Hoắc Kiến Phong đang chuẩn bị lên lầu sau khi trở về.
Cánh cửa bị đẩy ra, Ngô Đức Cường vội vàng bước vào.
Hai mắt Hoắc Kiến Phong kinh ngạc: “Không phải đã bảo cậu tiễn cô ta đi sao, nhanh như vậy ư?” Ngô Đức Cường cúi đầu chột dạ: “Thuộc hạ đi rồi, còn đặc biệt gọi tài xế vào đón cô Tống, để không làm trễ thời gian của cô Tống. Nhưng cô Tống không chịu, nhất quyết tự mình đi. Cô ta gặp được người giúp việc trên đường, cô ta đã hỏi bà chủ có ở nhà hay không và sau đó thì… đi thẳng đến Tây Uyển.
Chắc là… chắc là đi tìm bà chủ rồi.” Tìm mẹ làm gì? Hoäc Kiến Phong nhíu mày: “Tại sao cậu không ngăn lại?” Ngô Đức Cường vùi đầu xuống thấp hơn: “Thuộc hạ không thể ngăn cản được. Từ khi tạm biệt với cậu xong, cô Tống cứ khóc mãi.
Gô ấy vừa đi vừa khóc, không nói một lời. Khi thuộc hạ chặn cô ta, cô ta càng khóc to hơn.” Ngô Đức Cường nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy đau đầu: “Thuộc hạ thật sự không còn cách nào khác, đành phải quay lại tìm cậu…
Cô ta cứ khóc mãi…
Hoäc Kiến Phong càng nhíu mày sâu hơn.
Anh cụp mắt suy nghĩ một chút, thở ra một hơi nặng nhọc: “Tới đó xem thử.” “Vâng!” Ngô Đức Cường vội vàng đáp, đẩy anh ra khỏi cửa.
Biệt thự Tây Uyển.
Cửa chính đã mở toang.
Thím Quỳnh đang sai bảo người giúp việc dọn dẹp đồ đạc trong kho chứa đồ, chợt thấy một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện ở cổng.
Thím lập tức bước tới, lễ phép hỏi: “Cô ơi, cô đang tìm ai vậy?” “Tôi đang tìm bà chủ Hoắc, xin hỏi bà ấy ở đâu?” Tống Phi Phi vội vã nói với những vệt nước mắt còn đọng trên mặt.
“Cô đang tìm bà chủ?” Thím Quỳnh ngẩng đầu cảnh giác, cẩn thận nhìn người phụ nữ.
Khuôn mặt khả ái, dáng người cao ráo, quần áo chỉnh tề, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp đang rưng rưng khiến người ta xót xa.
Khuôn mặt này trông rất quen thuộc, hình như đã nhìn thấy nó ở đâu đó? Thấy thím Quỳnh mãi vẫn chưa lên tiếng nói, Tống Phi Phi nắm lấy tay thím: “Vừa rồi tôi hỏi đã người giúp việc, họ nói rằng bà chủ đang ở nhà. Bà ấy ở đâu? Tôi muốn gặp bà ấy” Thím Quỳnh sửng sốt trước hành động của cô ta, đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, thường có một người phụ nữ hay đến tìm cậu ba.
Mỗi khi người phụ nữ đó rời đi, bà chủ đều rất khó chịu.
“Cô à, cô đừng kích động, đợi một lát. Tôi sẽ mời bà chủ tới giúp cô.” Thím Quỳnh dỗ dành Tống Phi Phi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách rồi quay người bước nhanh lên lầu.
“Cái gì? Thím nói người đó là Tống Phi Phi?” Vũ Tuyết Như đang đọc sách và thưởng thức trà trên sân thượng tầng hai, và khi nghe thấy lời giới thiệu của thím Quỳnh, bà ta sững người.
“Đúng vậy! Cô ấy khóc rất thảm thương, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nên tôi vội vàng lên đây mời bà xuống.” Thím Quỳnh lo lắng nói.
“Đồ đê tiện này, còn dám trở lại!” Vũ Tuyết Như nheo mắt lại, bấu chặt sách trên bàn cà phê, đột nhiên đứng lên: “Tôi muốn xem là rốt cuộc cô ta định giở trò gì” Trong phòng khách.
Tống Phi Phi đang ngồi trên ghế sô pha, mắt cô ta nhìn chằm chằm vào vị trí mà thím Quỳnh đã biến mất trên tầng hai.
Nhìn thấy bóng dáng Vũ Tuyết Như xuất hiện, cô ta lập tức đứng dậy, trong giọng nói rụt rè có chút nghẹn ngào: “Bà chủ Hoắc…” Trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kiểu cổ điển, hai hàng nước mắt lăn dài, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, có vẻ oán hận, quả nhiên là loại để tiện sinh ra để cám dỗ đàn ông! Vũ Tuyết Như nhíu mày, kìm nén lửa giận trong lòng, giọng nói lạnh lùng: “Quả thực là cô, cô quay lại làm gì?” Khi thấy vậy, thím Quỳnh nhanh chóng bảo những người giúp việc khác lui ra khỏi phòng khách.
Tống Phi Phi không nói, chỉ cúi đầu lau nước mắt.
“Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?” Vũ Tuyết Như chán ghét liếc cô ta một cái, ngồi xuống ghế sô pha: ‘Lúc đầu cô đã hứa với tôi là sẽ không quay lại, bây giờ lại có ýgì? Tống Phi Phi không nói.
Cô ta đưa tay lên ấn vào ngực mình, nghẹn ngào đến mức khó thở.
Vũ Tuyết Như nhận ra điều gì đó, đột ngột đứng thẳng dậy: “Có phải cô đã gặp Kiến Phong rồi đúng không? Từ khi nào vậy? Cô đã nói gì với thằng bé?” Tống Phi Phi hít một hơi thật sâu và cố gắng ổn định lại hơi thở: ‘Đúng vậy, tôi đã gặp Kiến Phong. Nếu không phải đã gặp Kiến Phong, tôi cũng sẽ không đến tìm bà. Hồi đó, bà coi thường tôi và lấy việc kinh doanh của nhà tôi để cưỡng ép bố mẹ tôi. Buộc bố mẹ tôi đưa tôi rời khỏi Kiến Phong để sang nước ngoài. Vì bố mẹ và người nhà, tôi có thể chịu đựng được.” “Thế nhưng bà rõ ràng đã hứa với tôi sẽ cho tôi giữ liên lạc với Kiến Phong. Tại sao bà lại lừa tôi? Đã nhiều năm như vậy, người vẫn luôn liên lạc với tôi, nói với tôi rằng tất cả đều tốt đẹp hoàn toàn không phải là Kiến Phong, mà là bà!”