Cô Vợ Nhỏ Của Thống Soái Đại Nhân

Chương 47: 47 Tác Oai Tác Quái

(47)

Ngoài Tần Lam ra, không ai hề hay biết ở một nơi rất xa đang tồn tại một thế giới khác, đây mới là thế giới thật.

Một nhóm nữ sinh cấp ba vừa đi vừa bàn luận sôi nổi, có vẻ như không ai chịu thua ai:

- Assi, tức chết mất, lại ngược nữ chính nữa rồi.

Ban đầu tác giả đã giới thiệu đây là một cuốn tiểu thuyết ngược tâm, nhưng tớ không ngờ nó lại ngược tới mức này.

Siêu phẩm truyện "Thống soái theo đuổi lại vợ yêu" của tác giả Doãn Mạt mấy ngày nay đang làm mưa làm gió, được đông đảo các bạn học sinh, sinh viên yêu thích.

Không chỉ thế, sắp tới truyện sẽ chuyển thể thành phim.

Câu chuyện kể về tình yêu đầy trắc trở của vị thống soái đào hoa Tiêu Dực và Lạc Hy, Vân Tranh Lam là một trong những nữ phụ phản diện ở trong đó.

Bây giờ nam chính vì nữ phụ mà làm tổn thương nữ chính, khiến cho các độc giả vừa tức giận cũng vừa thương, chỉ muốn nữ phụ sớm biến mất mà thôi.

- Đúng vậy, nam chính đúng là tra nam chính hiệu á trời, bây giờ lại đi sủng nữ phụ Vân Tranh Lam, Lạc Hy của chúng ta phải làm sao đây?

Hai cô bạn đang than thở, lúc này một cô bạn khác lại đột nhiên phản đòn lại hai cô ấy:

- Tớ lại thấy ngược lại, nữ chính như bạch liên hoa ý, tớ thích nữ phụ hơn.

Các cậu không thấy Vân Tranh Lam rất ngầu sao? Tớ ship nam chính và nữ phụ nha.

Lập tức hai cô bạn kia lườm cô bạn vừa phản đòn, hậm hực dậm chân:

- Chỉ ngược xíu thôi chứ không có nghĩa là tác giả sẽ cho nam chính và nữ phụ bên nhau nha, cứ ở đó mà nằm mơ đi.

Nhóm bạn thân gồm ba người vừa đi vừa bàn tán sôi nổi, bóng dáng xa dần khuất khỏi tầm mắt.

Tần Lâm đi xe lướt qua ba người họ, khuôn mặt vô cùng sốt ruột, như thể đang cố gắng gọi điện cho ai đó nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Kì lạ, một người đang sống sờ sờ, sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ biến mất được chứ? Ban nãy khi Tần Lâm tới nhà của em gái, vì có chìa khóa dự phòng nên anh cứ thế mở cửa bước vào luôn.

Nhưng đập vào mắt là cả căn nhà không một bóng người, xung quanh còn hết sức bừa bộn.

Tần Lâm tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn không thấy người đâu, cuối cùng anh mới để ý thấy ở trên sofa bừa bộn có làm rơi một cuốn tiểu thuyết.

Đó chính là cuốn tiểu thuyết mà ba nữ sinh lúc nãy bàn tán sôi nổi.

Tần Lâm nhíu mày, quyết định cầm nó đi.

Em gái anh là một nhà báo nổi tiếng, nhưng mấy ngày nay lại không thấy tăm hơi đâu, sợ rằng mấy tên "chó săn" khác sẽ đánh được mùi bất thường rồi loan tin đồn thất thiệt này nọ.

Vừa lái xe, Tần Lâm vô thức nắm chặt lấy vô lăng.

Anh đã từng hứa với bố mẹ là sẽ bảo vệ Tần Lam thật tốt, không để cô phải chịu thiệt khi sinh sống ở thành phố phồn hoa mà xa lạ này.

Nhưng bây giờ người đã mất tích, anh tạm thời cũng không dám nói với ai, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm cô mà thôi.

Bố mẹ cưng chiều nhất Tần Lam, nếu bọn họ mà biết chuyện này, e là sẽ tiêu mất:

- Nha đầu thối, chỉ biết hành hạ anh trai.

...

Ở thế giới bên kia, Tần Lam vẫn không hề hay biết chuyện anh trai đã phát hiện ra mình mất tích.

