Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 334: Cô đã sẵn sàng chưa?

Các áp phích quảng cáo có liên quan đến buổi hòa nhạc Quinto đã được dán khắp Nhạc viện Danh Linh, tin tức về Vy Hiên được mời đứng cùng với bậc thầy nổi tiếng trên sân khấu cũng trở nên rất nóng. Thỉnh thoảng lại có giới truyền thông liên lạc muốn được phỏng vấn, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối.

Để cô thư giãn trước buổi biểu diễn, Dương Hoảng không cho Vy Hiên đụng vào đàn nữa.

Trong quán lẩu, Tiểu Phương nhìn Dương Hoảng, mạnh mẽ đề nghị: “Giáo sư, sau này chúng ta có thể đừng mãi ăn lẩu nữa được không? Đã là mùa xuân rồi, thầy không sợ ăn nhiều sẽ nóng trong người sao?”

Tuần Lãng liếc anh ta một cái: “Có gì thì ăn đó đi! Qua đây ăn chực uống chực mà còn nhiều lời như vậy nữa!”

Dương Hoảng cười: “Được rồi, lần sau muốn ăn gì, mấy đứa cứ quyết định đi.”

Tiểu Phương cười hắc hắc một tiếng: “Cảm ơn giáo sư!”

Dương Hoảng ngẩng đầu lên, thấy Vy Hiên cứ nhìn chằm chằm vào tivi trên đỉnh đầu, nhìn rất chuyên chú, ông cũng quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ.

Tuy chỉ có một vài tấm hình nhưng Dương Hoảng cũng đã nhanh chóng nhận ra Nhiếp Vịnh Nhi, ông lặng lẽ thu ánh mắt lại, mi tâm nhíu lại thành từng đường từng đường. Đối với người học sinh này, trong lòng ông ta thực ra luôn rất tự trách. Một đứa trẻ yêu thích đàn Cello, đã từ bỏ như thế, người làm thầy như ông khó mà thoái thác tội lỗi.

Tuần Lãng cũng chú ý đến quảng cáo vừa rồi, anh ta “hả” một tiếng, nói: “Đó không phải là Nhiếp Vịnh Nhi sao? Cậu ta thật sự quay quảng cáo rồi à?”

Tiểu Phương nói: “Chứ còn gì nữa! Trước đây bọn họ nói, tôi còn không tin nữa! Không ngờ, đoạn quảng cáo cũng đã tung ra luôn rồi!”

Tuần Lãng: “Không ngờ, cậu ta cũng rất xinh đẹp!”

Tiểu Phương cười: “Cậu lên đó trang điểm đi, cậu cũng sẽ đẹp.”

Vy Hiên hạ tầm nhìn xuống, nói: “Quay rất tốt.”

Quảng cáo quý mới của Danh Sáng, mặc dù có thêm một số yếu tố mới mẻ của sự lãng mạn thuần túy, nhưng vẫn giữ nguyên khuôn khổ sáng tạo trước đó của Lương Côn Tịnh. Cello thân là đạo cụ linh hồn quan trọng, vốn không sợ bị người khác vứt bỏ khi chạy theo trào lưu, ngược lại, Lương Côn Tịnh đã cho nó sinh mạng, cuối cùng biến nó thành người yêu đích thực của cô ta!

Phải nói đây là một câu chuyện đẹp, cô ta cũng quay Nhiếp Vịnh Nhi rất đẹp, thay vì nói là quảng cáo cho công ty, thì chi bằng nói là MV cá nhân của cô ta, cho dù là âm nhạc hay hình ảnh đều tươi tắn và đẹp mắt.

Không khó để có thể nhìn ra những dụng ý và dã tâm của Lương Côn Tịnh thông qua quảng cáo này.

Cô ta muốn dùng Nhiếp Vịnh Nhi trấn áp Vy Hiên.

