Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 44

Buổi picnic của Lâm Vũ Phi và hai mẹ con Đường Kính

Chi diễn ra trong một buổi sáng đẹp trời.

“Tiểu Ân, đừng chơi nữa.

Qua đây ăn chút đồ đi.

Đường Kính Chi gọi khi cậu bé ham chơi mà quên mất việc ăn uống.

Tiểu Ân bước lại, cầm một chiếc bánh sandwich lên, nhai ngấu nghiến.

“Sandwich đều là do ba làm đó, ngon không?” Đường

Kính Chi vừa rót coca ra ly vừa hỏi.

“Vẫn là mẹ làm ngon hơn.

Câu nói làm Lâm Vũ Phi bật cười.

"Được, ba sẽ luyện tập thêm.

Anh nhìn Đường Kính Chi rồi nói với Tiểu Ân.

“Khoảng thời gian nghỉ hè con ở lại đây với ba được không?” “Được ạ.” Rồi cậu bé khựng lại, quay sang mẹ.

"Nhưng không phải là mẹ phải về đi làm sao ạ?" “Vậy lúc mẹ không có ở đây, con ở một mình với ba được không?” “Mình con à?” Tiểu Ân hơi phân vân.

“Tiểu Ân, ông bà và cả chủ của con nữa đều rất muốn được gặp con vả lại ba cũng muốn ở bên con nhiều hơn.

Con cứ ở nhà ba đi, lúc nào rảnh mẹ sẽ tới thăm con, được không?”

Đường Kính Chi nói thêm vào.

“Đúng vậy.

Con đã ở cạnh mẹ suốt 8 năm rồi vậy giờ đến lượt ba nghỉ hè với con cho công bằng chứ.

Không phải con thích ba lắm sao?" Lâm Vũ Phi xoa đầu Tiểu Ân.

“Lúc con nhớ mẹ thì ba sẽ dắt con về với mẹ, được không?”

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCTiểu Ân suy nghĩ lâu lắc rồi đồng ý làm Lâm Vũ Phi vui mừng suýt rớt nước mắt.

Sau buổi đi chơi, Đường Kính Chi và Tiểu Ân đi taxi đến nhà Lâm Vũ Phi.

Cô bấm chuông, Lâm Vũ Phi chạy ra mở cổng.

"Bài tập hè của Tiểu Ân và những đồ đạc khác đều ở trong hành lý hết.

Em cũng không biết là có sót gì không nữa." Đường Kính Chi giao hành lý cho Lâm Vũ Phi.

“Em yên tâm, trong nhà anh không thiếu gì cả."

Đường Kính Chi ngồi xổm, dặn dò Tiểu Ân lúc này đang thút thít khóc vì sắp phải xa mẹ.

"Lúc mẹ không ở bên cạnh, con phải biết tự chăm sóc mình.

Lời mẹ nói con phải nhớ thật kỹ.

“Mẹ không vào với con à?" “Mẹ không vào với con được, mẹ phải tới sân bay không sẽ trễ “Tiểu Ân, nói tạm biệt đi.” Lâm Vũ Phi đặt tay lên vai cậu bé.

Tiểu Ân nghẹn giọng.

“Tạm biệt.

Khi chiếc xe chở Đường Kính Chi dần lăn bánh, Tiểu Ân òa khóc, gọi mẹ thật to khiến cô đau thắt từng đoạn ruột.

Vì công việc, cô đành phải hy sinh con trai.

Trên đường ra sân bay, Đường Kính Chi ghé vào một quán cà phê, gặp Hàn Dân đang bàn công chuyện với đối tác.

Anh bước đến chỗ cô.

“Kính Chi, sao em lại ở đây? Em đến phương Nam sao không nói với anh một tiếng?” Cô không đáp, vẻ mặt thẫn thờ.

Anh nghiêm nghị hỏi.

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô kể mọi chuyện cho anh nghe vì lúc này cô chẳng biết phải tìm ai.

“Thật ra đều là tại em, em cứ giấu Tiểu Ân với người ngoài còn bảo nó nói giúp em, gọi em là dì.

Em không biết việc này mà bị công khai ra bên ngoài, Tiểu Ân sẽ thế nào đây? “Đúng vậy.

Nếu mối quan hệ hai mẹ con em bị vạch trần thì Tiểu Ân sẽ là người bị hại đầu tiên.

“Cho nên chỉ cần em có một chút nổi tiếng em sẽ không thể lộ ra mối quan hệ với Tiểu Ân.

Vốn dĩ em cho rằng giao Tiểu Ân cho Lâm Vũ Phi cũng sẽ không sao, suy cho cùng Vũ Phi cũng là ba của nó.

Nhưng ban nãy lúc em giao Tiểu Ân, chia ly thực sự như vậy em mới bừng tỉnh.

Em thật sự không thể không có Tiểu Ân.

Không có Tiểu Ân, em không biết mình đang sống vì ai, phấn đấu vì ai.

