Trình Vân mơ mơ màng màng rời khỏi giường, lê đôi chân lười biếng đi vào phòng tắm, bệnh làm cô phải nằm trên giường suốt hai ngày liền bây giờ được rời xuống giường vẫn là thỏai mái hơn
Hứng khởi đi xuống lầu ánh mắt láo liên nhìn xung quanh sau khi tia xét qua được người cần tìm nhanh chân bốn cẳng chạy lại gần anh, thanh tao ôm lấy cổ đặt nhẹ nụ hôn lên má" Chú không đi làm sao"" Không"Anh nhẹ như mây ôm bỗng cô đặt lên đùi của mình, bốn mắt đối diện nhau anh nương tựa mơ hồ hôn lên đôi môi hồng hào đầy đặn của cô, đôi mắt phượng hiện lên ý cười" Đi ăn cơm lát anh dẫn đi chơi"" À con thi cuối kỳ vừa rồi đứng nhất khối đó, chú thưởng cho con đấy"Kỳ thi vừa rồi điểm thi của cô đạt điểm cao tối đa ở hai bộ môn toán và hóa, nó đã giúp Trình Vân đạt loại học sinh xuất sắc đứng đầu khối 11, điều này làm cho toàn trường và giáo viên ai nấy đều hết sức ngạc nhiên Trình Vân này vào lớp không nói chuyện thì ngủ, trong tập vở trống trơn bài tập giao về đều có người làm giúp, vậy mà ở những kỳ thi đạt kết quả hết sức tưởng tượng ra Sau khi ăn sáng, thay bộ trang phục mới cô cùng anh rời khỏi Vũ Gia trên đường miệng mồm không ngừng khua môi múa mếp vậy mà người đàn ông kề bên cạnh vẫn chẳng có biểu hiện khó chịu là gì " Bờ sông ư" Trước mắt xung quanh bốn bể là sông mặt nước xanh ngắt, đôi khi gió thổi ngang qua làm cho cô có chút lành lạnh, quan sát xung quanh mới thấy cỏ được chăm sóc tỉ mĩ, cây xanh được phân bón tưới nước đều đặn nói chung không khí khá trong lành Một mảnh đất lớn như thế nếu không sai thì nơi đây chắc là có chủ nên mới mang một màu xanh thăm thẳm, trong lành đầy hương thơm đất trời nếu một ngày nào đó tâm trạng tồi tệ ra đây hóng gió lành như vậy cô chắc chắn rằng tâm trạng thảm đến đâu sẽ bị nơi đây thuần phục Ở trước đi vài dặm có một cây cổ thụ lớn ngàn năm, những tán cây xuề xòa đu đưa xào xạt trong gió thổi, tiếng lá đung đưa vào nhau nghe thật đã tai, ở đó còn có một ghế dựa màu trắng kế bên còn có cả xích đu, cô buông tay anh hân hoang chạy đến ngồi lên, dùng hết sức để nó đây đẩy, một cảm giác thật sảng khoái mát mẻ " Không phải em muốn biết thân phận thật của anh" " Muốn chứ, chú mau mau nói đi con nghe" Anh bước đến ngồi xuống chiếc ghế dài, đan hai tay lại với nhau ánh mắt trầm ngâm hướng về phía dòng sông xanh rì mà thăm thẳm, nó như con người anh lúc này " Hiện nay giới hắc đạo muôn trùng nguy hiểm, bang đảng ngày một càng nhiều nhưng trong giới hắc đạo chỉ có bốn đại gia tộc hùng mạnh nhất, em có biết Tứ Đại Tài Phiệt" " Biết chứ, Tứ Đại Tài Phiệt không phải là bốn gia tộc Vương, Hàn, Vũ và Tống sao, nếu như trên giới thương trường bọn chú là tứ đại nhân phẩm về kinh doanh thì trong bóng tối lại là tứ đại ác ma rồi còn gì" Anh vẫn trầm ngâm không nói gì chỉ nở nụ cười nhẹ thì ra có những chuyện anh càng giấu cô lại càng biết rõ đến thế, ban đầu anh vẫn là không nghĩ đến con người thông minh này của cô, ai ngờ được một cô nhóc 17 tuổi hiểu rõ về giới hắc đạo như thế. Điều này anh lại càng sợ cô sẽ gặp nguy hiểm " Anh là lão đại bang Eagle đồng thời là bang Rồng Vàng, vốn dĩ ban đầu anh giấu thân phận chỉ để bảo vệ cho em nhưng anh cảm thấy càng giấu em, em càng hiểu rõ" Cô biết được anh suy tư về điều gì sợ rằng thân phận thật sự của anh nếu công khai nói ra sẽ làm cô gặp nguy hiểm về tính mạng, đối với một Vũ Thành bây giờ đã là ông trùm giới hắc đạo sẽ phải đối mặt với cái chết hay những cuộc ám sát bất ngờ Điều anh sợ bây giờ Trình Vân đã trở thành điểm yếu trong lòng anh! " Hứa với