Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn **********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 119: Nhà họ Hoắc chỉ góa vợ, chứ không ly hôn Nghĩ đến việc kết hôn ở rể, Hoắc Vân Hạo chỉ muốn băm vằm Ôn Thục Nhi thành từng mảnh! Anh ta nghiến mạnh răng hàm, trong mắt lóe ra vẻ nham hiểm: “Đừng lo lắng, anh sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ cô ta. Lần này không chuẩn bị đủ, lần sau, chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ giết chết cô ta! Cục cưng, anh thề với em, nếu Hoắc Vân Hạo anh không xử được con nhỏ Ôn Thục Nhi xấu xí đó, anh sẽ không còn là người nhà họ Hoắc nữa!” “Được, em tin anh.” Ôn Như Phương đứng dậy, siết chặt tay anh ta, ánh mắt dịu dàng động viên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng lại lạnh lùng. Anh sắp bị gả vào nhà họ Ôn của chúng tôi rồi, không phải sắp không còn là người nhà họ Hoắc sao? Nghĩ đến đây, Ôn Như Phương không khỏi buồn bực.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ta muốn làm cô chủ nhỏ, cô ta muốn sung túc và giàu có, nếu Hoắc Vân Hạo thật sự không thể thay đổi vận mệnh, cuộc đời này của cô ta coi như đã xong… Vì vậy, dù thế nào thì cô ta cũng phải loại bỏ được Ôn Thục Nhi, giúp Hoắc Vân Hạo quay trở về nhà họ Hoắc! Nhà họ Hoäc, phòng khách của ngôi nhà chính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Hoắc dựa vào chiếc sô pha ở vị trí chính, từ từ vê chuỗi hạt Phật làm bằng diệp tử đàn trong tay. Vũ Tuyết Như đang mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu màu xanh, nắm cánh tay Hoắc Phương Nam ngồi trên ghế sô pha bên phải.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoäc Tuấn Tú ngồi trên ghế sô pha bên trái, báo cáo tình hình trên mạng cho bà cụ. “Bà ơi, tất cả các phương tiện truyền thông hiện đang đưa tin vê mối quan hệ tay ba giữa Kiến Phong, cô Tống và em dâu. Có thông tin rằng mặc dù em dâu trông có vẻ miễn cưỡng nhưng dù có chuyện gì xảy ra với Kiến Phong thì em ấy cũng sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Kiến Phong. Nhưng ngay khi cô Tống xuất hiện, Kiến Phong đã túc trực ở trong bệnh viện như người mất hồn mà không hề e ngại gì cả, mọi người đều cảm thấy Kiến Phong không có lương tâm, họ cho rằng nhà họ Hoặc của chúng ta qua cầu rút ván, lợi dụng xong em dâu để xung hỉ, thì bắt tay với nhau để đuổi em ấy ra khỏi nhà họ Hoặc.” Khi Hoắc Tuấn Tú nói đến đây, anh ta dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Vốn dĩ Kiến Phong ở bên ai đều là quyền tự do của em ấy, là chuyện cá nhân của em ấy. Là một người anh cả cháu không nên can thiệp vào. Nhưng bây giờ nhiều phương tiện truyền thông đã bôi nhọ công ty. Người ta nói rằng đàn ông nhà họ Hoắc của chúng ta không tử tế và bạc tình bạc nghĩa, đến cả vợ mình còn đối xử như thế này, thì chắc chắn sẽ vô ơn trong việc kinh doanh. Cháu cũng không còn cách nào khác, mới quay lại làm phiền bà, bố và dì, cháu