Em thật sự không thể chịu được” Cô ôm mặt khóc rấm rức.

Hàn Dân đặt tay mình lên tay cô.

"Kính Chi, nếu em cần anh, anh sẽ lập tức từ bỏ công việc ở đây trở về cùng em.

Cô lau nước mắt, nói.

“Công việc ở đây chẳng phải mới bắt đầu sao? Đó chẳng phải là công việc mà anh luôn hướng tới sao?" Cô rút tay lại.

“Không nên hy sinh vì em.

“Được rồi.

Nhưng khi em không thể chịu nổi nữa thì hãy nhớ gọi cho anh.

Anh luôn ở bên em.

Cô gật, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích.

Nửa khuya, Lâm Vũ Phi lại phá giấc ngủ của Hà Cẩn Ngôn.

Cô càu nhàu trong điện thoại.

“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sao lại gọi đến vào giờ này?” “Xin lỗi, muộn thế này còn gọi cho cô.

Tôi lại có việc muốn phiền cô rồi.

Vốn dĩ Tiểu Ân cả buổi tối không thèm ăn uống gì nhưng vừa rồi lại bỗng nhiên nói muốn ăn bánh gato, loại có cắm nến ấy.

Bây giờ muộn như này rồi tôi không biết đi đầu mua, cô có thể giúp tôi việc này được không?” “Tôi còn có thể nói Không sao?” Chắc kiếp trước tôi mắc nợ anh nên kiếp này phải trả.” Cô tắt máy, xuống bếp làm bánh gato.

Làm xong, cô gọi cho Lâm Vũ Phi.

Anh lái xe đến đón cô, chở cô đến nhà mình.

Hà Cẩn Ngôn đem bánh vào phòng của Tiểu Ân.

Vừa trông thấy cô, Tiểu Ân mừng rỡ.

“Sao chị lại tới đây?” “Còn không phải vì em à? Em đúng là phiền phức, không ăn tối chỉ ăn bánh ngọt.

May mà chị biết làm bánh nếu không thì muộn như vậy đi đâu mà mua chứ?” Cô đặt chiếc bánh xuống bàn.

“Giờ thì ăn đi." “Em muốn ước trước.

“Rồi, ước đi.”

Tiểu Ân nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra thổi nến.

“Ước cũng đã ước rồi, giờ thì ăn bánh được chưa?" Tiểu Ân nhăn mũi.

“Em không muốn ăn bánh gato, em chỉ ước thôi."

Hà Cẩn Ngôn và Lâm Vũ Phi quay sang nhìn nhau.

“Chẳng phải điều ước với nến trên ảnh gato sẽ biến thành sự thật sao? Lần trước khi đón sinh nhật, em ước có thể sớm gặp được ba kết quả đã gặp được rồi.

Cho nên lần này em muốn.

Lâm Vũ Phi tiếp lời.

“Cho nên con hy vọng có thể mau chóng gặp được mẹ à?” “Không phải ạ.

Con hy vọng ba và mẹ có thể ở bên nhau.

Như vậy con không cần lúc này sống ở nhà mẹ lúc khác sống ở nhà ba.

Chúng ta ba người ở cùng nhau không phải rất tốt sao?”

Câu nói ngây thơ của một đứa trẻ 8 tuổi lại khiến Lâm Vũ

Phi đờ người một lúc lâu.

Thuyết phục mãi, Tiểu Ân mới ăn một mẫu bánh, phần còn lại Lâm Vũ Phi để trong tủ lạnh.

Anh ra ngoài ban công, đứng cạnh Hà Cẩn Ngôn.

“Tiểu Ân ngủ chưa?" “Ngủ rồi.

Hôm nay cảm ơn cô nhé."

Cô lắc đầu.

“Thực ra mỗi đứa trẻ đều rất cần có ba mẹ bầu bạn.

Cái cảm giác này tôi đều hiểu.

“Nhưng trong thế giới của người lớn có quá nhiều chuyện phức tạp mà trẻ con không thể hiểu được.” Cô dè dặt hỏi.

“Anh với cô Đường...!không thể sao?” “Lẽ nào cô quên hiện nay vợ trên danh nghĩa của tôi là ai à?" “Lâm Vũ Phi, anh...!Thôi, dù sao thì bánh gato cũng ăn rồi giờ tôi về." “Để tôi đưa cô về

Hà Cẩn Ngôn vào trong lấy túi xách chợt nhìn thấy cây đàn piano, thốt lên.

“Cây đàn đẹp quá.” "Cô có hứng thú à?" “Tôi có thể qua đó xem một chút được không?” Lâm Vũ Phi gật, môi mỉm cười.

“Đàn này là của ai vậy?" Cô đưa tay sờ lên những phím trắng đen.

“Dĩ nhiên là của tôi rồi.

"Anh biết đàn piano à?” "Lúc trước tôi có học qua.