Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 115: Mưu kế của Ôn Thục Nhi Anh Bằng và A Ngô lúc này mới buông tay ra, háo sắc liếc mắt nhìn Ôn Thục Nhị, cười nói. Ôn Thục Nhi thả lỏng, lập tức ôm chặt hai cánh tay, cuộn tròn cơ thể cảnh giác: “Các người muốn làm gì?” A Ngô vừa cởi cúc áo vừa nói: “Đương nhiên là cùng nhau vui vẻ một chút rồi! Em gái, không phải em vẫn còn trinh đấy chứ?” Quả nhiên! Ba người đàn ông này có ý đồ bất chính với mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà, cách ăn mặc này của mình, rõ ràng là an toàn nhất, sao họ lại có thể thèm muốn đến mức không tha cho cả mình? Đầu óc Ôn Thục Nhi bình tĩnh phân tích, trên mặt vẫn duy trì bộ dạng hoảng sợ. Cô sờ những nốt mụn nổi lên trên mặt, run rẩy nói: “Tôi xấu như vậy, các người cũng không ghê tởm sao?” “Có xấu hay không cũng không quan trọng, dù sao nhắm mắt lại cũng như thế, quan trọng nhất là được tiền!” Anh Bằng không kiên nhẫn, cười hì hì nhào tới, đè Ôn Thục Nhi xuống dưới người mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được tiền? Không phải sự cố ngoài ý muốn, là có người đã mua chuộc bọn họ! Trong lòng Ôn Thục Nhi ớn lạnh, co người trượt xuống dưới ghế, kinh hãi nói: “Là ai, là ai cho các người tiền?” Trong đôi mắt nhỏ của A Ngô lóe lên vẻ hung ác, anh ta nhanh chóng vươn tay kéo Ôn Thục Nhi dậy, vững vàng khống chế cô ở giữa ghế: “Cho dù là ai cho tiền, các anh hứa sẽ yêu thương cô, hầu hạ cô thật tốt, không phải được rồi sao?” Mùi hôi của thuốc lá và rượu xộc thẳng vào mặt, kèm theo mùi hắc của nước hoa kém chất lượng. Ôn Thục Nhi gắng gượng cơn buồn nồn dâng trào trong cổ họng và nhanh chóng phân tích tình hình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người đàn ông một trái một phải, một trên một dưới, phối hợp ăn ý với nhau cộng thêm lợi thế về sức mạnh, cô không thể kiên quyết liều mạng. Nghĩ đến đây, Ôn Thục Nhi ngừng giấy giua, vẻ hoảng sợ trên mặt lập tức biến thành kinh ngạc: “Thật sự có người tốt như vậy, bỏ tiền ra mời các người đến chơi với tôi sao?” Anh Bằng và A Ngô sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại, tò mò nói: “Rất kỳ lạ sao?” “Đương nhiên là kỳ lạ rồi.” Ôn Thục Nhi nhân cơ hội đẩy tay bọn họ ra, ngồi thẳng người dậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô chỉ vào mụn trên mặt, bộ dạng nghiêm túc nói: “Tôi á, trông xấu như vậy, bình thường các bạn trong lớp thường gọi tôi là con lợn xấu xí! Chưa từng có ai thích tôi và yêu tôi. Mấy ngày trước, tôi muốn tìm người anh em thân nhất của tôi để thử, nhưng cậu ấy đã từ chối tôi. Hầy, tôi thật sự là rất buồn! ” Cô thở dài đáng thương, lại cười lớn: “Ba đại ca đều đẹp trai phong độ như vậy, còn nói sẽ yêu thương tôi thật tốt, không phải là rất hời cho tôi sao? Nếu tính như vậy, có phải tôi cũng nên cho các người thêm ít tiền không?” Đôi mắt cô long lanh, đôi má ửng hồng vì phấn khích, những vết mụn sưng tấy đỏ ửng lên và trông rất chướng mắt. Ba người liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ đều sững sờ bởi lý lẽ khác thường của Ôn Thục Nhi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Lưu nuốt nước miếng, gượng gạo nói: “Anh Bằng, chúng ta là lũ cặn bã, nhưng chúng ta không ngủ với người vị thành niên và kẻ ngốc! Cô gái này, rõ ràng là một kẻ ngốc mài” Anh Bằng cáu kỉnh vò tóc, “Vậy phải làm sao đây?” A Ngô nhìn chằm chằm Ôn Thục Nhị, ánh mắt suy xét. Trong lòng Ôn Thục Nhi mừng thầm, trên mặt ấn lo lắng giải thích: “Không phải, tôi không phải người vị thành niên, tôi đã trưởng thành rồi, nếu các người không tin, tôi sẽ lập tức cởi quần áo cho các người xem.” Vừa nói, cô vừa cởi áo khoác đồng phục học sinh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh Bằng và A Ngô vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy điều này. Còn có người vội vã dâng hiến như vậy sao? Vậy thì phải biết nó là loại tệ đến mức nào rồi đấy nhỉ? Chút nghỉ ngờ cuối cùng của A Ngô cũng biến mất.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy cô gái cởi quần áo rất vụng về, anh ta vô thức lui ra cửa, chỉ sợ sẽ không cẩn thận bị va phải. Anh Bằng cũng lui sang một bên với vẻ mặt kinh tởm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không gian bỗng trở nên rộng rãi. Ôn Thục Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi phần thân trên của cô bị kẹp chặt, không thể cử động, thậm chí còn không có cơ hội chạm vào cây châm bạc. Bây giờ cuối cùng đã ổn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô từ từ mở khóa đồng phục học sinh và khẽ nhét chiếc kim bạc vào giữa các ngón tay. Khi bộ quần áo phồng to mở ra, cơ thể mỏng manh được bao bọc trong chiếc áo phông và bộ ngực nhấp nhô của cô lộ ra.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự chú ý của A Ngô và Anh Bằng đột nhiên tập trung vào bộ ngực phập phồng của cô. Ôn Thục Nhi nắm lấy cơ hội, đồng thời giơ hai tay trái phải lên, hai cây châm bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào Huyệt Đầu Duy trên góc trán của hai người đàn ông khốn nạn trong nháy mắt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt của anh Bằng và A Ngô đông cứng lại, còn chưa kịp thốt ra một âm tiết hoàn chỉnh, họ cảm thấy mắt mình tối sâm lại và bất tỉnh. Tiểu Lưu vừa lái xe, vừa len lén nhìn tình hình phía sau, chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì cây châm bạc trên tay Ôn Thục Nhi đã đặt lên huyệt Thái Dương của anh ta.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu không muốn giống bọn họ, hãy ngoan ngoãn dừng xe lại.” Giọng cô gái lanh lảnh, nhưng có một chút lạnh lão. Tiểu Lưu sợ hãi, nhanh chóng đạp phanh cầu xin: “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ làm theo lời bọn họ…” Ôn Thục Nhi nhìn xung quanh, vị trí nơi này hoang vu hơn vừa rồi, đường quốc lộ đã biến thành đường đất, xung quanh là cỏ dại cao hơn đầu người.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
May mắn thay, quyền chủ động đã nằm trong tay mình.