Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 100

Chương 100: Tình yêu khiến người ta sa đọa

“Ý của cậu là?” Ôn Thục Nhi ngáp một cái, cũng không thèm mở mắt.

Sau khi hỏi, cô sợ Triệu Thanh Xuân sẽ giải thích liên miên không ngớt, dứt khoát trực tiếp nói: “Đêm qua tôi đã cầu xin mưa tạnh tới nửa đêm, buổi sáng trời còn chưa sáng hẳn đã dậy đi làm, cho nên không hề có chút liên quan gì tới điều cậu đang nói đâu.” Cầu mưa tạnh? Đi làm? Cái quái gì thế? Mất tập trung trong tiết học tự chọn cuối tuần của ngày hôm qua thì cũng không sao, nhưng bây giờ còn làm nhố thời gian của lớp học chính để đi ngủ! Triệu Thanh Xuân cau mày lo lắng nói: “Thục Nhi, sau khi cậu kết hôn, sao cậu lại không hềnỗ lực chút nào nữa vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ tạch môn trong kỳ thi cuối kỳ đấy.” “Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ thay đổi” Ôn Thục Nhi lại mơ hồ ngáp một cái.

Như thế này, còn có thể thay đổi? Triệu Thanh Xuân quyết định cứu lấy cô thêm lần nữa.

Cô ấy dùng vai huých vào Ôn Thục Nhi, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngủ, nói với cậu một chuyện nghiêm túc. Hiện tại mọi người đều đang tìm đơn vị thực tập. Cậu chuẩn bị như thế nào rồi?” Ôn Thục Nhi mở hồ mở mắt ra, ‘Không thực tập có được không? Tôi chỉ muốn ở trong trường học thôi.” “Đương nhiên là không được rồi!” Triệu Thanh Xuân trừng mắt nhìn cô: “Bắt buộc phải đến bệnh viện. Dù có tệ đến đâu cũng phải tìm một phòng khám mới được.” Ôn Thục Nhi lắc lắc đầu, xua đuổi cơn buồn ngủ ra khỏi đầu: “Vậy tôi sẽ đến phòng khám của ông bà ngoại để thực tập.” “Hơ, cậu nghĩ đơn giản vậy! Mơ đi nhé!” Triệu Thanh Xuân lườm nguýt cô một cái: “Bắt buộc phải là phòng khám Tây Y, tiệm thuốc Đông Y của ông bà ngoại không thể được.” “Hả?” Ôn Thục Nhi lại gãi gãi đầu rồi ngáp một cái: “Vậy tôi sẽ nghĩ lại, cậu để cho tôi ngủ một lát đi.” “Cái cậu này nữa, hầy!” Triệu Thanh Xuân bất lực thở dài: “Đơn vị thực tập của tôi, bố mẹ tôi đã giúp tôi tìm rồi, nó là khoa cấp cứu của bệnh viện K của thành phố. Trong khoa cấp cứu có rất nhiều tình huống đột ngột, có thể rèn luyện bản thân nhất. Vốn dĩ tôi cũng nhờ bọn họ giúp đỡ cậu tìm một vị trí, thế nhưng họ đã rất cố gắng mà người ta chỉ chịu cho một vị trí. Nếu không thì, chúng ta có thể thực tập cùng nhau rồi.” “Tôi không sao, không cần phải lo, cảm ơn cậu, Thanh Xuân!” Ôn Thục Nhi ôm lấy cánh tay của Triệu Thanh Xuân, nũng nịu nói: “Cậu thật xinh đẹp và tốt bụng, sau này nhất định sẽ là một đóa hoa của bệnh viện K.” “Tôi thấy cậu đúng là điếc không sợ súng mài Bớt nịnh nọt tôi bằng những lời này đi! Chị đây không thèm đâu!” Triệu Thanh Xuân chán ghét nói, nhưng dứt lời, cô ấy đã không nhịn được mà cười: “Thực ra chuyện này, cậu có thể nhờ chồng cậu giúp. Anh ấy hiện tại, rất có uy phong.

