Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 352: Người hâm mộ

Hai người vừa nói vừa cười, Tuyết Chi vừa ngước mắt lên thì thấy cách đó không xa có một bóng người lén lén lút lút, tưởng là phóng viên theo dõi chụp lén, cô liền cau mày, nhét Coca cho Vy Hiên: “Cầm lấy!”

Cô cởi giày cao gót nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng bước tới đó, đánh người đàn ông đang ngồi xổm trong bụi cây một trận.

“Chụp lén nè! Cho chụp lén nè!”

“Á---không phải... cô hiểu lầm rồi... tôi không phải chụp lén…”

Đối phương là một chàng trai, tuổi còn trẻ, trùm chiếc mũ của áo hoodie trên đầu, đang ôm đầu tránh né gót nhọn của Tuyết Chi.

Vy Hiên đi tới: “Bỏ đi, bọn họ cũng vì miếng cơm thôi.”

Tuyết Chi thở hổn hển mà lùi về sau, ném giày cao gót xuống đất, sau đó xỏ chân vào: “Tớ không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy rồi thì không thể buông tha cho bọn họ được! Sau này thấy một lần là đánh một lần!”

Chàng trai quay người lại, nhìn thấy Vy Hiên, lại vội vàng cúi đầu xuống, tay chân lúng túng, ngón tay xoắn xuýt, nhỏ tiếng nói: “Tôi không phải là phóng viên... Tôi là fan của cô…”

Vy Hiên và Tuyết Chi đều sững sờ, sau đó mới nhìn kỹ chàng trai, không có máy ảnh, không có ba lô, quả thực không giống một phóng viên.

Phát giác ra mình có thể đã thật sự đánh nhầm người rồi, Tuyết Chi vén vén mái tóc dài, hắng cổ họng: “Vậy cậu ngồi xổm ở đây nhìn lén cái gì?”

“Tôi chỉ là muốn nhìn cô Phạm thôi…”

Vy Hiên cười, có hứng thú mà nhìn cậu ta: “Lúc này, cậu còn dám đến gặp tôi? Không sợ bị người ta nói, là fans do tôi ra tiền mời đến sao?”

Cảm xúc của chàng trai lập tức kích động: “Cô Phạm, tôi không quan tâm người khác nói thế nào, cô chỉ cần kiên trì làm chính mình là được rồi! Tóm lại…tôi ủng hộ cô!”

Vy Hiên nhìn cậu ta, đáy lòng khẽ dấy lên một sự ấm áp, cô tiến lên trước, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên mặt của chàng trai một cái: “Cảm ơn.” Cô nói.

Khuôn mặt chàng trai đỏ bừng, trừng to đôi mắt, tiếp đó, che mặt lại chạy đi.

Chạy được vài bước, cậu ta lại dừng lại, đột nhiên quay người, hét lớn với cô: “Cô Phạm, tôi thích cô!” Sau khi gào lên xong, khuôn mặt càng đỏ bừng hơn, mới chớp mắt đã chạy không thấy bóng ảnh đâu rồi.

Tuyết Chi chậc chậc, đưa tay ôm lấy vai của Vy Hiên: “Nhìn không ra nha, lực sát thương của Vy Hiên nhà chúng ta lại mạnh như vậy!”

Vy Hiên cũng bộc lộ cảm xúc trong lòng: “Phải a, mấy năm trước làm gì vậy không biết, hoàn toàn lãng phí hết rồi!”

Tuyết Chi liếc nhìn cô: “Còn nói nữa, lúc đó trong mắt cậu chỉ có Vũ của cậu, cậu có thể nhìn đến người khác sao?”

Khi nói ra mấy lời này, Tuyết Chi có chút hối hận, đã nhắc đến người không nên nhắc rồi.

Nhưng phản ứng của Vy Hiên vẫn rất bình tĩnh, ngồi lại trên ghế, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời, làn da trắng ngần mịn màng đến nỗi phản quang dưới những đường vân màu xanh xanh được phản chiếu bởi ánh mặt trời, đôi mắt híp lại, cô nói: “Vũ cũng rất tốt, chỉ là, gặp phải tớ.”

