Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 83: Thiếu Gia Cậu Làm Sao Vậy?

Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người qua lại cộng thêm ánh đèn mờ ảo tạo cho chúng ta cảm nhận được không gian vô cùng yên tĩnh đến đáng sợ. Nơi đây là một mảnh đất bỏ hoang, ban ngày sẽ có những người lớn tuổi đi lại đây để tập thể dục còn về ban đêm thì không có một ai dám lại nơi này. Bởi vì sắc trời âm u, đường xá lại vắng vẻ nên mọi người cũng hạn chế đi đêm đến chỗ hoang vu không người này.

Ấy vậy mà giờ đây Chu Hạo có thể đứng dựa lưng vào thân xe, miệng phì phèo điếu thuốc trên tay. Anh rất ít khi hút thuốc bởi nó không tốt cho sức khỏe. Nhưng những lúc tâm trạng như thể này một ly rượu, một điếu thuốc trong tay thì còn gì bằng.

Trên khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo ấy giờ đây còn được bao nhiêu tia có sức sống?

Chỉ mới có mấy tiếng trôi qua mà như đã qua mấy năm, mặt anh phờ phạc trông thấy, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía đồng cỏ trước mặt.

Tuy chỉ có những ánh sáng len lỏi lúc ẩn lúc hiện nhưng anh thấy được những ngọn cỏ đó đang đung đưa trong gió.

Mùa đông sắp đến rồi, không biết cô ấy có biết giữ ấm cho cơ thể hay không?

Anh từ từ khuy chân xuống rồi ngồi bệt luôn xuống đường, một chân co lại để làm điểm tựa cho bàn tay đang cầm thuốc gác lên.

"Xin lỗi em An Hạ! Anh biết anh sai rồi, em có thể về với anh được không?"

"Là anh cố chấp biết rõ bản thân đã rung động trước em mà vì lòng tự tôn của bản thân nên luôn chối bỏ nó."

"Tại sao mày lại luôn tự lừa dối mày thế hả Chu Hạo? Kết quả như ngày hôm nay mày đáng bị như vậy, bà nội nói đúng, Thiên Băng và ngay cả Hàn Thiên cũng nói đúng luôn. Họ đã lên tiếng cảnh cáo mày từ trước rồi nhưng lúc đó mày lại không nghe." Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống ngày một nhiều hơn, anh chưa từng khóc vì ai, duy chỉ có cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất.

Chu Hạo ngồi ở đó rất lâu, đến khi thấy đã hơn một giờ sáng mới chịu đứng lên vào xe lái chạy về biệt thự.

Đêm nay đổi với anh dài quá nhưng cũng đau quá. Quản gia Lý thấy anh tiều tụy như vậy ngay lập tức hốt hoảng ra mặt, bà chạy nhanh đến đỡ lấy anh. Sở dĩ bà còn thức là vì không thấy thiếu gia về nên lo lắng ngồi đợi đến giờ.

"Thiếu gia cậu làm sao vậy?"

Chu Hạo lắc đầu với bà xong đi thẳng lên lầu không nói một tiếng nào. Ngay lúc này, anh không muốn nói chuyện với một ai hết, anh muốn bản thân được yên tĩnh để suy nghĩ lại những lỗi lầm của mình. Quản gia Lý không biết phải làm sao đối với anh nên chỉ đành thở dài xong liền trở về phòng. [.]

Hôm sau Chu Hạo dậy sớm và đến công ty ngay, nguyễn một đêm qua anh đã cố gắng để suy nghĩ xem có cách nào liên lạc được với cô hay không và anh đột nhiên nhớ đến người bạn của mình mà không kịp ăn sáng đã vội đi ngay.

Tiểu A thấy anh đã ngồi vào xe vội đánh tay lái chạy đi, vừa quan sát đường cậu vừa báo cáo với anh. Ánh mắt của cậu có chút e dè nhìn vào kính để xem tâm trạng của anh như thế nào. Lần trước Tổng giám đốc nói nếu không tìm được thiếu phu nhân sẽ đuổi việc cậu, nhưng cậu đã tìm mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của thiếu phu nhân đâu cả.

"Xin lỗi sếp, tôi đã cố gắng lục tung mọi chỗ ở các thành phố trong nước rồi nhưng mà vẫn không tìm được An Hạ tiểu thư."

"Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục tìm đi rồi báo lại cho tôi."

Cứ nghĩ anh sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng Tiểu A thật không ngờ anh hôm nay lại có thể trả lời bình tĩnh như thế, nhưng có gì đó không đúng thì phải. Sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc sao xanh xao quá, cậu khẽ lên tiếng:

"Tôi thấy mặt mũi của anh không được tốt cho lắm có cần kêu bác sĩ đến không?"

