Cô bắt đầu kháng cự theo bản năng, thân thể căng chặt thẳng tắp, cố gắng tránh xa anh ra.
Giống như là cố tình muốn nhìn thấy vẻ bối rối của cô, Mộ Dung Hoành Nghị càng dựa gần hơn, không thèm để ý đến ánh mắt nghi hoặc và mập mờ của người khác. Tưởng Cầm âm thầm siết chặt hai tay, nâng mắt lên hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, hạ giọng nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, ở đây là công ty.”
Khóe môi cong lên, anh lười biếng nói: “Chuyện xấu của tôi và cô đã sớm bay đầy trời rồi, cô lại còn che giấu làm cái gì?”
“Anh...”
Tưởng Cầm hận đến nỗi quay qua chỗ khác không thèm nói nữa, cãi chày cãi chối với anh, hiển nhiên cô không phải là đối thủ, nhất là ở trước mặt của bao nhiêu người.
Lơ đãng một cái, ánh mắt của cô lại chạm phải ánh mắt của Nghiêm Túc, trong ánh mắt của người kia mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại đang cố gắng kiềm chế một loại cảm xúc nào đó, làm cho cô hơi run lên. Nghiêm Túc nhìn cô một chút rồi lại cúi đầu làm việc, nhưng ánh mắt của Tưởng Cầm lại chậm chạp không rời đi.
Anh ta...
Trong lòng như chết lặng, giống như cảm giác tê dại sau khi bị điện giật.
“Ở đây.”
Như là không thích cô mất tập trung, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cô.
Ngẩng đầu lên đối diện với tấm ảnh chụp trên màn hình máy vi tính, biểu cảm của Tưởng Cầm lạnh nhạt “à” một tiếng, xem như là đáp lại.
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng nhướng mày, cảm thấy có chút khó chịu đối với phản ứng của cô, anh cười một tiếng, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Cô Tưởng, bởi vì cô mà tôi đã gặp phải phiền phức không cần thiết, đây chính là thái độ của cô đó à?”
Giọng nói của anh hơi thấp, thái độ làm cho người ta mông lung, Tưởng Cầm biết nói trắng ra là anh muốn đến đây để nhìn trò cười của cô. Nắm tay thả lỏng ra rồi lại siết chặt, cô thấp giọng nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh muốn như thế nào?”
Thấy cuối cùng cô cũng chịu cúi đầu xuống, tâm trạng của Mộ Dung Hoành Nghị tốt hơn, đứng thẳng người dậy, hai tay đút vào trong túi quần, giọng nói lạnh lùng: “Cô Tưởng, nơi này là công ty, chuyên tâm vào công việc chính là bổn phận của cô, đừng suy nghĩ những chuyện không đâu.” Nói xong, anh quay người đi khỏi.
Tưởng Cầm hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, quả thật là anh không hề buông tha bất kỳ một cơ hội nào để trả thù cô, hoàn toàn không tốn công sức! Thậm chí cô sắp bắt đầu nghi ngờ có phải bài đăng này là do anh đã đăng lên hay không.
Trong phòng làm việc lại bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, ánh mắt nhìn về phía cô phần lớn đều là khinh thường. Đối với sự xuất hiện vừa nãy của Mộ Dung Hoành Nghị, chắc hẳn mọi người cũng đều thấy rõ rồi. Người này căn bản sẽ không tiếc bất kỳ cái giá nào muốn thăng chức mà làm ra các thủ đoạn hạ lưu.
Vưu Thiên Ái lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Cầm, lập tức cúi đầu xuống bắt đầu chuẩn bị trận chung kết cho cuộc thi thiết kế.
Tâm trạng của Tưởng Cầm rất tệ, trực tiếp đóng giao diện loại, hai tay xoa xoa lên mi tâm, dùng sức đè ép.
Có đôi khi cô thật sự rất muốn Mộ Dung Hoành Nghị có thể trực tiếp chém một nhát vào trong lòng của cô, còn hơn là cứ thỉnh thoảng bị mũi dao đâm vài nhát đau mà không thấy máu.
“Ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Âm thanh vang lên ở trên đầu, cô ngẩng đầu lên tiến thẳng vào trong ánh mắt không còn bình tĩnh của Nghiêm Túc.
Cô cụp mắt xuống, im lặng một chút, cũng không trả lời ngay lập tức. Giống như là Nghiêm Túc rất kiên nhẫn, anh ta cứ đứng ở đó, cô không trả lời thì anh ta cứ đứng im.
Ở bên phía Tưởng Cầm, không hề nghi ngờ gì liền trở thành tiêu điểm chú ý, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nghiêm Túc, ai cũng thấy hứng thú.
