Chương 64: Sự xuất hiện bất ngờ của Cao Bác Nam Uyển nhà họ Hoắc, phòng ăn.
Cả bàn thức ăn đầy ắp những món ăn ngon lành và thơm ngào ngạt, Hoắc Kiến Phong chỉ gắp vài gắp rồi đặt bát đũa xuống.
Quả nhiên, cô ba không có ở đây, nên cậu ba lại ăn ít hơn bình thường.
Ngô Đức Cường thầm thở dài trong lòng, cung kính đưa hóa đơn tới: “Cậu ba, hôm nay cô ba mua ba bộ quần áo, tổng cộng giá hơn 2 triệu rưỡi. Đều là nhãn hiệu học sinh bình thường, lại là mẫu giảm giá. Phong cách thể thao thoải mái, thuộc gam màu trung tính.” Hoäc Kiến Phong nhìn lướt qua tờ hóa đơn một cách ngẫu nhiên, khẽ nhếch môi.
Cô gái ngốc nghếch đó bảo cô ấy mua quần áo, mà cô ấy thật sự chỉ mua mỗi quần áo! Anh khẽ xua tay, ra hiệu Ngô Đức Cường cất hóa đơn đi, bình thản nói: “Nếu đã biết cô ấy thích phong cách gì, cậu có thể tìm một vài nhãn hiệu chất lượng hơn và chuẩn bị thêm cho cô ấy. Ngoài ra, phụ kiện giày dép cũng nên chuẩn bị, để cô ấy có thể dùng nó bất cứ lúc nào. Không cần quá nhiều, chỉ cần lấp đầy toàn bộ phòng thay đồ là được.” Không cần quá nhiều, chỉ cần lấp đầy toàn bộ phòng thay đồ? Cậu ba, e là anh đang có hiểu nhầm gì đó nhỉ, phòng thay đồ ở nhà còn lớn hơn phòng ngủ của một gia đình bình thường đấy.
Ngô Đức Cường âm thầm lẩm bẩm, cất hóa đơn đi, cung kính nói: “Vâng thưa cậu ba, thuộc hạ sẽ làm ngay.” Ngô Đức Cường vừa quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy người giúp việc mở cửa, vài người run rẩy bước vào.
Đứng đầu là Giám đốc điều hành Weibo, Cao Bác, người đã xin lỗi trực tuyến.
Cao Bác vừa vào cửa liền bắt đầu quan sát xung quanh, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang ở trong phòng ăn, lập tức hưng phấn chạy tới: ‘Cậu ba, cậu ba, tôi sai rồi, cậu là người có tấm lòng độ lượng, nên hãy tha thứ cho tôi nhé!” Lúc Cao Bác vội vàng chạy tới, Ngô Đức Cường gần như theo bản năng kéo xe lăn lại, chắn trước mặt Hoắc Kiến Phong.
Anh ta cau mày, ánh mắt cảnh giác: “Tổng giám đốc Cao, ông làm gì vậy?” Hoắc Kiến Phong ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng bất động.
Cao Bác nhận ra mình đã mất bình tĩnh và nhanh chóng lùi lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi cậu ba! Tôi thấy cậu nên mới quá khích và nhất thời đã mạo phạm, xin hãy tha thứ cho tôi.
Ông ta không đợi câu trả lời của Hoắc Kiến Phong, giải thích một mạch: “Có người gửi mail cho tôi nói rằng nếu tôi không công khai xin lỗi cậu, Weibo sẽ không bao giờ được khôi phục. Cậu ba, cậu là người có tấm lòng độ lượng, xin hãy tha thứ cho tôi nhé! Weibo không phải của riêng mình tôi. Tôi cũng phải cho các cổ đông và ủy viên ban giám đốc một câu trả lời thích đáng, xin cậu hãy nương tay và tha cho tôi lần này.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Kiến Phong có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát, nó liền trở lại bình thường.
Anh dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói: “Tôi muốn kiểm tra thư trước.” “Được, không vấn đề gì.” Cao Bác không dám phản bác, nhanh chóng lấy máy tính bảng ra, mở hộp thư tìm bức thư, hai tay giơ lên.
Ngô Đức Cường đứng trước mặt Hoặc Kiến Phong, cầm lấy máy tính bảng xem đi xem lại, xác nhận không có mối đe dọa về an toàn nào mới giao cho Hoắc Kiến Phong.
Trên giao diện, nó là một bức thư với chữ trắng trên nền đen, và ảnh nền có hoa văn tối không rõ ràng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mở đầu bức thư, người đó thẳng thắn thừa nhận mọi rắc rối trên Weibo là do anh ta gây ra, bởi anh ta là một fan bự của Hoặc Kiến Phong.
Không chịu nổi việc thần tượng bị bôi nhọ, anh chàng quyết định ăn miếng trả miếng, cho nên đã hack toàn bộ Weibo.
Nếu Cao Bác không đại diện Weibo đích thân xin lỗi thần tượng của mình, thì từ thời hạn khóa là ba ngày sẽ trở thành ba mươi ngày. Nếu bọn họ vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, thì hãy chờ đợi để chứng kiến Weibo bị đóng cửa vĩnh viễn, nếu vẫn muốn phát triển ứng dụng Weibo thì bọn họ chỉ có thể lập ra một cái khác.
“Cậu ba, chúng tôi không muốn tùy tiện quấy rầy cậu. Nhưng Weibo có được ngày hôm nay, không chỉ là công sức của mấy vạn nhân viên, mà còn là ký ức quý giá của vô số người dùng, thật không dễ dàng chút nào.
Xin cậu hãy nương tay tha thứ cho chúng tôi! Fan hacker này của anh thật sự rất lợi hại.
Toàn bộ đội ngũ của chúng tôi, cộng thêm rất nhiều viện trợ từ nước ngoài, vẫn không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào. Thực sự không còn cách nào khác.” Cao Bác cúi rạp người, khuôn mặt tang thương thê thảm.
Không còn vẻ bóng bẩy như trước.