Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 93: Trở Về Diệp Gia

Trong một căn phòng kín, ánh đèn yếu ớt tạo cho không khí trong căn phòng càng căng thẳng hơn. Một người phụ nữ đeo mặt nạ ngồi ở giữa bàn vị trí chủ chốt, hai chân bắt chéo lại tư thế ngồi thoải mái, ngón tay gõ gõ lên trên mặt bàn. Trong không khí im lặng chỉ nghe được hơi thở của nhau giờ phút này còn có thêm âm thanh của sự ma sát mà người phụ nữ tạo ra, nó làm người ngồi xung quanh cảm thấy rùng mình, khiếp sợ.

Môi người phụ nữ đó khẽ hé mở, bắt đầu nhỏ giọng nói:

"Chắc người của tôi đã nói rõ cho mấy người hết rồi

phải không?" "Dạ Quốc chủ tôi đã nghe hết rồi, cô muốn gì cứ làm theo như thế chúng tôi không có ý kiến.”

Những người đàn ông bụng bự trên đầu mọc hai thứ tóc, ánh mắt sợ hãi nhìn người phụ nữ và không quên nói lời ngon ngọt.

Trước mắt họ là quốc chủ nổi tiếng tàn bạo nhưng cô ta chưa từng ra tay với một ai, nếu có ra tay thì thuộc hạ của cô ta sẽ thay mặt cô ta đi làm việc. Điều này khiến cho bọn họ càng khiếp sợ mà nhanh chóng đầu hàng nghe theo.

Người phụ nữ hất tay một cái, không biết từ phía nào một người áo đen nữa xuất hiện đem đến một vali, người đó nhanh chóng mở ra xuất hiện trước mắt bọn họ chính là tiền đô la Mỹ được xếp đầy trong đó. Đám nịnh bợ nãy giờ thấy thế hai mắt sáng rỡ, mắt ai nấy như sắp rớt ra ngoài vì sắp chịu không nổi sức cuốn hút của mấy tờ tiền nằm gọn trong chiếc vali. Môi người phụ nữ khẽ cong lên, ý chỉ cười nhạo hiện rõ trong đáy mặt nhưng do ánh sáng không rõ nên không ai có thể nhận ra.

"Nếu các ông ký tên chuyển nhượng hết số cổ phần của Chu Thị cho tôi thì số tiền này là của các ông ngay lập tức."

Sau đó lại thêm một người áo đen xuất hiện, không còn chiếc vali nào mà thay vào đó chính là cặp hồ sơ, người đó mở ra lấy những tờ giấy để trước mặt từng người xong lui người xuống.

Người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng, không một tia gợn sóng nói:

“Ký hay không ký tùy mấy người."

Câu nói vừa dứt thì đám người đó đồng loạt cúi đầu xuống cầm lấy cây viết không do dự ký rột rột lên. Thấy kế hoạch thành công như những gì mình nghĩ, người phụ nữ nhếch môi một cái rồi đứng lên.

"Coi như chuyện hôm hay đến đây kết thúc, các ông hiểu chuyện tiếp theo nên làm gì rồi chứ?” "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện này.”

Không chần chừ thêm nữa, người phụ nữ cùng đám thuộc hạ của mình rời đi trong tích tắc bỏ lại đám người đó giành giật nhau số tiền trong vali.

[...]

An Hạ nhờ người làm trong coi Thiên Bảo giùm xong bản thân tự lái xe chạy ra ngoài thành phố.

Đứng trước căn nhà cô lớn lên từ nhỏ đến giờ, sống mũi cay cay muốn khóc đến nơi nhưng cô chớp mắt mấy cái để điều chỉnh lại tâm trạng, hôm nay cô về đây không phải để nhớ lại chuyện ngày xưa mà có thể đứng đây khóc như thế này.

"Cho hỏi cô là ai thế?”

Sau lưng giọng nói của một người phụ nữ vang lên, thân thể An Hạ cứng đờ lại, giọng nói này mấy năm qua cô luôn khao khát muốn nghe thấy nhưng không thể. Bây giờ thì tốt rồi, giọng nói ấy chỉ cách cô không tới một mét là có thể nghe được nhiều hơn những gì cô mong muốn.

An Hạ từ từ xoay người lại, vầng trán cao nhăn lại, nước mắt từ khóe mắt đã không tự chủ được mà chảy ào ra ngay sau khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Cô nghẹn ngào nói:

"Mẹ."

Tay Lâm Gia Yến đang cầm giỏ đựng đồ ăn bỗng buông ra, mọi thứ trong giỏ rơi vương vãi trên nền đất nằm lăn lóc một nơi.

Chân bà run run không thể nào nhấc lên nổi để tiến về phía cô, An Hạ thấy mẹ mình kích động phản ứng không kịp nên buông túi xách trên vai xuống chạy nhanh vào lòng bà.