Sau khi ngủ dậy, cô quyết định sẽ nhúng tay vào chuyện của Vân Tranh Lam, giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng cuối cùng.

Tần Lam hiện giờ đang đứng ở trước cửa Vân gia.

Ban nãy lúc cô xin phép Tiêu Dực cho mình ra ngoài, anh không yên tâm nên đã phái thêm người đi theo cô.

Vừa hay, cô đang cần người.

Nhìn thấy có thuộc hạ đi theo cô, chắc chắn người của Vân gia không dám đắc tội với cô.

Dù sao thì cô bây giờ đang là người phụ nữ mà thống soái sủng ái, vậy thì cô sẽ mượn một chút quyền lực này, lộng hành một chút, dạy dỗ cho Vân gia một bài học.

Lại nói người của Vân gia sau khi biết chuyện Vân Tranh Lam vẫn còn sống, bọn họ ngày đêm lo lắng, sợ rằng cô sẽ điều tra ra được ngọn ngành.

Nhưng cũng chỉ lo sợ một vài ngày, mãi không thấy cô về Vân gia tính sổ, bọn họ cho rằng cô chắc chắn chưa biết chuyện gì đâu.

Vân Hàm Uy là con trai duy nhất của Vân gia, cũng là em trai của Vân Tranh Lam.

Từ khi hắn sinh ra, Vân Tranh Lam vốn chẳng ai chào đón đã triệt để bị cô lập.

Chính vì vậy nên hắn thường xuyên bắt nạt cô, mắng chửi cô.

Hôm đó, chính hắn đã đắc ý nói:

- Con ngu Vân Tranh Lam không biết được chúng ta giở trò đâu, cha mẹ lo lắng quái gì chứ? Chẳng phải trước kia lúc cô ta còn ở đây, bị con bắt nạt tới mức không ngóc đầu nổi sao? Cha mẹ cứ yên tâm đi!

Tần Lam vẫn đứng trước cổng Vân gia, cô kêu một tên thuộc hạ tới báo với người nhà họ Vân, chờ bọn họ mở hai cánh cổng cung kính chào đón cô, cô mới bước vào.

Lúc đầu đám người hầu nghe tên Vân Tranh Lam trở về thì tỏ ra khinh thường không thèm quan tâm, nhưng khi nhìn lại thì bọn họ mới nhận ra sau lưng cô có thêm một nhóm thuộc hạ tinh nhuệ nữa.

Đám người hầu lo lắng vô cùng, một nữ hầu đã lập tức vội vã chạy vào nhà báo cáo:

- Lão gia, phu nhân, Vân Tranh Lam mang theo người của phủ thống soái tới trước cửa nhà chúng ta ạ.

Bây giờ...!phải làm sao...

Cả nhà họ Vân đang vui vẻ với nhau, cho tới khi nghe thấy tên của Vân Tranh Lam, bọn họ lập tức sững sờ.

Vân Minh Hải chính là người đứng đầu Vân gia, ông ta lập tức đập bàn quát nữ hầu kia:

- Sợ cái gì chứ, chỉ là một Vân Tranh Lam thôi mà.

- Nhưng...!nhưng nhìn người của phủ thống soái, mặt ai cũng nghiêm túc.

Vân Tranh Lam nói, nếu cả nhà không tới tiếp đón cô ta, cô ta sẽ mách lẻo với thống soái.

Lần này tới lượt Chu Nha, vợ của Vân Minh Hải lên tiếng, bà ta nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn chồng mình, nhưng thực chất là con cáo già:

- Con gái bây giờ lớn quá rồi nhỉ, thật tiếc cũng chỉ là cục thịt thừa thãi rơi từ trong người tôi ra mà thôi.

Đi, xem xem cô ta muốn giở trò gì!

Chưa đầy vài phút sau, cả người họ Vân quả thực đã bước tới cổng như những gì Tần Lam muốn, chỉ có điều bọn họ vẫn chưa biết sợ, vẫn tác oai tác quái.

Tần Lam nhìn lướt qua một lượt liền nhận ra đã thiếu mất một thời, đó là Vân Hàm Uy.

Cô không tỏ ra bất ngờ gì cả, cái thứ vô dụng đó giờ này chắc đang vui vẻ với phụ nữ rồi.

Vân gia này vì muốn bảo vệ danh tiếng của con trai mà không tiếc buông lời cay độc, sỉ nhục con gái.

Đúng là tình cảm gia đình thiêng liêng.

