Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 8: Chương 8

Sau khi tan học, Ninh Ninh đi tới siêu thị gần đó mua rau củ, trái cây, thịt và các loại đồ ăn, khi đi ngang qua công viên, cậu bé nhìn thấy một ông già đang ngồi trên băng ghế dài.

Ông ấy mặc một bộ trang phục thời Đường rất chỉnh tề, cả người toát ra khí chất vô cùng uy nghiêm.

Cách đó không xa, chiếc Rolls-Royce thân dài sang trọng đang đậu bên đường, một người đàn ông đang khẩn trương gọi điện thoại, thúc giục người đến kéo xe.

Có vẻ như chiếc xe đã bị hỏng!

Hai người gần như là mặt đối mặt với nhau, ông Diệp bỗng chốc kích động đứng bật dậy, biến sắc, Ninh Ninh bị ông ấy dọa cho giật mình.

“Cháu…”

Ninh Ninh không hiểu chuyện gì, túi sữa nhỏ* rất ra dáng một quý ông phong độ, mỉm cười tao nhã: “Cháu chào ông ạ!”

*ý chỉ những đứa trẻ con dễ thương mềm mại như túi sữa.

Ông Diệp sửng sốt, cậu nhóc mà ông đã gặp ở sân bay, ngày hôm đó chỉ nhìn thoáng qua đã thấy rất giống Diệp Sâm, bây giờ nhìn lại, càng thấy giống hơn!

Mặt mũi kia, cả cái bộ dáng tao nhã giả dối kia nữa, giống đến chín mươi chín phần trăm.

“Bố cháu là ai?” Ông Diệp đột nhiên hỏi, trong lòng vô cùng khiếp sợ, một người là hùng bá trên thương trường nhiều năm như ông vậy mà cũng không thể khống chế được giọng nói đang run rẩy của mình.

“Ông ơi, khi ông gặp một người xa lạ nào đó, đều sẽ hỏi bố của họ là ai sao?” Ninh Ninh mỉm cười.

Hô hấp của ông Diệp cứng lại, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, ông ấy bắt máy, Ninh Ninh vốn định bỏ đi nhưng khi nghe được câu đầu tiên của ông liền dừng lại.

“Diệp Sâm lại muốn đổi thư ký?” Diệp Lão trầm giọng hỏi lại, sắc mặt âm trầm.

Ninh Ninh nhướng mày, vẻ mặt trầm tư.

“Nếu đã vậy, thì để Nhược Hi qua đó đi, ít nhất ta còn có thể yên tâm một chút, nhớ trông chừng nó!” Giọng nói của ông Diệp vô cùng lạnh lẽo.

Khóe môi Ninh Ninh nhẹ nhàng cong lên, lại mang theo vài phần lạnh lùng.

Trong đôi mắt đen láy như ngọc thoáng hiện lên vài tia giễu cợt rồi lập tức biến mất, trở về bộ dáng túi sữa nhỏ mềm mại.

“Được rồi, cứ làm như vậy đi!” Ông Diệp cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Ninh, lặp lại: “Bố cháu là ai?”

Ninh Ninh mỉm cười hết sức nhã nhặn: “Ông ấy là một thầy giáo, ông không cần phải biết!”

Nhẹ nhàng bước qua, rời đi.

Giáo viên? Ông Diệp mím môi cười khổ, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Diệp Sâm sao có thể có quan hệ với mấy loại người bình thường này chứ?

Ninh Ninh nhanh chóng về đến khu nhà trọ, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Dì Vân, giúp cháu làm một việc gấp…”.