Tuyết Chi vừa nghe, cũng không nói gì nữa, cắn miếng hamburger, nhưng trong lòng cảm thấy không đáng thay cho Vy Hiên.

Lúc này, Liên Cẩn Hành lại gọi điện thoại đến, lúc Vy Hiên nhấc máy nghe, khoé miệng theo bản năng cong lên.

“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi, bên kia giống như là cũng mới bận việc xong.

“Ừm, ở cùng với Tuyết Chi.”

“Được, ăn gì đó.”

Vy Hiên thành thật trả lời: “Hamburger, khoai tây chiên, Coca.”

Nghe cô nói chuyện hệt như một học sinh tiểu học, có hỏi thì phải trả lời, Tuyết Chi cắn ống hút, trên mặt nở nụ cười trêu ghẹo.

“Không có trông chừng một chút, em lại ăn mấy thứ không có dinh dưỡng này à?”

“Tuyết Chi nói muốn ăn, em ăn cùng cậu ấy thôi.”

Bên cạnh, Tuyết Chi suýt chút nữa đã bị Coca làm sặc, không dám tin mà trợn tròn mắt, ngón tay lắc lư: “Được lắm! Có cậu đó nha!”

Sắc mặt Vy Hiên không thay đổi, tiếp tục trò chuyện với Liên Cẩn Hành.

“Tối nay ăn ở nhà đi.” Anh nói.

“Muốn ăn gì?”

“Em nấu gì anh ăn cái đó.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Tuyết Chi buồn cười mà nhìn cô: “ai ui, đã bước vào cuộc sống hôn nhân trước rồi à? Nói xem, cảm thấy thế nào?”

Vy Hiên ăn khoai tây chiên, không nhanh không chậm mà nói: “Tốt hơn khi ở một mình.”

Tuyết Chi trừng mắt nhìn cô: “Cảnh cáo cậu nha, đừng show ân ái trước mặt tớ! Cẩn thận tớ giật anh Liên đó!”

Vy Hiên nhướng mày cười: “Vậy cậu không giật được rồi.”

Tuyết Chi híp mắt, giọng điệu trêu chọc, nhưng không mất đi sự cảm khái và kinh ngạc: “Vy Hiên, cậu được cứu rồi.”

Khi Lương Côn Tịnh trở lại công ty, thần thái trông rất mệt mỏi.

“Tổng giám, có người đợi cô ở phòng tiếp khách.”

“Ai?”

Khi Lương Côn Tịnh hỏi, đã mở cửa phòng họp ra.

Nhìn thấy anh, cô ta có một loại kích động muốn lập tức quay người lại, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, cuối cùng cũng không có yếu đuối như vậy.

Cô ta mỉm cười: “Cẩn Hành, sao lại rảnh rỗi đến chỗ em vậy?”

Liên Cẩn Hành đứng trước cửa sổ, nghe thấy thanh âm của cô ta, quay đầu lại: “Tiểu Tịnh, nói chuyện đi.”

Cô ta ngồi xuống, đôi tay để ở dưới bàn siết chặt: “Nói gì?”

Liên Cẩn Hành ở đối diện cô ta, cơ thể cao lớn đứng thẳng tắp, ánh mắt khi nhìn cô ta, cũng rất thẳng: “Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa.”

Lương Côn Tịnh cúi đầu cười nhẹ: “Có phải anh nghe được gì đó rồi không? Anh thà tin những lời đồn đó, cũng không muốn tin em sao? Cẩn Hành, trước đây anh tín nhiệm em nhất mà…”

Anh không muốn thảo luận về quá khứ với cô ta, vì điều đó là không cần thiết.

