Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 42

Chương 42

“Em dám?”

Lục Kiến Thành lập tức tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhớ kỹ thân phận của em, Nam Khuê, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn đâu.”

“Anh cũng nên nhớ rõ thân phận của mình, nếu anh và Phương Thanh Liên như vậy thì em sẽ đến hộp đêm tìm tiểu nãi cẩu.” Nam Khuê lập tức có sức mạnh.

“Tiểu nãi cẩu là cái gì?” Lục Kiến Thành nhíu mày.

Nam Khuê bĩu môi: “Dù sao cũng không phải là kiểu như anh.”

“Vậy tôi là kiểu như thế nào?”

“Anh là…” Nam Khuê nhìn anh, nhịp tim bỗng nhiên hụt mất một nhịp, cô nhanh chóng thu hồi sự bối rối trong lòng mình lại: “Anh là kiểu ông chú, so với bọn họ không có chút sức cạnh tranh nào.”

“Em nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thành có chút tức giận, một tay anh nắm lấy lỗ tai Nam Khuê.

Xưa nay lỗ tai Nam Khuê vốn mẫn cảm, bị anh nắm như vậy, tim cô nhảy lên một cái, lỗ tai lập tức ửng hồng.

Cô liếm môi rồi nói: “Đúng là chó săn nhỏ (2) trẻ tuổi, thể lực tốt thật nhưng khả năng cao là tra nam, vẫn là ông chú tốt hơn, vừa dịu dàng vừa nhiều tiền, lại còn đẹp trai biết quan tâm người khác, là sự lựa chọn hàng đầu của mọi phụ nữ.”

(2) tương đương với tiểu nãi cẩu

Đáng tiếc trong lòng ông chú thường đã có chủ, cho dù tốt thì có lợi ích gì cơ chứ, sau này cũng đều không phải là cô.

Nam Khuê không nói câu này ra, mà yên lặng nói trong lòng.

Sắc mặt Lục Kiến Thành dịu đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía cô cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Tới tìm tôi làm gì?” Lục Kiến Thành quay lại chủ đề chính.

Nhớ đến mục đích tới đây của mình, Nam Khuê lập tức nói: “Ông nội nói hai ngày tới chúng ta về nhà tổ ở với ông, tôi đã đồng ý với ông rồi.”

“Được, đợi tôi một chút.”

“Ừm.”

Qua khúc cua, Lục Kiến Thành đi vào phòng bệnh của Phương Thanh Liên, Nam Khuê đứng ở ngoài phòng bệnh chờ anh.

Cô vốn nghĩ rằng mấy phút là xong, lúc Lục Kiến Thành đẩy cửa ra, Nam Khuê còn tưởng rằng anh đã sắp xếp xong mọi người.

“Thanh Liên nói muốn gặp em một lần.”

Nam Khuê nắm chặt tay, cau mày, do dự một lúc, cô lấy dũng khí nói: “Nhưng tôi không muốn gặp cô ta.”

Lúc này giọng nói của Phương Thanh Liên truyền ra từ bên trong: “Nam Khuê, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn gặp cô một lần để nói xin lỗi mà thôi.”

Nói xin lỗi cô.

Khỏi, cô không có phúc nhận lời xin lỗi đó đâu.

Hơn nữa đây chính là một vở kịch, Phương Thanh Liên muốn diễn cho Lục Kiến Thành nhìn, sao cô phải ngoan ngoãn phối hợp với cô ta chứ?

Đột nhiên trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay nhỏ của cô bị Lục Kiến Thành nắm trong lòng bàn tay, anh trực tiếp kéo cô đến trước giường bệnh của Phương Thanh Liên.

Thấy cô, Phương Thanh Liên dịu dàng cười: “Nam Khuê, tôi phải cảm ơn cô, nếu như không có cô thì Kiến Thành sẽ không tìm được người đâm tôi nhanh như vậy, tôi cũng muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi cô về chuyện ngày hôm qua, là lỗi của tôi, phân chia tài sản vốn là chuyện giữa cô và Kiến Thành, tôi không nên nhúng tay vào.”