Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 88: An Hạ Trở Về

Tại sân bay Thành phố A.

Một cô gái mặc trên người bộ đồ công sở màu đen sang trọng, toàn thân đều toát lên vẻ nghiêm nghị lẫn lạnh lẽo.

Bên cạnh cô là một bé trai và một cô gái cũng xinh đẹp không kém cạnh cô, tuổi tác có thể xấp xỉ nhau. Bé trai năm nay năm tuổi, thông minh, lém lỉnh, ánh mắt linh hoạt nhìn tới nhìn lui quan sát xung quanh. Cậu tên là Diệp Thiên Bảo.

Nơi đây rất lạ so với cậu, hôm nay là lần đầu tiên cậu đặt chân đến đây. Mẹ nói nơi đây chính là nơi sinh và lớn lên của mẹ, cậu đã lớn và đã đến lúc trở về thăm ông bà ngoại. Cậu nghe thể thì rất vui mừng, như thế cậu lại có thêm người thân rồi.

Cô gái xinh đẹp vừa nhắc đến không còn xa lạ gì nữa đó chính là Di Nhã, cô ấy cùng cô trở về rồi.

Dĩ Nhã nhìn sang An Hạ, thấy cô vẫn rất bình tĩnh không có biểu hiện gì là hồi hộp, lo lắng. Xem ra cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

An Hạ nhìn nơi quen thuộc trước mắt lòng lại nhói lên, bao nhiêu kí ức cứ như thế mà ùa về trong tâm trí cô, đi lâu như vậy cuối cùng cũng đến lúc trở về nơi bắt đầu.

Cô thật sự đã trở về rồi.

Di Nhã quay sang nhìn cô, miệng đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Sau khi về đây việc đầu tiên là cậu muốn làm gì?" Môi An Hạ khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bé nhìn thắng về phía trước.

"Đương nhiên là đi đời nỡ rồi, năm năm nay tớ cực khổ như thế chính là chờ ngày này.”

“Mẹ, mẹ định đi đòi nợ ai thế? Con có thể đi chung không?"

Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi mẹ, nhìn con trai cô lại nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt kia, nó thật sự rất giống anh, nhìn vào có thể thấy hai người giống hơn chín mươi phần trăm.

Điều này lúc nào cô cũng lo sợ, sợ khi về nước hai người họ lỡ gặp nhau sẽ bị phát hiện có quan hệ máu mủ ngay.

"Bảo bối, mami đi làm việc trọng đại, con ngoan ngoãn ở nhà với dì Nhã có biết không?"

"Dạ con biết rồi."

Cu cậu rất vâng lời mà đồng ý ngay, tuy mới năm tuổi nhưng cậu lại rất hiểu chuyện. Cậu thấy ngày ngày mẹ bận rộn cậu phần nào cũng biết cảm thông và thương cho mẹ.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Anh Hàn Thiên đã sắp xếp nhà cho chúng ta đâu vào đấy rồi." Nhắc đến tên cậu không hiểu vì sao mặt Di Nhã đỏ bừng lên, cố né tránh không cho An Hạ thấy được. Cô đang tập trung tìm kiếm xe nên không phát hiện điểm khác thường trên mặt cô bạn của mình.

Rất nhanh có một chiếc xe đến đón họ, An Hạ nắm chặt lấy tay Thiên Bảo cùng với Di Nhã lên xe, thấy mọi người đã lên hết xe bắt đầu chậm rãi chuyển bánh rồi rời đi.

[...]

Đến nơi, Thiên Bảo kinh ngạc nhìn căn nhà phía trước, vô thức cấu kêu lên:

"Nhà bên đây lớn quá."

Di Nhã và An Hạ đồng loạt lắc đầu cười với biểu cảm đó của cậu. Khó trách được bên nước ngoài muốn mua nhà đâu phải chuyện dễ, hơn nữa họ cũng không có ý định ở lâu nên chọn phương pháp là thuê. Giờ về đây có thể tự do mua nhà, như thế Thiên Bảo cũng có chỗ vui chơi mà không sợ buồn chán.

Cô đi đến xoa đầu cậu, ánh mắt cưng chiều nhìn Thiên Bảo.

"Con thích chỗ này không? Sau này nơi đây chính là nhà của con.”

"Có thật không ạ? Con thích quá đi." Cậu cười hí hửng rồi xoay người ôm chầm lấy cô, đầu còn cố ý dụi dụi vào cổ An Hạ. Thấy con trai lại bắt đầu làm nũng, cô chỉ biết cười cười rồi đưa tay ôm lấy cậu đi vào trong."Vào nhà thôi nào.”

Vừa vào đến Thiên Bảo đã chạy ngay lại ghế sô pha, cậu nằm dài trên đó. Đưa hai tay, hai chân ra chiếm muốn gần hết cái ghế.

"Thật là thoải mái."