Thấy Dương Hoảng có chút tâm sự nặng nề, Vy Hiên ân cần nói: “Thầy, không có ai có thể bảo đảm là sẽ tiến hành một việc mãi mãi, từ bỏ luôn có các loại lý do khác nhau. Thầy tự trách, là bởi vì kỳ vọng quá cao, nhưng đây tuyệt đối không phải là trách nhiệm của thầy! Thầy thường hay nói, người duy nhất có thể chịu trách nhiệm cho tương lai, chỉ có bản thân mình.”

Tuần Lãng tán đồng nói: “Giáo sư, thầy nghĩ nhiều quá rồi! Nói không chừng đây là cái mà cậu ta muốn a! Hơn nữa, rời trường học không có nghĩa là rời bỏ Cello. Em thấy bây giờ cậu ta rất tốt, cậu ta và Cello cũng được nhiều người biết hơn rồi!”

Tiểu Phương cầm lấy điện thoại lướt Internet: “Chậc chậc chậc, số lượng người hâm mộ Facebook của cậu ta đang tăng lên dữ dội mỗi ngày! Bất kỳ lý tưởng và tài năng âm nhạc nào cũng phải để một bên trước, trước tiên phải nổi tiếng cái đã! Bằng cách này, mọi người mới thông qua bạn mà quan tâm đến âm nhạc của bạn!”

Dương Hoảng cau mày: “Đạo lý vớ vẩn gì vậy? Nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì còn ai yên tâm mà học chuyên môn nữa?”

Tiểu Phương cười: “Thầy còn không tin, thực tế xã hội hiện tại là như vậy đó, so với những tấm gương lao động tận tuỵ, chịu thương chịu khó, thì người ta ngã một cái cũng có thể nổi tiếng! Nổi tiếng là có nguồn vốn, sau đó cho dù thầy chỉ đàn một ca khúc nhập môn thôi, thì bên dưới cũng sẽ có người kêu hay!”

Dương Hoảng trợn trắng mắt một cái: “Không lẽ đánh rắm cũng kêu thơm?”

Tiểu Phương cười phụt một tiếng: “Em và thầy có cách biệt thế hệ rồi.”

Tuần Lãng tiếp lời: “Có nhiều lúc thật sự đúng là như vậy, thành quả không tỷ lệ thuận với nỗ lực, nó đã trở thành một chuyện không thể bình thường hơn. Cho nên càng ngày càng có nhiều người thích đi đường tắt và tìm cách thổi phồng bản thân trước, nổi tiếng trước rồi nói!”

Dương Hoảng cau mày: Thầy không quan tâm giá trị quan của con người bây giờ đã trở nên như thế nào, thầy vẫn tin, người có thực lực sẽ không bị vùi dập! Mồ hôi của họ cũng sẽ không rơi vô ích! Những người dựa vào bàng môn tà đạo sẽ không duy trì tiếng vỗ tay được lâu đâu!”

Nhìn vào đôi mắt kiên định của thầy, Vy Hiên cười: “Ừm, dù sao, em muốn làm người tỏa sáng nhất!”

Tiểu Phương thốt lên: “Yo, tham vọng không hề nhỏ a!” Sau đó anh ta cười: “Tuy nhiên, nếu là Vy Hiên, tôi cảm thấy bất kỳ kết quả nào cũng có thể xảy ra!”

Tuần Lãng cũng nói: “Vy Hiên đã thay đổi quan điểm của tôi về âm nhạc, ngoài việc luyện tập cho các cuộc thi và nỗ lực để giành giải thưởng, tôi cũng có thể tận hưởng mỗi một quá trình và chi tiết trong đó.”

Vy Hiên bị hai người nói mà dở khóc dở cười, cô lắc đầu: “Tôi dám thề, người mà hai người nói tuyệt đối không phải tôi! Tôi cũng sợ luyện tập, cũng sợ bị thầy mắng a! Làm gì như cảnh giới mà hai người nói chứ?”

Dương Hoảng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếng đàn của Vy Hiên, có một đôi bàn tay, có thể kéo khán giả vào thế giới mà em ấy đã tạo ra! Cho dù thế giới đó không được hoàn hảo, nhưng em ấy cũng không ngại thể hiện nó với bạn, ngược lại, sẽ kéo bạn cùng nhau cảm nhận sự không hoàn hảo của em ấy, cho đến khi bạn cũng trở thành một phần của thế giới này.”