“Mẹ, con về rồi."

Như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, Lâm Gia Yến nâng hai tay lên ôm cô thật chặt, bà đã lấy lại được tinh thần buông lời mắng.

"Đứa nhỏ này, mấy năm nay rốt cuộc con đã đi đâu vậy hả? Con có biết cả nhà nhớ con mong tin con từng ngày không hả?”

Bà giận lắm, giận cô không nói lời nào đã biệt vô âm tích mấy năm liền. Ngày hay tin cô bỏ ra nước ngoài, ly hôn với thiếu gia nhà họ Chu bà sốc lắm nhưng cũng hết cách. Bà không biết nên đi tìm cô ở đầu mà chỉ hy vọng cô có một ngày chịu quay về đây.

"Con xin lỗi, là con gái bất hiếu khiến mọi người lo lắng.”

Hai người cứ ôm nhau mà không nói tiếng nào thật lâu sau đó Lâm Gia Yến mới chịu lên tiếng.

“Thôi đừng đứng đây nữa, vào nhà rồi muốn nói gì cũng được.”

"Da"

Cô và mẹ tách ra, lúc hai người định vào nhà. An Hạ bắt gặp ngay ánh mắt của chị hai và ba đang nhìn mình.

Chị Hai vẫn như ngày nào nhìn cô với vẻ yêu thương, nuông chiều. Còn ba nay đã khác tóc ba đã bạc hơn rất nhiều, ông không còn thể hiện thái độ ghét bỏ cô nữa mà thay vào đó chính là ánh mắt xót thương, đau khổ nhìn con gái của mình.

Cô nghĩ thầm trong lòng, cô có đang nhìn lầm hay không? Sao cô có cảm giác ba không còn như ngày xưa nữa, ba của bây giờ chính là biết yêu thương cô hơn.

Thấy cô đứng đó chưa chịu vào, ông Lâm vội lên tiếng.

"Còn đứng đó, đi năm năm rồi bây giờ ngay cả nhà cũng không muốn vào luôn hay sao?"

Cô gượng gạo bước chân vào nhà, đến lúc ngồi xuống ánh mắt mất tự nhiên nhìn ba người họ ngồi đổi diện mình.

Thấy không khí có chút ngượng ngùng và ngột ngạt, An Ngọc chủ động đứng lên đi qua ngồi kế bên cô nắm chặt lấy bàn tay An Hạ.

"Em đi đâu mà tận bây giờ mới chịu về thế? Cả nhà ai cũng nhớ em."

"Em có chuyện nên cần ra nước ngoài giải quyết, xong chuyện em mới về đây. Vì sợ mọi người lo lắng nên em mới quyết định đi mà không nói, nhưng không ngờ trước sau gì mọi người đều biết."

An Hạ thở dài đưa tay qua ôm cô, rồi giở giọng trách móc.

"Đứa ngốc, em nói với cả nhà một tiếng mọi người sẽ yên tâm hơn là không nói tiếng nào đã đi." "Em sẽ không như vậy nữa.”

An Ngọc đang rất tự nhiên bỗng òa khóc lên nức nở, tay còn đánh nhẹ lên vai cô.

"Con nhỏ này thật là, hại chị mày khóc quá trời vì nhớ mày mà không biết làm sao mới liên lạc được với mày."

Lâm Gia Yến đã đi qua ngồi xuống từ lúc nào, bà cũng đưa tay ra ôm lấy hai người cùng khóc.

Thấy cảnh tượng, ông Lâm nghẹn ngào kéo tay áo lên vội lau đi mấy giọt nước mắt vừa vô tình rơi xuống. Ông không phải là người cha tốt mà, đến khi mọi chuyện bại lộ mới biết mình đã làm sai.

Nhưng lúc An Hạ nhìn qua ông, ông lại tránh đi không nhìn lại cô. Điều này làm cho An Hạ vừa có chút hi vọng bỗng buồn bã trở lại, ba vẫn không thể dành chút sự cảm thông cho cô sao?

[...]

Khóc một trận, xong một nhà bốn người mới chịu ngồi lại ngay ngắn nói chuyện, ông Lâm nhìn cô ánh mắt không còn trốn tránh mà nhìn thẳng vào như cho cô thấy được sự chân thành của ông. "Ba có chuyện muốn nói với con."

An Hạ như vỡ òa trong niềm hạnh phúc ngay lúc này một lần nữa, ba kêu cô bằng con vậy ba có thể buông xuống chuyện năm xưa rồi có phải không?

“Dạ, ba cứ nói con nghe đây.

Ánh mắt mong đợi của An Hạ nhìn ba mình, cô tin ba sẽ không tổn thương cô một lần nữa.