờ người.

Trang Cẩm Lộ bây giờ đang ở cùng với Cố Phàm ư?

Nhưng chẳng phải cậu ấy đã đồng ý sẽ tới xem bóng sao…

Trong não cậu bỗng hiện ra một loạt bình luận.

“Song học bá mới là tuyệt phối aaa!”

“Cố Phàm chắc chắn là vì Trang Cẩm Lộ nên mới đến trường số 3 aaa!”

….