“Người nhà có ở đó không? Người nhà của Tống Phi Phi có ở đó không?” “Có.” Hoắc Kiến Phong không nhúc nhích mà lên tiếng trước.
Trả lời xong, anh mới quay xe lăn lại: “Người nhà cô ấy đều ở nước ngoài, còn tôi là bạn của cô ấy.” Ngô Đức Cường nhanh chóng đi tới.
Bác sĩ nhìn họ một lượt, xác nhận chắc là không phải giả mạo thân phận, sau đó nói: “Rất may bệnh nhân được đưa đến kịp thời.
Ngoại trừ bị tụ nước nhẹ trong phổi, các cơ quan khác không có vấn đề gì. Tuy nhiên, não của cô ấy bị va đập nghiêm trọng, có chỗ bị tụ máu trong đầu. Tuy nhiên hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nên chúng tôi không đề nghị phẫu thuật. Có thể áp dụng biện pháp điều trị truyền thống để giúp chỗ tụ máu tự hấp thụ và tiêu biến. ” Hoắc Kiến Phong buông lỏng tay trên tay vịn, bả vai hơi thấp xuống: “Cám ơn bác sĩ.” “Không có chi. Nếu mọi người không phản đối về kế hoạch điều trị, thì hãy làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ xem xét liệu chúng tôi có cần thực hiện các phương pháp điều trị và xét nghiệm khác khi cần thiết hay không.” Bác sĩ nói một cách máy móc, gật đầu với hai người rồi quay vào phòng cấp cứu.
Ngô Đức Cường thầm thở ra một hơi, cung kính đề nghị: “Cậu ba, thời gian cũng không còn sớm rồi. Bây giờ tình trạng của cô Tống đã ổn định, chi bằng cậu hãy quay về nghỉ ngơi trước đi? Bệnh viện có nhân viên y tế chuyên nghiệp, thuộc hạ cũng sẽ sắp xếp điều dưỡng cá nhân tốt nhất, cậu đừng lo lắng!” Hoắc Kiến Phong nhướng mắt, nhìn đèn đỏ vẫn sáng ở cửa phòng cấp cứu, bình thản nói: ‘Chờ một chút nữa, đợi đến khi cô ấy được chuyển lên phòng bệnh, tình hình ổn định rồi hãng tính tiếp, cậu đi làm thủ tục nhập viện trước đi.” Ngô Đức Cường cau mày, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ cung kính nói: “Vâng.” Khi anh ta quay lại, lại nhìn sâu vào người đàn ông.
Hầy, không biết cô ba ở nhà thế nào rồi? Biệt thự Nam Uyển, phòng ngủ chính.
Chiếc đèn tường sáng trưng làm bừng sáng cả căn phòng.
Ôn Thục Nhi ôm gối nằm sấp trên giường trằn trọc, dứt khoát bò dậy đọc sách.
Nhưng trong lúc đọc, mắt cô hoặc là liếc nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, hoặc là liếc nhìn thời gian của chiếc đồng hồ trên đầu giường…
Ba giờ sáng.
Bên ngoài biệt thự, cuối cùng cũng vang lên tiếng động cơ ô tô.
Ôn Thục Nhi từ trên giường nhảy vọt xuống, chạy một mạch xuống lầu, còn chưa kịp mang giày.
“Kiến Phong, anh đã trở lại!” Ôn Thục Nhi đã mở cửa trước khi chuông cửa vang lên.
Nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô đột nhiên nhìn chằm chằm, “Hạ Minh?” Đó là tài xế của Hoắc Kiến Phong.
Hạ Minh cung kính gật đầu với Ôn Thục Nhi: “Cô ba, trợ lý Cường nói bệnh viện ban đêm lạnh, nên bảo tôi quay về mang một ít quần áo dày cho cậu ba.” Trong mắt Ôn Thục Nhi thoáng hiện lên một nỗi thất vọng, nhưng ngay sau đó trên mặt cô nở nụ cười: “Ồ, được chứ, ông hãy đi theo tôi.” Cô đưa Hạ Minh vào phòng chứa đồ dành riêng cho Hoắc Kiến Phong ở tầng một.
Kiến Phong đang ở bệnh viện, nghĩa là chị Tống đã được tìm thấy.
Ôn Thục Nhi do dự một chút, mới nói: “Chị Tống thế nào? Chị ấy không sao chứ?” Hạ Minh cầm lấy quần áo nói thật: “Không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ là có một ít nước vào phổi và tụ một ít máu trong não, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Ôn Thục Nhi vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi: Chị Tống không sao. Chỉ cần chị ấy không sao, Kiến Phong sẽ không lo lắng buồn phiền, vậy thì sự ảnh hưởng đến thân thể cũng không lớn như vậy.” Hạ Minh cầm quần áo liếc Ôn Thục Nhi với vẻ mặt phức tạp.
Trên đời, có lẽ chẳng có người phụ nữ nào lại thích chồng mình nửa đêm vào viện chăm sóc người phụ nữ khác.
Ông ta trong lòng không khỏi thở dài: “Cô ba, cô thật tốt bụng, đối xử với cậu ba cũng thật tốt!” Ôn Thục Nhi cười thành thật: ‘Là Kiến Phong đối xử tốt với tôi, cho nên tôi nhất định cũng phải đối xử tốt với anh ấy.” Lão Hạc cúi đầu xuống, nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang đi chân trần trên mặt đất, liền vội vàng nhắc nhở: “Cô ba, cô lo lắng cho cậu ba thì cũng phải tự biết chăm sóc thân thể của mình. Cô sẽ dễ bị ốm nếu còn như thế này đấy.” “ÁI” Ôn Thục Nhi lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng co chân lại, cười tủm tỉm: “Trong phòng ngủ có thảm, nên tôi nhất thời đã quên mất.” Hạ Minh không nói toạc ra, nhưng vẫn ân cần nhắc nhở: “Cô ba, thời gian đã không còn sớm. Đêm nay chắc là cậu ba không về đâu.
Cô nên nghỉ ngơi sớm đi.” Trái tim treo lơ lửng của Ôn Thục Nhi đã lắng xuống khi cô tiễn Hạ Minh đi.
Nếu chị Tống ổn, thì Kiến Phong cũng sẽ Cô ngáp một cái, tắt đèn lên giường nằm xuống nhưng lại không thấy buồn ngủ.
Trong bóng tối, cô quay đầu nhìn giường phụ của Hoäc Kiến Phong.
Ở đó trống rỗng, như thể cả căn phòng cũng trống rỗng.