Thật lâu sau, Tưởng Cầm mới gật đầu: “Ừm.”
Đứng dậy đi theo Nghiêm Túc rời khỏi phòng làm việc.
Đi lên tầng cao nhất, cô hiếm khi nhìn thấy Nghiêm Túc lấy ra một điếu thuốc, phun ra hít vào mấy ngụm, quay đầu qua nhìn cô, lại lấy ra một điếu đưa tới.
Tưởng Cầm do dự xem có nên nhận hay không, Nghiêm Túc lại nói: “Tôi biết là cô biết hút thuốc lá.”
Cô bật cười nhận lấy, sau khi nhóm lửa thì hít một hơi thật sâu, sau đó lắc lắc điếu thuốc ở trong tay: “Lúc tâm trạng bực bội, nó thật sự rất có tác dụng.”
Nhìn chằm chằm vào cô, anh ta nói: “Cho nên bây giờ tâm trạng của cô không tốt bởi vì Mộ Dung Hoành Nghị à?”
Tưởng Cầm cúi đầu xuống không nói chuyện.
Chuyện của cô và Mộ Dung Hoành Nghị thật sự không muốn để có thêm một người biết được, cũng không biết là muốn che giấu đoạn quá khứ đó hay là vì phòng ngừa phiền phức nối đuôi nhau mà đến.
Nghiêm Túc hít vào mấy hơi rồi ném tàn thuốc lên trên mặt đất, lại nhấc chân đè lên, đây chỉ là động tác bình thường còn hơn mức bình thường mà đối với Nghiêm Túc mà nói lại lộ ra cảm xúc không nên có.
“Rời khỏi anh ta đi.” Anh ta nói: “Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý thay cho cô.”
Giọng điệu của anh ta vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nói ra lại khiến cho Tưởng Cầm giật mình.
“Nghiêm Túc...”
Cô kinh ngạc nhìn qua anh ta, muốn hỏi lời nói này của anh ta là có ý gì, anh ta biết nhiều hay ít về mối quan hệ của cô với anh?
Nghiêm Túc quay đầu nhìn lại, cứ im lặng nhìn cô, giống như là đang giải thích nghi vấn của cô, anh ta nói: “Những thứ mà tôi biết còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô.”
Vào lúc đó, Tưởng Cầm rủ mắt xuống, điếu thuốc đang kẹp ở giữa ngón tay đã cháy hết. Nghiêm Túc đang chờ câu trả lời của cô, vẫn không có ý thúc giục.
“Nghiêm Túc.” Cô đột nhiên lên tiếng nói: “Đây là chuyện của tôi, tôi không hy vọng người khác phải nhúng tay vào.”
Nghiêm Túc nhíu mày, xoay người lại nhìn thẳng vào cô: “Cô sợ tôi không có năng lực này?”
Đây là lo lắng duy nhất của cô mà anh ta có thể nghĩ đến, Mộ Dung Hoành Nghị có thể giành lấy Tưởng thị từ trong tay của Tưởng Mạc Hoài chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, không phải dựa vào vận may, cũng không phải dựa vào thực lực chèo chống của nhà họ Dương. Nghiêm Túc biết rất rõ ràng, không thể khinh thường năng lực của người này được. Nhưng mà hôm nay anh ta có thể nói ra câu nói này thì tuyệt đối sẽ không phải chỉ nói mà thôi.
Bây giờ thứ mà anh ta muốn chính là một câu trả lời của cô.
Tưởng Cầm vẫn buông lỏng ánh mắt như cũ, không nhìn anh ta, thân thể gầy gò lộ ra vẻ yếu đuối trong gió, nhưng mà cô lại thẳng lưng, quả thật có sức chống đỡ.
“Đối với tôi mà nói có năng lực này hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng chính là Mộ Dung Hoành Nghị làm như vậy cũng không phải là vô duyên vô cớ.”
Lông mày của Nghiêm Túc càng nhíu chặt hơn, giọng điệu có chút sắc bén: “Vậy cô mặc cho anh ta ức hiếp? Ba năm đó vẫn còn chưa đủ hay sao?”
Quả nhiên là anh ta đã biết tất cả mọi chuyện.