muốn nghe ý kiến của mọi người. Suy cho cùng, Kiến Phong cũng là một phần tử của nhà họ Hoắc chúng ta, cũng là một phần tử của công ty. Lời nói và hành động của em ấy chắc chẳn sẽ có hiệu ứng cánh bướm đối với công ty.” Bàn tay bà cụ Hoắc lần chuỗi hạt Phật ngừng lại và thở dài nói: “Sự việc này, quả thực đúng là lỗi của Kiến Phong, hơn nữa vô cùng sai lầm! Cho dù thằng bé có quan tâm đến tình cũ của mình với cô gái họ Tống kia đến đâu, thằng bé cũng không thể quên sự thực rằng mình đã có gia đình. Túc trực ở trong bệnh viện như thế này thật là quá đáng!” Nghe thấy sự bất bình trong lời nói của bà cụ, Vũ Tuyết Như nhanh chóng đứng dậy và xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ. Thật ra, không thể trách Kiến Phong về sự việc này. Trách nhiệm chính nằm ở con. Hồi đó, nếu con không kiên quyết đuổi cô Tống đi, Kiến Phong và cô ta có lẽ sẽ không bỏ lỡ lẫn nhau, và giữa hai đứa sẽ không có quá nhiều hối tiếc như vậy.” Bà cụ Hoắc lạnh lùng hừ một tiếng: “Con biết là tốt. Nhưng những chuyện trước kia đã qua, Kiến Phong vẫn chưa buông bỏ được, hai người còn vướng bận mãi chưa dứt. Nên hai đứa nó như vậy là không đúng.” “Đúng, đúng, mẹ nói rất đúng.” Thấy bà cụ không phê bình mình, Vũ Tuyết Như vui mừng khôn xiết, nhẹ giọng nói: “Mẹ, thật ra sau bao nhiêu năm, cô Tống vẫn chưa quên Kiến Phong, Kiến Phong cũng không quên cô Tống. Có thể thấy rằng hai đứa nó thực sự yêu nhau. ” Bà cụ Hoắc sốt ruột nói: ‘Như thế thì sao? Kiến Phong bây giờ đã kết hôn rồi.” “Đúng. Nhưng chúng ta lúc đầu đồng ý cuộc hôn nhân với nhà họ Ôn, đã nói trước là vì sức khỏe của Kiến Phong mài” Vũ Tuyết Như trên mặt lộ ra nụ cười, kiên nhãn khuyên bảo: “Hiện tại sức khỏe của Kiến Phong đã tốt hơn, cộng thêm hố rắn cũng đã được xử lý xong, sẽ không ảnh hưởng đến thằng bé nữa. Mẹ còn tìm được thần y giúp thằng bé chữa trị, nhất định sức khỏe của Kiến Phong sẽ ngày càng tốt hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chi bằng, chúng ta hãy nhân lúc đám cưới của Kiến Phong và Thục Nhi vẫn chưa được tổ chức chính thức, để trả lại Thục Nhi về đó! Nếu Kiến Phong có thể chọn được cô gái mình yêu thích làm vợ, tâm trạng thằng bé chắc chắn sẽ rất vui. Tâm trạng thoải mái thì tự nhiên sức khỏe sẽ tốt hơn…” “Con câm miệng!” Bà cụ Hoắc càng nghe càng thấy có chuyện không ổn, bà cụ tức giận quát một tiếng ngắt lời, “Mẹ còn chưa nói rõ ràng với các con về sự sắp xếp cho Thục Nhi sao? Vợ của Kiến Phong, chỉ có thể là con bé! Đôi mắt xám đục của bà đảo một vòng, vẻ mặt tự toát lên vẻ uy nghiêm: “Mẹ sẽ nhắc lại lần cuối với các con, nhà họ Hoắc của chúng ta, chỉ góa vợ, chứ không ly hôn!” Vũ Tuyết Như giật mình, run rẩy giải thích: “Con xin lỗi mẹ, con cũng chỉ đang lo nghĩ cho Kiến Phong mà thôi.” “Được rồi, đừng nói nữa.” Hoắc Phương Nam nhanh chóng đứng dậy, kéo Vũ Tuyết Như ra sau lưng. Ông ấy đã hứa với Hoắc Vân Hạo sẽ đuổi Ôn Thục Nhi ra ngoài càng sớm càng tốt.