“Tôi không mong chuyện chi tiền thuê anti trên mạng bôi nhọ Vy Hiên sẽ có lần sau nữa, nếu không, ngay cả một tia tín nhiệm cuối cùng, cô cũng sẽ mất đi đó.”

Lương Côn Tịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng: “Em làm nhiều như vậy là vì ai? Không phải vì anh sao!”

Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn cô ta chằm chằm: “Cô là vì chính mình.”

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy!” Cảm xúc của Lương Côn Tịnh bắt đầu mất kiểm soát: “Chỉ vì em thích anh, anh có thể tuỳ ý bôi nhọ em như vậy sao?”

Liên Cẩn Hành chậm rãi nói: “Nếu không phải nể mặt là bạn học nhiều năm như vậy, tôi sẽ không đích thân qua đây hỏi cô, cô có thừa nhận hay không đều không sao hết, tôi chỉ là muốn nói với cô, chứng cứ trong tay tôi, đủ để huỷ hoại danh dự của cô. Cho nên, đừng có lấy tiền đồ của mình ra đùa nữa.”

“Còn nữa.” Anh nói: “Tôi luôn hoài niệm Tiểu Tịnh trước đây, cô của bây giờ, tôi sắp không quen biết nữa rồi.”

Những gì cần nói đã nói xong, anh đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau là Lương Côn Tịnh đã mất đi lý trí mà sụp đổ khóc to.

Gần đây ánh sáng tốt, hoa cúc non trong sân đã đâm chồi nảy lộc, một màu xanh ngọc bích non nớt, yếu đuối khiến người ta thương xót.

Liên Cẩn Hành vừa bước vào cửa nhà liền nghe thấy trong bếp có tiếng ầm ầm của máy hút dầu khói, anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên và bước vào bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn đang quay lưng lại với mình, khung cảnh tràn ngập cảm giác hạnh phúc bình yên an ổn.

Nhìn thấy anh, Vy Hiên vội vàng nói: “Anh đi rửa tay đi, có thể ăn ngay rồi.”

“Ừm.” Anh rất hợp tác, sau khi trở về nhà, giống như là đã giao toàn bộ quyền quyết định cho cô rồi vậy.

Trên bàn ăn, ba món và một canh.

Kỹ năng nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều, bữa tối mấy ngày nay cũng thay đổi đủ loại, miệng của Liên Cẩn Hành cũng bị nuôi đến kén ăn rồi, buổi trưa ở công ty căn bản không có khẩu vị gì, chỉ ăn qua loa vài miếng.

Ban đêm, anh phe phẩy mồ hôi như mưa trên người cô, lúc nào cũng chưa hết sức lực.

Mấy ngày đó, là hạnh phúc nhất trong ký ức của Vy Hiên, cũng là thư thái nhất.

Mặc dù, cô đang mang tai tiếng là ‘Bitch tâm cơ’.

Nhưng, ai quan tâm chứ?

Khi Dương Hoảng đi công tác về, gọi điện thoại ngay cho Vy Hiên, nếu trường học không cung cấp phòng đàn, thì hẹn đến nhà ông ta luyện tập vậy.

Đó là một căn nhà trệt sắp bị dỡ bỏ, hai phòng lớn, có sân trong.

Lúc Vy Hiên đến, nhìn thấy Tuần Lãng và Tiểu Phương, hai người đặc biệt đến thăm Vy Hiên, khuyên cô đừng đặt những lời của truyền thông vào lòng mình, ít nhất trong mắt họ, Vy Hiên vẫn là Vy Hiên.

Sau khi cảm động, Vy Hiên suy nghĩ rồi nói: “Tặng mọi người một bản nhạc nhé.”

Tuần Lãng hỏi: “Cô mới học à?”

Vy Hiên mỉm cười mà không nói gì, mở hộp đàn ra, lấy ra cây đàn Cello yêu quý, ngồi trong sân, yên lặng một lúc rồi chơi một bản nhạc.

Dương Hoảng lắng nghe, đôi mắt sau tấm mắt kính thoáng qua một sự kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ, cuối cùng là nhắm mắt, yên lặng tận hưởng.