Trái tim của Tưởng Cầm bị câu hỏi này của anh ta đâm cho đau đớn, lần đầu tiên có người bất bình thay cho cô, cảm giác tốt đẹp giống như là có một cái lò sưởi trong đêm đông giá rét, ánh mắt ấm áp, trái tim cũng rất ấm áp.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nói: “Vì để trả thù tôi, ba năm nay anh ta giống như là ngựa không ngừng vó!” Nói đến đây, Tưởng Cầm tự giễu cười một tiếng: “Thật ra thì anh ta đã đánh giá cao tôi rồi, anh ta cũng không cần phải như vậy, tôi cũng không lợi hại giống như anh ta đã nghĩ, lợi hại đến mức sẽ vì tôi mà sắp đặt ra một cái bẫy lớn như vậy. Nhưng mà anh thì khác... nếu như lúc này anh lại giúp tôi, vậy thì sẽ cho anh ta một cái cớ để trả thù, anh ta sẽ không hề do dự mà hủy hoại đi anh.”
Mặc dù cô không hiểu rõ thực lực chân chính của Mộ Dung Hoành Nghị, nhưng mà cô tin tưởng, tin tưởng người đàn ông này sẽ liều lĩnh và không từ thủ đoạn.
Nghiêm Túc nhìn thẳng vào cô, gằn từng chữ: “Hôm nay tôi đã dám nói ra lời nói này thì tôi sẽ không sợ anh ta trả thù.”
Nhìn anh ta, một hồi lâu sau cô cũng không nói chuyện, mà anh ta thì sắp đắm chìm trong đôi mắt đang tràn đầy cảm xúc của cô. Cho dù không hiểu nó là gì, nhưng anh ta nguyện bước từng bước, đi từng tấc, nguyện trầm luân vào trong đó.
“Nghiêm Túc, anh có thể quang minh chính đại đứng thẳng trong ánh hào quang, đừng vì tôi mà khoác lên bóng ma.” Cô lắc đầu: “Tôi không thích đâu.”
Trong lòng của Nghiêm Túc khẽ động, há to miệng muốn nói cái gì đó. Tưởng Cầm trực tiếp bước lên một bước nắm hai tay của anh ta rồi nhấc lên, Nghiêm Túc cảm thấy hai tay của mình giống như bị điện giật, ở chỗ bị tê dại không có phản ứng.
Nhìn vào đôi tay thon dài lại có lực này, cô nói: “Đừng làm cái gì cả, để đôi tay này duy trì sự sạch sẽ, tạm thời cứ cho rằng... là vì tôi mà giữ lại sự tốt đẹp duy nhất ở trong lòng của tôi đi.”
Mà sự tốt đẹp này là thuộc về Nghiêm Túc.
Cô cười một tiếng, buông tay của anh ra rồi trực tiếp rời khỏi tầng cao nhất.
Nghiêm Túc đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt hiện ra cảm xúc phức tạp, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, nơi bị cô nắm chặt lấy vẫn lưu lại nhiệt độ đó. Nếu như trước đó hoàn toàn bởi vì bất bình mới có thể tiếp cận được cô, chăm sóc cho cô, vậy thì hiện tại anh đã bắt đầu nghi ngờ dự tính ban đầu.
Nghiêm Túc cười khổ, quả thật là cô đã đưa ra cho mình một vấn đề khó giải.
Chuyện ở trên diễn đàn huyên náo xôn xao, Tưởng Cầm giống như là cũng không bị ảnh hưởng, vẫn đi làm như này bình thường. Tưởng Xuân tức giận bất bình, căn bản không có cách nào tin tưởng được cô sẽ có mối liên quan đến Mộ Dung Hoành Nghị! Tưởng Cầm cũng không giải thích bất cứ cái gì, những chuyện liên quan đến Mộ Dung Hoành Nghị, cô cũng không muốn để cho Tưởng Xuân tiếp xúc quá nhiều.
Lúc Cao Dương lại xuất hiện trong phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị, anh bỏ công việc ở trong tay xuống, lạnh giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Điều tra được rồi.”
Cao Dương đặt đồ vật ở trong tay lên trên bàn, Mộ Dung Hoành Nghị đảo mắt nhìn qua, trên mặt không hề gợn sóng, nhưng con ngươi bỗng nhiên thít chặt lại, khí lạnh bỗng nhiên hiện lên.
“Được, tôi đã biết rồi.” Anh nói.
Sau khi đang làm, Vưu Thiên Ái nói tạm biệt với đám người của chị Lâm rồi đi lấy xe, cô ta cúi đầu tìm kiếm chìa khóa trong túi xách, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy được người đang đứng dựa ở trước xe của mình, nhất thời giật nảy cả mình.
“Tổng giám đốc...”
Hai tay của Mộ Dung Hoành Nghị khoanh trước ngực, bên môi phát họa ra một độ cong đẹp mắt, nhìn thẳng vào mắt của cô ta, so sánh với cơn gió lạnh thì càng lạnh lẽo hơn.