Tuần Lãng nghẹn họng nhìn trân trối: “Không sai! Chính là cảm giác như vậy đó! Không hổ là giáo sư, hình dung quá đúng!”

Vy Hiên nhíu mày nghi ngờ, một lúc sau, cô lắc đầu: “Tôi thật sự rất nghi ngờ, tôi có quen với người mà mấy người nói không a.”

Cô luôn cho rằng, tiếng đàn của cô hoàn toàn là trình độ nghiệp dư, trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, cô cũng không hề né tránh nó. Cô không giỏi như mọi người nói, cô phải tiếp tục cố gắng mới được, chỉ cần cô của ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua một chút, cô cũng sẽ rất vui rồi.

Vì chuyến bay vào buổi chiều, nên bữa ăn tụ tập kết thúc sớm, từ chối lòng tốt đưa tiễn cô của Tuần Lãng, Vy Hiên trở về căn hộ.

Tiểu Tần đã đợi sẵn ở cửa tiểu khu, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Liên bảo tôi đưa cô Phạm tới sân bay."

Vy Hiên mỉm cười và nói cảm ơn.

Trên xe, Tiểu Tần hỏi cô có hồi hộp không, dù sao cũng là đứng chung sân khấu với một bậc thầy quốc tế, cho dù là ai cũng đều sẽ hồi hộp a.

Vy Hiên suy nghĩ một hồi rồi nói với anh ta, cô không có hồi hộp chút nào hết. Rất kỳ lạ nhỉ, nhưng chỉ cần nghĩ đến có người đã nói với cô, đây là sân khấu của cô, là sân khấu mà cô chỉ biểu diễn cho một mình người đó xem, cô đã không còn hồi hộp nữa.

Đến sân bay, Tiểu Tần giúp cô làm thủ tục gửi hành lý, cô một mình mang theo chiếc đàn Cello đợi anh ta ở khu nghỉ ngơi.

Lúc này, có một cuộc gọi đến.

Nhìn vào ID người gọi, trái tim giống như là bị cái gì đó gõ một cái, một tiếng không nặng không nhẹ.

Cô nhấc máy nghe, là giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi của anh: “Đến sân bay rồi à?”

Anh đã nhắm thời gian gọi cho cô.

Ngồi ở sảnh chờ đông đúc, cô đáp: “Ừm, Tiểu Tần đưa em đến đây.”

“Anh sẽ sắp xếp người đến đón máy bay…”

“Không cần đâu, trợ lý của ngài Quinto sẽ đến đón em.”

“Vậy được, có rắc rối gì thì gọi ngay cho anh.”

“Được.”

Nghe thấy bên kia có người đang thúc giục anh ra ngoài, anh nói với điện thoại: “Chăm sóc mình cho tốt, đừng để anh lo.” Nói xong liền cúp máy.

Vy Hiên nhìn điện thoại, bĩu môi: “Nói em giống như một đứa trẻ chưa thành niên vậy.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn len lén lộ ra.

Sau khi Tiểu Tần làm các thủ tục lên máy bay, và cả một loạt các thủ tục cần thiết để đem đàn Cello lên máy bay cho cô xong, thì lại lặp đi lặp lại những lời dặn dò của Tổng giám đốc Liên. Vy Hiên bất lực nhìn anh ta: “Anh sắp lải nhải như ông chủ của anh rồi?”

Tiểu Tần gãi gãi đầu, biết mình đã lo lắng quá mức rồi, anh ta nói: “Hết cách rồi, ai bảo sếp của chúng tôi đã dặn dò trước mấy chục lần như vậy chứ, hại tôi cũng lo lắng theo luôn!”

Nghe thấy điều này, Vy Hiên buột miệng hỏi: “Hai người thường xuyên gọi điện thoại à?”

“Ừm, có nhiều chuyện trong công việc cần phải xin chỉ thị của ngài ấy.”