Sau khi Weibo được khôi phục, không chỉ tất cả tin tức tiêu cực của hai người đều không còn nữa, hơn nữa tất cả còn là những bài báo tích cực về chồng cậu. Cái gì mà doanh nhân tốt bụng, cậu chủ giàu có đời thứ ba có tính cách độc lập, còn cả đại diện từ thiện cho thanh niên… ” “Thật không?” Ôn Thục Nhi hưng phấn, ngồi dậy lấy điện thoại di động ra, bắt đầu đọc tin tức ‘Weibo.

Quả nhiên, tất cả tin tức về nhà họ Hoắc đều là tin tốt, và những tin tức liên quan đến bản thân Hoắc Kiến Phong thì vừa tích cực vừa truyền năng lượng, hơn nữa mọi bức ảnh trong bài đều có thể lưu về đặt làm ảnh màn hình điện thoại.

Ôn Thục Nhi nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt ve người trong ảnh, lẩm bẩm: “0a, Kiến Phong đẹp trai quát Ảnh nào cũng đẹp! 360 độ không có góc chất…” Triệu Thanh Xuân đưa tay nâng cằm cô lên, khinh thường nói: “Thục Nhi, mau thu lại nước miếng đi, không lát nữa điện thoại sẽ bị ướt đấy.” “Chẹp.” Ôn Thục Nhi hút nước miếng lại, ngẩng đầu lau lau miệng.

“Phụt…..

Triệu Thanh Xuân che miệng, cố nén nụ cười đến mức cả vai run lên.

Ôn Thục Nhi lúc này mới phản ứng lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ấy: “Thanh Xuân, tôi biết cậu đang ghen tị với tôi, hứ!” Triệu Thanh Xuân bĩu môi cười một tiếng.

Ôn Thục Nhi nhìn thời gian trên điện thoại, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Thanh Xuân, tôi ra ngoài một chuyến, có lẽ phải hơn một tiếng đồng hồ. Nếu giáo viên hỏi, cậu có thể bịa giúp tôi một lý do. Tiết học buổi chiều, tôi sẽ quay lại đúng giờ. Yêu cậu nhiều, moaz moaz moazl” Không đợi Triệu Thanh Xuân ngăn cản, Ôn Thục Nhi đã vọt ra theo cửa sau phòng thí nghiệm.

Triệu Thanh Xuân nhìn cô chạy nhanh hơn con thỏ, không nói nên lời, đỡ trán.

Cô gái này đã thực sự thay đổi sau khi kết hôn! Không còn là một cô gái dễ thương không để ý những chuyện bên ngoài cửa sổ và chỉ tập trung học tập! Quả nhiên, tình yêu khiến người ta sa đọa mài Triệu Thanh Xuân co cánh tay lại, hạ quyết tâm rằng mình sẽ tránh xa tuyệt đối chuyện tình cảm trước khi thành công trong sự nghiệp! Hồ Tố Nữ, quán trà.

Ôn Thục Nhi ghì chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, thò đầu vào nhìn bên trong từ cửa sổ phòng trà trước.

Hắc Diệm đã bảo những người khác tránh ra chỗ khác, trông thấy có người cẩn thận nhìn vào bên trong, liền đoán ngay là Ôn Thục Nhi.

Anh ta vội vây tay: “Mau vào đi, em gái, bọn họ vẫn chưa tới.” Ôn Thục Nhi võ ngực thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa đi vào thay quần áo.

Mái tóc đen dài búi gọn sau đầu, đội tóc giả màu hoa râm, sau đó khoác một lớp da giả sần sùi, mặc chiếc áo trong một cách chắc chắn, đeo khẩu trang, găng tay và áo khoác bác sĩ trắng, cuối cùng là đeo kính râm.

Sau khi Ôn Thục Nhi xong xuôi, vừa mới ngồi xuống bên giường bệnh, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.