Vy Hiên bị cuốn hút bởi những nốt nhạc nhảy múa trên dây, chiếc vòng tay bạc trên cổ tay cô đung đưa như một chiếc lá liễu, đôi khi lại chảy xiết gập ghềnh.

Hôm nay có nắng, có gió mát, len lỏi qua cành lá, chân ta đi trên gai.

Cô biết từ bi là gì, thế là, liền hiểu nhân sinh.

Tiếng đàn của cô được dùng để ghi lại quãng thời gian tươi đẹp này. Cô có thể chịu đựng được sự rầm rầm rộ rộ, càng tận hưởng sự dài lâu, cuối cùng là sẵn sàng chấp nhận sự bình thường.

Như vậy, chính là nhân sinh.

Khi cung đàn rời khỏi dây, người ở trong sân một hồi lâu cũng không nói tiếng nào.

Rất lâu sau, Dương Hoảng mới khàn giọng nói: “Vy Hiên, thầy không còn gì để dạy em nữa, em đã tìm được người thầy tốt nhất rồi.”

Vy Hiên khó hiểu nhìn ông, Dương Hoảng mỉm cười: “Là bản thân em.”

Vào ngày hôm đó, rời khỏi nhà của Dương Hoảng, Vy Hiên tiu nghỉu như mất mát gì đó.

Giống như trong cuộc sống đã mất đi một người có thể dựa dẫm rồi, cô đã tìm thấy người thầy tốt nhất cho mình, nhưng định sẵn sẽ phải một mình bước tiếp---

Coi như trả giá.

Sau khi ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Tập, anh em nhà họ Trình lên xe.

Trình Hạo dùng sức đập mạnh vào vô lăng, tức giận nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn Tập Lăng Vũ đó đâu!”

Trình Đông dựa vào ghế lái phụ, yếu ớt nói: “Anh có thể làm gì? Cậu ta sẽ không giao công ty ra.” Nhếch nhếch khoé môi như giễu cợt: “Nếu là em, em cũng sẽ không làm như vậy.”

Trình Hạo quay đầu lại, nghi hoặc nhìn ông ta: “Nhìn thấy em gái ăn không ngon ngủ không yên, em không lo lắng sao?”

“Lo lắng thì có ích gì? Ngoại trừ khuyên em gái nghĩ thoáng mọi chuyện ra, chúng ta còn có thể làm gì nữa?!” Trình Đông trông vô cùng khó chịu, không thể nói cho anh cả biết, ông ta có một cái thóp bị nắm trong tay người ta!

Ánh mắt Trình Hạo trở nên tối tăm lãnh khốc: “Anh muốn cho cậu ta biết, người nhà họ Trình không dễ ức hiếp như vậy!”

Trình Đông nghe mà trái tim run lên: “Anh cả, anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Bị nhiều ánh mắt để ý như vậy, Tập Lăng Vũ mà xảy ra chút chuyện, sẽ lập tức nghi ngờ lên đầu chúng ta đó!”

Trình Hạo chỉ cười lạnh, xị mặt khởi động xe.

Vy Hiên đi đến chợ rau gần đó, cô mặc quần áo rất bình thường và tuỳ ý, hơn nữa ở đây hầu hết là các dì và các bà nội trợ đi tới đây, sẽ không ai để ý đến cô, vì vậy cô đi dạo ở đây cũng rất thoải mái.

Sau khi mua rau xong, chuẩn bị trở về, khi đi qua một con đường, một chiếc xe vốn đậu ở bên đường liền lặng lẽ chạy theo.

Cửa xe đột nhiên mở ra, có người nhảy xuống, đuổi theo từ sau tới, vươn tay bịt miệng cô lại, vừa lôi vừa kéo cô lên xe, chiếc xe lập tức chạy đi, giống như là chưa từng xuất hiện qua, chỉ để lại rau củ nằm rải rác trên mặt đất…