Vy Hiên “ò” một tiếng rồi không hỏi nữa, nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Tiểu Tần, lúc này mới phát giác ra, khẩu khí vừa nãy của mình giống như là một bà vợ đi bắt gian vậy a!

Cô không tự nhiên mà dời ánh mắt đi: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.”

Tiểu Tần gật đầu biểu thị hiểu ý, nhưng vẫn cười một cách khoa trương, nói: “Mỗi lần Tổng giám đốc Liên gọi, đều hỏi tôi cô có gọi cho tôi không. Tôi nghĩ, ngài ấy cũng rất muốn biết tình hình mỗi ngày của cô.”

Vy Hiên không hiểu: “Vậy sao không trực tiếp gọi cho tôi?” Hại cô tưởng, anh ấy ban ngày thật sự rất bận nữa.

“Ngài ấy không muốn làm gián đoạn việc luyện tập của cô a! Tổng giám đốc Liên còn nhắc tới, nói rằng buổi hòa nhạc này rất quan trọng đối với cô, ngài ấy đương nhiên phải ủng hộ!”

Vy Hiên nghe, mà đáy lòng giống như có một dòng sông nhỏ chảy qua vậy, hơi hơi mát lạnh, mỗi một dấu vết dòng sông chảy qua, đều in sâu rõ ràng vào tim.

Đó là Liên Cẩn Hành, anh ấy vĩnh viễn luôn làm rất nhiều chuyện mà cô không biết.

Máy bay cất cánh, hướng đến một thành phố phồn hoa khác, tâm trạng của Vy Hiên vô cùng bình tĩnh.

Trong lòng của cô, đang có một người âm thầm trú ngụ, từ đó trở thành mối bận tâm. Cô biết, cho dù có trôi đi đâu thì trong tay anh luôn có một sợi chỉ, cô không phải sợ mây quá cao, gió quá lớn, chỉ cần anh khẽ kéo một cái, thì có thể kéo cô về bên mình.

Sau khi gặp gỡ ngài Quinto một cách suôn sẻ, Vy Hiên hôm đó phải tiến hành diễn tập, ca khúc mới của ngài Quinto, như một tiết mục bổ sung, sẽ được sắp xếp tại tiết mục cuối cùng.

Vy Hiên ngồi trong khán phòng của phòng hòa nhạc và theo dõi toàn bộ quá trình. Từ “Rohengrin”, “Rhapsody in Blue” đến “Carmen”, Vy Hiên đã không thể diễn tả được sự chấn động trong lòng nữa! Cảm nhận được cấp độ quốc tế là gì, thế nào là buổi diễn tấu của cấp độ bậc thầy! Mặc dù đã tự nhủ rằng hãy tận hưởng sân khấu, nhưng áp lực tâm lý vẫn không tránh khỏi.

Buổi diễn tập solo và hòa tấu của ngài Quinto đã kết thúc, ông ta chào tạm biệt các thành viên trong dàn nhạc và dặn dò cho trợ lý và nhân viên công tác rời đi trước. Trong phòng hòa nhạc rộng lớn, chỉ còn ông ta và Vy Hiên.

Ngài Quinto đứng trên sân khấu tươi cười hỏi: “Cô gái, cô đã sẵn sàng chưa?”

Vy Hiên chỉ ngập ngừng một lát, ông ta liền giơ ngón trỏ lên lắc lắc rồi nói NO, đôi đồng tử màu nâu nhạt của ông ta có mang theo một sự nhìn thấu đầy bí ẩn, ông ta hỏi cô: “Có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Vy Hiên gật đầu, ông ta cười: “Tôi nói, cô thà tin rằng nỗi sợ hãi trong lòng cô là có thật, cũng không muốn tin âm nhạc có thể giúp cô quên đi.”

Vy Hiên dùng đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn ông ta: “Tôi nhớ.” Cô nói.

“Vậy còn hôm nay thì sao?”

Hôm nay?

Vy Hiên không nói nên lời.

Ông lão tóc hoa râm này đứng trên sân khấu được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn, giống như một vị thần, càng giống một chùm ánh sáng! Không quá mạnh và chói, nhưng khiến cô được bao trùm trong ấm áp.