Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 29

Chương 29

“Nếu tôi muốn một trăm triệu thì sao? Lục Kiến Thành, vì ly hôn, có phải tất cả yêu cầu của tôi anh đều sẽ đồng ý không?” Nam Khuê cười khổ hỏi.

Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Em chắc chắn muốn một trăm triệu?”

“Không nỡ?” Nam Khuê trào phúng nhìn anh.

“Nếu như em thật sự yêu cầu như vậy, tôi sẽ đáp ứng.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê tức giận xé nát “đơn thỏa thuận ly hôn” trong tay, sau đó ném tất cả các mảnh vụn giấy vào mặt Lục Kiến Thành.

“Tôi thật sự thất bại, Lục Kiến Thành, trong lòng anh, tôi chính là một người phụ nữ ham mê vật chất coi trọng lợi ích, chỉ thèm thuồng tài sản.”

“Anh yêu Phương Thanh Liên nhiều như vậy, vì cô ta, một trăm triệu ánh mắt cũng không chớp một cái đã cho tôi?”

“Không liên quan gì đến Thanh Liên, tôi đã nói rồi, chỉ cần yêu cầu em đưa ra không quá đáng, tôi đều sẽ cố gắng thỏa mãn em, là tôi đã kết thúc thời gian thỏa thuận trước thời hạn, tôi là bên vi phạm hợp đồng, nếu em muốn tiền, tôi thỏa mãn em là được rồi.”

Nam Khuê nhìn anh, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Cô nắm chặt nắm đấm, cười ra nước mắt: “Nếu anh đã xác định rồi, vậy tôi có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Sau khi Lục Kiến Thành đi, Lâm Tiêu thật cẩn thận đi vào.

Nam Khuê vẻ mặt tức giận nhìn cậu ấy: “Cậu tới làm gì vậy?”

Lâm Tiêu đặt hết tập văn kiện trong tay lên bàn, sau đó nhìn về phía Nam Khuê: “Tổng giám đốc Lục bảo tôi in ra năm bản, còn bảo tôi gửi bản điện tử cho cô, nói chờ cô hết tức giận, thì ký tên.”

Nam Khuê cầm bút, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ký tên.

Sau đó ném cho Lâm Tiêu: “Nói với anh ta, tiền của anh ta, tôi không thèm.”

Khi cô đến nhà họ Lục, cô không mang theo một xu.

Khi cô rời đi, cô cũng sẽ không lấy đi một xu nào.

Sau khi nhận được “đơn thỏa thuận ly hôn” do Nam Khuê ký, Lâm Tiêu lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân đã ký rồi.”

“Ký rồi?”

Dường như không ngờ lại thuận lợi như vậy, Lục Kiến Thành có chút bất ngờ.

“Cô ấy có nói gì không?”

“Thiếu phu nhân nói, tiền của ngài, cô ấy một đồng cũng không cần.” Lâm Tiêu thành thật nói.

Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành dùng sức xoa xoa lông mày.

Không biết vì sao, đột nhiên trở nên phiền muộn.

Đối diện, Phương Thanh Liên dịu dàng cười hỏi: “Kiến Thành, anh vừa nói ký cái gì?”

“Đơn thỏa thuận ly hôn.” Anh thản nhiên trả lời.

Phương Thanh Liên choáng váng, không thể tin được hỏi: “Ý anh là cô ấy đã đồng ý ly hôn và đã ký?”

“Ừm.”