- Vân Tranh Lam, cô cậy mình là một người vợ lẽ nhỏ bé mà định làm loạn ở Vân gia sao? Cô nên nhớ nếu không có chúng tôi, cô cũng không có được ngày hôm nay đâu.

Cái thứ vong ơn bội nghĩa này!

Chu Nha hùng hổ châm biếm, từ đầu tới cuối chẳng tỏ ra chút tình cảm nào với đứa con gái Vân Tranh Lam này.

Cũng là con ruột do bà ta sinh ra, phải ác độc cỡ nào mới trở thành người không chút cảm xúc như thế chứ?

Đám thuộc hạ đi cùng thấy người Vân gia coi thường Tần Lam như vậy, không nhịn được mà định ra tay.

Nhưng Tần Lam đã giơ tay lên ngăn bọn họ lại:

- Không cần vội!

- Vâng thưa dì thứ!

Chu Nha vẫn tỏ ra khinh bỉ đứa con gái này tới tột cùng.

Tiếc là Tần Lam không phải là Vân Tranh Lam, Chu Nha đối xử thế nào với cô, cô chẳng có một chút đau lòng nào cả.

Cô khẽ nhếch môi thành một đường cong tuyệt đẹp, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt bà ta:

- Công lao của cha mẹ lớn như núi vậy đó, con cảm động quá, nên muốn quay lại trả ơn cho hai người thôi mà.

Ô, không định chào đón con vào nhà à? Cha mẹ làm vậy, nếu mà truyền ra ngoài thì người khác cười vào mặt cho đó.

Có lẽ cả Vân Minh Hải và Chu Nha đều không ngờ rằng Tần Lam lại nói câu đó, trước đây mặc dù bị ghẻ lạnh nhưng cô vẫn rất quật cường và kiêu ngạo, nào nói được nhiều chữ như lúc này chứ?

Nhưng quả thực Vân gia này rất coi trọng mặt mũi, bọn họ không muốn có bất kì tin đồn xấu nào làm ảnh hưởng tới gia tộc.

Chu Nha nhẫn nhịn cơn tức giận, liền nở nụ cười giả tạo:

- Ôi dào, mẹ đùa một tí thôi mà.

Được rồi, mau vào nhà đi!

Nên nhớ bây giờ cô đã là người của phủ thống soái, tốt nhất nên hạn chế việc có xung đột.

Vân Tranh Lam không đáng sợ nhưng Tiêu Dực thì khác, cả Chu Nha và Vân Minh Hải đều kiêng dè anh.

Tần Lam đã nghe được lời mời, cô không hề tỏ ra khách sáo, tiêu sái bước vào trong nhà.

Người hầu bị ánh mắt của cô doạ nạt, liền vội vã cúi đầu cung kính.

Đây là điều mà trước đây bọn họ chưa từng làm, nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tần Lam vừa bước vào trong nhà, cô đã cất giọng chất vấn:

- Em trai vẫn còn chưa về nhà sao?

Nghe thấy Tần Lam điểm danh tới tên của con trai cưng, Vân Minh Hải và Chu Nha lập tức chột dạ.

Bọn họ chỉ sợ rằng, lần này cô quay về để trả thù mà thôi.

Vân Minh Hải miễn cưỡng tỏ thái độ hoà hoãn, giả tạo đáp:

- Em trai con dạo này cũng đang bận rộn chút, không tới nghênh đón con được...

- Ồ, vậy là bận rộn bên kỹ viện rồi? Chậc!

Chu Nha nghe vậy thì tức tối vô cùng, nhưng vì kiêng dè thế lực của Tiêu Dực, bà ta liền nói đỡ cho Vân Hàm Uy:

- Ây ya, Hàm Uy cũng là đàn ông bình thường mà, chăng hoa một chút thì có sao chứ?

Tần Lam nghe những lời biện hộ của hai ông bà già này, khoé môi giật giật.

Cô cũng tỏ ra gật gù, như thể rằng vô cùng tán thành lời nói của hai ông bà này:

- Đúng vậy, chăng hoa một chút thôi mà.

Mong rằng em trai sớm dính AIDS vậy.

Tần Lam nói ra một định nghĩa mới lạ, khiến cho hai ông bà già này không hiểu cái mô tê gì hết.

Nhưng thấy cô gật gù tán thành, bọn họ cũng đành phụ hoạ theo:

- Đúng rồi đúng rồi, nhất định sẽ như vậy mà..