Di Nhã từ lúc ở sân bay về đến đây không nói câu nào, nhưng ngay lúc này cô ấy không nhịn được đi lại ngồi xuống kế cậu cùng đùa với cậu.

"Con xem con năm muốn hết cái ghế luôn rồi."

"Bởi vì con đã lớn không còn là con nít nữa.” Cậu nhanh nhẹn trả lời Di Nhã, ngoài mẹ ra cậu cũng rất là thương dì Nhã, vì dì luôn là người chăm sóc khi mẹ cậu có việc bận.

Di Nhã đưa tay ra xoa nhẹ má bánh bao của cậu, ánh mắt chan chứa tình thương, miệng vô thức buông lời. “Nhanh thật, mới đây đã năm năm rồi."

An Hạ đứng gần đó, sống mũi hơi cay cay khi nghe câu nói ấy.

Đúng vậy, năm năm trôi qua thật nhanh. Cô vẫn còn nhớ năm ấy cô dường như thoát từ cửa từ về vì bị băng huyết lúc sanh Thiên Bảo. May mà bác sĩ phát hiện kịp nên tiến hành cứu giúp cô.

Thoát từ cái chết, cô lại càng yêu quý mạng sống của mình hơn. Cô càng trở nên mạnh mẽ để bản thân ngày một tốt hơn không để tình trạng ngày hôm đó tái diễn một lần nào nữa.

"An Hạ! Cậu định khi nào đi tìm Chu Hạo?"

Đang suy nghĩ miên mang, Di Nhã bất chợt nhìn qua

cô gặng hỏi:

"Sắp rồi."

An Hạ chỉ nói vỏn vẹn như thế cho cô ấy, cô biết Di Nhã đang lo lắng cho cô sợ Chu Hạo lại lần nữa tổn thương cô, khiến cô đau khổ trở về cuộc sống như ngày xưa.

An Hạ mặc dù đau lòng khi thấy cô bạn của mình lúc nào cũng lo cho sự an nguy của mình nhưng cô không còn cách nào cả. Cô muốn cho Chu Hạo biết cái giá mà lỗi lầm anh đã gây ra nó như thế nào. "Chu Hạo là ai vậy ạ?"

Thiên Bảo đưa đôi mắt to tròn cùng mong đợi nhìn về phía An Hạ, miệng nhỏ nhắn của cậu mím lại. Không biết cậu đã ngồi lên từ lúc nào, chỉ thấy bây giờ cậu đang ngồi ngay ngắn dựa lưng vào ghế nhìn cô. An Hạ đi tới, ngồi xuống trước mặt cậu, khóe miệng nâng lên.

“Là một kẻ xấu, sau này con có gặp ai tên như thế thì phải trốn đi có biết không?"

"Người đó đáng sợ lắm hả mẹ?"

Cậu vẫn chưa hết tò mò về tên của người đàn ông mà mẹ vừa thốt lên, trong trí nhớ của cậu hình như đã nghe qua cái tên này rất nhiều lần rồi thì phải. Nhưng với một cậu nhóc chỉ mới năm tuổi như Thiên Bảo thì để nhớ chính xác được cái tên kia được nhắc khi nào thì thật sự là một chuyện rất khó.

"Người đó rất là dữ tợn, lại là một người ác độc, Thiên Bảo có sợ mấy người như thế không?" Cô giả vờ nói quá về anh cho cậu nghe, để cậu nghĩ anh là một người không tốt mà sau này biết đường né tránh, lúc đó cô cũng không phải sợ chuyện bị bại lộ.

"Con sợ nha, nếu con gặp người đó con sẽ bỏ chạy thật xa không để người đó tiếp xúc gần con."

"Ngoan, Thiên Bảo của mẹ lúc nào cũng nghe lời như thể."

Cô lại đưa tay vuốt đầu cậu, lòng có chút cay đắng. Xin lỗi con trai, mẹ là bất đắc dĩ mới nói ba của con như thế thôi. Ông ấy không xứng đáng làm ba của con, nên về sau nếu có chuyện gì con cũng đừng trách mẹ nha.

Di Nhã nhìn tình cảnh trước mắt mà chỉ biết thở dài bất lực.

Để một đứa bé có cái nhìn xấu xa về ba ruột của mình thì điều này thật sự rất tàn nhẫn, nhưng những gì ba của nó làm với mẹ nó lại càng tàn nhẫn hơn.

Thoáng nhìn qua An Hạ mãi nhìn ngắm Thiên Bảo mà ánh mắt chua xót.

Thương nhất vẫn là An Hạ, nó vẫn chưa có được cuộc sống vui vẻ hoàn toàn, có lẽ khi cuộc trả thù kết thúc thì lúc đấy lòng nó mới nhẹ nhõm hẳn đi.

Cô chỉ mong cuộc chiến sẽ qua nhanh, để ai nấy đều trở về quỹ đạo của mình.