anh đừng bao giờ để bản thân bị thương" " Vậy anh cũng phải hứa" Cô đi đến nắm chặt lấy cánh tay săn chắc của anh, ngã đầu vào vai ánh mắt ngước lên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm đó, cô thấy được nét trầm tư lo lắng Thân phận của anh cô biết sẽ phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, ngày ngày đều có những kẻ khua khua dựng lên cách để lấy mạng anh Vũ Thành là người như thế nào, là người chưa bao giờ ngán những cảnh người đi kẻ lại cầm súng chỉa vào người nhưng chưa từng sợ bất cứ điều gì Mà giờ đây khó lòng anh không kiên cường vững chắc khi mà cô đã bước chân vào cuộc sống anh, xuất hiện trong trái tim anh mà hiện tại hay trước kia bản thân chưa từng có điểm yếu, chính ngày cô đến bên anh Trình Vân người phụ nữ này chính là mấu chốt lớn nhất " Chú đừng lo lắng về con chỉ cần có chú bên cạnh mọi nguy hiểm vẫn là hư vô nhưng hãy nhớ kỹ đừng bao giờ vì bảo vệ con mà hy sinh chính con người chú"Trình Vân sâu lắng nhìn về phía dòng sông cuồn cuộn như chính cõi lòng cô bây giờ, chính chắn mà suy nghĩ con người được sinh ra sống trên đời mấy chục năm hay có mấy trăm năm rồi vẫn về với cội nguồn, mỗi ngày mỗi tháng hay mỗi năm chỉ cần sống cùng người mình yêu thương trân trọng hạnh phúc biết bao nhưng có bao giờ suy nghĩ khi mất đi một thứ gì đó quan trọng vĩnh viễn vẫn không tìm được trên thế gian thì sống một thân một mình trên thế gian này có nghĩa lí gì đây? Cho nên cô biết bây giờ anh đã có cô mặc nhiên trước kia trong cuộc sống của Vũ Thành chưa từng vì ai mà một lòng một tâm bảo vệ họ, cho đến khoảng thời gian này cô hiểu được người đàn ông ngạo mạn, lạnh lùng này sẽ vì cô mà sẵn sàng hy sinh bản thân anh Chắc chắn cô sẽ không bao giờ mong muốn nó sẽ xãy ra! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô trông rất giống một phụ nữ đã đến tuổi trưởng thành, có như vậy anh mới an tâm phần nào, ngược lại hay không ngược lại anh vẫn muốn một Trình Vân đơn thuần tinh khiết, không suy nghĩ bất cứ điều gì khác Nhưng có lẽ trong ánh mắt to tròn đen láy đó đã nổi lên tràn dài đặt lên người anh, Vũ Thành chưa bao giờ... Chưa bao giờ từng nghĩ về một người phụ nữ, sẽ yêu cô ấy suốt đời, sẽ bên cô ấy đến khi già nua, sẽ cho cô ấy một cuộc sống yên bình gia thế Chưa từng sống có mục tiêu rõ ràng mà bây giờ đây anh có thể đứng lên nói thật to rằng mục tiêu của anh hiện tại và sau này sẽ sống vì cô, để cô có được một gia đình thật sự, được một mái ấm trong giấc mơ cổ tích... Anh thề như thế, mục tiêu như thế " Anh yêu em" " Con cũng yêu chú nhiều lắm" Trình Vân ngước lên bỏ qua sự ngần ngại chụp lấy đôi môi mỏng đầy hấp dẫn kia mà hôn lấy hôn để, anh bất ngờ nhưng rồi dịu dàng ôm lấy vòng eo nhỏ sát vào người đáp trả lại nụ hôn của cô một cách mãnh liệt Ừ! Cho dù Vũ Thành anh là một người sống ngông cuồng đến đâu, ngạo mạn đến đâu với người đời nhìn thấy anh đã sợ hãi với khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt tà mị đầy vẻ ma quỹ.. Nhưng bên cạnh cô anh trở thành người đàn ông dịu dàng ôn nhu với người phụ nữ của mình, khác hoàn toàn với Vũ Thành ngoài xã hội Nếu đặt câu hỏi anh có hối hận không! Anh vẫn sẽ ngạo mạn mà nói rằng.... Nếu tôi hối hận sẽ chẳng đạp đổ cái tình yêu mà tôi xem thường Vì sao ư? Vì cuộc đời này là cả quá trình dài để mỗi người không ngừng lựa chọn và từ bỏ. Thứ chúng ta có thể quyết định là hiện tại rằng ta không có gì nuối tiếc hối hận. Còn sau này có hối hận hay không vẫn chuyện của sau này, chẳng ai đoán trước được bất cứ điều gì