Sau khi tiên đám người nhà họ hoäc đi, Hắc Diệm lập tức vội vàng trở lại phòng trà.
Vừa bước vào cửa, anh ta đã nhìn về phía sau bình phong và nói: “Tiểu sư muội, bọn họ đã đi xa rồi. Em có thể tẩy trang rồi đấy.” Phía sau bình phong, hình tượng điêu khắc sụp đổ ngay lập tức, và một tiếng thở ra nặng nề kèm theo giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Ui cha, đúng là thực sự khiến em nghẹt thở.” Cô tháo mặt nạ, xé bỏ nếp nhăn trên mặt, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Đó là Ôn Thục Nhi với ánh mắt ranh mãnh.
Ôn Thục Nhi lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, lấy kính áp tròng màu trắng được đặt riêng ra khỏi mắt mình: “Anh Hắc Diệm, đeo cái này còn rất khó chịu, em cảm thấy như sắp bị mù mắt đến nơi. Lần sau còn có vụ làm ăn nào, em sẽ chỉ đeo kính râm thôi.” Hắc Diệm cười tủm tỉm nhìn qua bình phong, giọng điệu bình tĩnh toát lên vẻ bốn cợt hiếm thấy: “Không hiểu sao em lại vẽ chuyện ra như vậy để làm gì? Hiện tại em đã là vợ của anh ta, thì hãy trực tiếp chữa trị cho anh ta ở nhà, vậy không tốt sao?.” “Hầy, em cũng muốn thế, nhưng thực lực không cho phép!” Ôn Thục Nhi cởi áo khoác trắng, thở dài: “Anh ấy hoàn toàn không tin vào y thuật của em, em trực tiếp chữa trị cho anh ấy, sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi. Bây giờ như thế này tuy có chút phiền phức, nhưng chỉ cần không làm chậm quá trình hồi phục thể chất của anh ấy, thì cũng coi như là một biện pháp tốt rồi.
Hắc Diệm gật đầu: “Em nói đúng. Không có sự tin tưởng giữa bác sĩ – bệnh nhân là khó giải quyết nhất. Đặc biệt là hai người còn ở chung một mái nhà.” “Còn không phải sao!” Ôn Thục Nhi cởi mũ ra, bím tóc đuôi ngựa đen hất xuống tung một đường vòng cung sắc bén.
Cô lấy chiếc kính gọng đen kiểu cũ ra đeo vào, lập tức trở lại dáng vẻ trẻ con thường ngày: “Dù sao thì hôm nay cũng phải cảm ơn anh!” “Đừng nói như vậy. Nếu không phải em chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, e rằng bây giờ anh còn bị vướng bận ở nhà, cũng không có cơ hội ra ngoài làm việc. Anh nên cảm ơn em mới phải.” Nhìn thấy Ôn Thục Nhi từ sau bình phong đi ra, Hắc Diệm lập tức đi tới, đưa thẻ cho cô: “Đây là thẻ vàng. Trong đó chắc có nhiều tiền lắm. Em hãy phải cất thận.” Ôn Thục Nhi nhận lấy thẻ, không khỏi nhíu mày thở dài: “Thực ra không nên nhận.” Tuy rằng không cố ý, nhưng thật ra cô lại nói dối bà nội thêm lần nữa! Hắc Diệm ấm áp, nhẹ nhõm nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần sức khỏe của chồng em có thể lành lại, về sau cho dù biết sự thật, bọn họ cũng sẽ không trách em, mà chỉ cảm ơn em thôi.” “Mong là vậy!” Ôn Thục Nhi nhét thẻ vào cặp sách một cách dễ dàng, trên mặt nở nụ cười vô tư: “Anh Hắc Diệm, nếu trưa mai em không về kịp thì phiền anh châm cứu Kiến Phong nhà em. Em sẽ gửi ảnh châm cứu huyệt vị và những điều cần chú ý vào điện thoại của anh sau. Anh hãy xem cho kỹ nhé, làm phiền anh rồi.
“Em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ nghiêm túc châm cứu cho Kiến Phong nhà em.
Hắc Diệm gật đầu đồng ý, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Kiến Phong nhà em.
Ôn Thục Nhi hai má lập tức đỏ bừng.
Cô xách cặp sách và vấy tay thản nhiên: “Anh Hắc Diệm, em có việc phải làm nên về trước. Hôm nay anh hãy giữ bí mật chuyện này cho em. Hôm khác mời anh đi ăn tối với anh Vương Thiên Hạo, bai bai!” Cô chưa kịp dứt lời thì đã chạy mất hút “rồi.
Hắc Diệm nhìn bóng lưng đang chạy trốn nhanh hơn thỏ kia, bất lực lắc đầu.
Cô bé này, không ngừng tìm tòi về y thuật, nhưng lại trốn tránh trong vấn đề tình cảm…
Trang viên Hoắc Kiến.
Bên ngoài cánh cổng sắt kiểu châu Âu hoành tráng, một người phụ nữ trong bộ quần áo sang trọng đang đi đi lại lại dưới bóng cây.
Chiếc váy dài mẫu mùa xuân mới nhất của Versace làm nổi bật vóc dáng tinh tế, và chiếc áo khoác dài màu be toát lên vẻ trang nhã khí chất. Mái tóc dài màu nâu được uốn nhẹ, buông xõa hờ hững trên vai, khế rung theo từng bước chân lộ ra vẻ trí thức thanh tao.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, người phụ nữ lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt rưng rưng ánh lên vẻ mong đợi.
Ngô Đức Cường đang ngồi ở ghế phụ phía trước, nhìn thấy một người phụ nữ ở lối vào trang viên từ xa.
Dáng người cao, mảnh mại, kiểu tóc và khí chất…
Tất cả đều trùng lặp với ai đó trong trí nhớ.
Anh ta dụi mắt khó tin, xe càng ngày càng gần đến cổng, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy khuôn mặt đó …
Đó thực sự là cô ấy! Ngô Đức Cường sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nói với Hoäc Kiến Phong: “Cậu ba, hãy nhìn phía cổng đi!” Anh ta cố gắng hết sức để kìm nén, nhưng giọng nói của anh ta vẫn có chút thay