Liếc nhìn cô ta, Mộ Dung Hoành Nghị lên tiếng nói: “Tấm hình kia là do cô đã đăng lên trên diễn đàn à?”
Vưu Thiên Ái ngưng động, sắc mặt biến hóa, lập tức phủ nhận theo bản năng, bình tĩnh nói: “Sao có thể như vậy được, dĩ nhiên là không phải tôi rồi! Tổng giám đốc, chắc là anh có hiểu lầm gì đối với tôi.”
Mộ Dung Hoành Nghị cụp mắt xuống cười một tiếng, đứng thẳng người dậy đi đến trước mặt của cô ta.
Anh càng dựa gần thì hô hấp của Vưu Thiên Ái càng trở nên dồn dập, nhưng mà cô ta vẫn ổn định cảm xúc lại, không hề chớp mắt mà nhìn anh.
“Cô Vưu à, lần sau có làm chuyện này thì nhớ kỹ đừng dùng máy tính của mình, muốn điều tra ra được ip của cô, chuyện đó cũng chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi.”
Vễ mặt của Vưu Thiên Ái càng thêm khó coi, ảo não xoay đi chỗ khác, đã bị anh phát hiện vậy thì cô ta cũng không còn gì để nói.
Hai tay của Mộ Dung thản nhiên cắm vào trong túi quần, đi xung quanh cô ta một vòng, không nhanh không chậm nói: “Cô hận Tưởng Cầm à?”
“Đây là chuyện của tôi, chắc là không có liên quan gì đến tổng giám đốc đâu.” Vưu Thiên Ái nhíu mày lạnh lùng trả lời.
Trong phút chốc, Mộ Dung Hoành Nghị cúi thấp người xuống, ánh mắt đặt ngang với tầm mắt của cô ta: “Chỉ cần đối tượng là cô ấy, vậy thì có liên quan đến tôi rồi.”
Anh cực kì bá đạo, Vưu Thiên Ái lại ngây ngẩn cả người. Tại sao cô ta có thể nghe ra được lòng chiếm hữu nồng đậm của anh, loại cảm giác này giống như nếu như người nào đụng vào Tưởng Cầm thì chính là đối đầu với anh vậy!
Vưu Thiên Ái ngẩng đầu lên nhìn anh, dường như là muốn xem xem câu nói này có mức độ thật sự đến bao nhiêu. Anh đối với Tưởng Cầm chẳng lẽ không phải là chơi đùa hay sao? Cái mà anh nên tức giận không phải là mình đã bị liên lụy sao?
Dưới cái nhìn của cô ta, người giống như là Mộ Dung Hoành Nghị tuyệt đối sẽ không có tình cảm thật lòng. Cô ta cũng đồng ý với lời của Dương Vịnh Hy, Tưởng Cầm với anh cũng như là nhu cầu, Tưởng Cầm của giờ phút này đã không còn phong thái, nghèo túng khó xử, càng giống như là một chướng ngại vật vừa hôi vừa thối làm cho người ta chán ghét.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu đảo mắt nhìn cô ta một chút, khóe môi cong lên hiện lên vài tia xinh đẹp, ánh đèn trong bãi đỗ xe cũng không tính là sáng, nó rọi lên trên mặt của anh, đèn u ám nổi bật lên ngủ quan góc cạnh của anh, trông quyến rũ.
Xích lại gần cô, anh nói: “Nếu như đã làm thì phải thông minh một chút, nếu không thì cũng đừng mất mặt xấu hổ.” Đứng ở trước mặt của cô ta, anh trầm giọng nói, giống như là âm thanh lướt qua khiến cho người ta không tự chủ được mà thuận theo đó rồi rơi vào trong vực sâu.
Vưu Thiên Ái càng thêm kinh ngạc, có chút không rõ ràng cho lắm.
Anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không phải đến đây để hỏi tội hay sao?
Mộ Dung Hoành Nghị rủ mắt xuống, chậm rãi xoay người đi trở về: “Người phụ nữ đáng ghét nhất chính là tự cho mình là đúng.”
Để lại Vưu Thiên Ái vẫn giật mình đứng nguyên tại chỗ, Mộ Dung Hoành Nghị lên chiếc xe thể thao của mình, rít lên một tiếng, sau đó phóng xe đi thật nhanh.
Cầm lấy tay lái, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Lực sát thương của Vưu Thiên Ái cũng chỉ có như thế, quả thật khiến cho anh thất vọng.
Nhưng mà nghĩ lại, dù sao thì cô ta cũng là người mà Tưởng Cầm quan tâm nhất, cho dù cô ta không làm gì cũng đủ để Tưởng Cầm khó chịu rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng của anh lại trở nên tốt hơn.