"Không cần, sức khỏe của tôi, tôi tự biết nó như thế nào.”

Bước vào phòng làm việc, anh đi bàn và lấy điện thoại ra gọi cho người mà mấy tháng nay anh không thấy mặt.

[...]

Hàn Thiên từ bữa đó cho đến nay không có nhắc thêm về vụ của Chu Hạo với An Hạ nữa, cậu sợ cô kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé nên chọn cách im lặng.

Hôm nay cậu và cô cùng nhau ra ngoài mua một chút đồ cho hai mẹ con, sắp tới cậu có rất nhiều công việc cần phải giải quyết sợ không qua đây kịp thời gian cô dự sinh. Cho nên cậu quyết định dẫn cô đi chọn đồ trước coi như quà gặp mặt với đứa nhỏ. Trong khu thương mại mua sắm lớn bậc nhất ở

thành phố New York, An Hạ tay xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô cao của mình rồi cẩn thận bước đi về phía trước. Hàn Thiên đi phía sau có gì biết mà đỡ lấy cô cho dễ dàng, từ góc nhìn này cậu thấy cô sao mà nhỏ bé quá. Thực tế cô chỉ cao một mét sáu còn cậu cao tận một mét tám mươi lăm thì thử hỏi sao mà so với thân hình cao lớn của cậu được.

Cậu nhìn cô như thế lại thêm việc bản thân đang mang thai, nghĩ tới việc sau này một mình An Hạ nuôi thêm đứa bé thì thật là một điều khủng khiếp với cậu. Có phải tình mẹ con nó rất là thiêng liêng hay không? Có thể khiến cho cô ấy bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé.

Cậu nhịn không được nữa đi lên trước sánh ngang với cô rồi thận trọng hỏi:

“Em định sinh bé ra rồi sẽ làm gì để nuôi bé lớn lên?" An Hạ đang nhìn ngó xung quanh xem những đồ vật trang trí trong trung tâm đến mê mẩn, khi nghe Hàn Thiên đột ngột hỏi mình như vậy lúc đầu cô có chút giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần. "Rồi sẽ có cách thôi, em không tin bản thân lại tệ đến mức ngay cả con của mình cũng nuôi không được."

"An Hạ! Hay em về nước đi, anh sẽ cho em vào công ty của anh làm.”

Suy đi nghĩ lại cậu thấy chỉ có cách này là hợp lý và tốt nhất, nếu cô sợ làm phiền cậu thì cậu sẽ xin cho cô vào làm công ty của Lãnh Thần.

Biết cậu có ý tốt với mình nhưng An Hạ đã có dự tính riêng của mình sao có thể đồng ý với cậu được, hơn nữa cô chưa muốn về lại Thành phố A ngay lúc này. Đợi năm năm nữa cô sẽ về đó và lúc đó cô đã biến thành một người khác.

An Hạ quay người sang ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt xuất hiện tia cười cố nhón người lên lấy tay vỗ mấy cái lên vai cậu.

"Anh đừng có lo cho em nữa, em đã có kế hoạch cho mình hết rồi anh cứ yên tâm mà lo việc của anh đi.” Hàn Thiên nhìn cô chỉ biết thở ra một hơi, đưa tay ra choàng qua vai An Hạ ôm cô kéo đi. Nếu cô đã nói như vậy cậu cũng không nói gì thêm, đến khi cô gặp khó khăn cậu sẽ tìm cách giúp sau cũng được.

Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa đi lại cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, trước hết là chọn đồ cho bé cưng sau đó sẽ là đồ cho cô.

"Anh nhìn xem bộ này nó có dễ thương không?" Cô đưa một bộ đồ dành cho bé gái màu hồng nhạt đưa lên trước mặt cậu hỏi, xong để tay lên bụng miệng cười hạnh phúc thì thầm.

"Nhưng không biết cục cưng là trai hay gái nữa, liệu bây giờ chúng ta mua có quá sớm hay không? Bởi vì em không muốn biết giới tính của con trước nên khi siêu âm đã căn dặn bác sĩ không được nói."

"Không sớm, không biết giới tính của con thì mua cả hai. Em định chỉ sinh một đứa thôi sao?" Bị cậu trêu, miệng cô cười gượng gạo đáp trả. Có thể chỉ có đứa này thôi, bởi cô không tính lấy thêm chồng thì đào đầu ra đứa thứ hai. Điện thoại trong túi Hàn Thiên đột nhiên reo lên, cậu lo nhìn cô nên cứ thế bấm nút nghe đến khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc miệng mới thu lại nụ cười.

“Mày gọi cho tao có việc gì?”