“Ba vợ à, ba đưa Hà Hà về nhà đi, con phải đi xử lý vài chuyện! Mấy hôm nay phải làm phiền ba vợ rồi!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ rất tôn kính.
“Ừ, cậu cứ yên tâm!” Bùi Lâm Xung cũng không làm khó Tần Trọng Hàn, vì dù gì Tần Trọng Hàn cũng là người đầu tiên tìm thấy Hà Hà, nếu đến trễ một bước, chắc là cô đã bị người ta làm hại rồi.
“Vậy Hà Hà làm phiền ba!” Tần Trọng Hàn lại nói.
“Lần này là sự cố. Đỗ Cảnh, con lập tức cử người bảo vệ Hà Hà. À không, con phụ trách an toàn của Hà Hà, suốt cả ngày đêm, không được rời khỏi nó. Hiểu chứ?” Bùi Lâm Xung căn dặn.
“Dạ, xin ba nuôi yên tâm!” Đỗ Cảnh hứa.
Tần Trọng Hàn lại nói với Hà Hà: “Em ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài, anh xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đến tìm em!”
“Ừm!” Cô gật đầu.
Tần Trọng Hàn ôm lấy Hà Hà ngay trước mặt mọi người, vì ngay trước mặt mọi người nên Tiêu Hà Hà hơi mắc cỡ, nên đã vội vã đẩy anh ta ra.
Tần Trọng Hàn không nói gì thêm, chỉ nói với Tăng Ly: “Ly à, cậu đi với tôi đến nhà họ Mạc một chuyến!”
“Được!” Tăng Ly gật đầu, rồi quay lại với Hà Hà: “Hà Hà à, ba em là chú ba của anh, chúng ta là anh em chú bác đó, anh đi trước nha!”
Nghe thấy lời của Tăng Ly, Tiêu Hà Hà ngây người ra, rất bối rối, rồi vội vã nhìn sang Bùi Lâm Xung. Ông ta mím chặt môi: “Nó nói đúng đó, ba vốn mang họ Tăng...”
Ở nhà họ Mạc.
9 giờ tối.
“Ông ơi, Lam Tịnh nó bỏ trốn rồi!” Bà Mạc vội vàng chạy ra ngoài. “Phải làm sao đây? Hồi nãy vẫn còn đó, bây giờ lại không thấy đâu nữa!”
“Chết tiệt!” Ông Mạc khẽ hét lên.
Khi Tần Trọng Hàn đến nơi thì nhìn thấy cảnh này. “Lam Tịnh biến mất rồi à?”
Ông Mạc nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì có hơi ngạc nhiên, chuyện ở sở cảnh sát thì ông ta đã biết, cũng biết Lam Tịnh đã làm những gì. “Tần Trọng Hàn, Tăng Ly, đúng là Lam Tịnh đã làm chuyện sai trái, nhưng hãy niệm tình tinh thần nó có vấn đề, hãy thả cho nó đi!”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn dừng lại trên mặt ông Mạc, trên khuôn mặt lạnh lùng lóe lên một vẻ ảm đạm và nghiêm khắc, lên tiếng với giọng u ám: “Bác trai à, bệnh tình của Lam Tịnh là chính xác chứ?”
“Ý cậu là sao?” Ông Mạc giật mình hỏi.
“Bác trai à, Lam Tịnh thực sự biến mất rồi sao?” Tần Trọng Hàn chất vấn bằng giọng nghiêm nghị, trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng có vẻ uy nghiêm không thể khiêu khích.
Ánh mắt sắc bén của anh ta không hề bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của ông Mạc, kể cả bà Mạc cũng sững sờ theo. Lam Tịnh và Lam Ảnh cũng mắc căn bệnh này thật sao? Hay đây vốn là một cái cớ của nhà họ Mạc?
Họ thực sự bị giống như mẹ của họ sao? Đây là bệnh di truyền?
Câu hỏi bất thình lình của Tần Trọng Hàn làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, bà Mạc có hơi lúng túng. “Tần Trọng Hàn, dù nói gì đi nữa, suýt nữa cậu cũng đã trở thành con rể của gia đình tôi, tại Lam Ảnh không có được phước phần đó. Lam Tịnh đã làm chuyện sai trái, nhưng nể mặt Lam Ảnh, xin cậu hãy bỏ qua cho nó một lần! Chúng tôi định sẽ đưa nó vào bệnh viện tâm thần, cả Lam Ảnh nữa! Nên cậu yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu!”
Mắt của Tăng Ly cũng híp lại với vẻ sắc bén. “Không phải Lam Ảnh gần khỏe rồi sao?”
“Sao mà khỏe được?” Bà Mạc bỗng liếc nhìn ông Mạc. “Có phải không ông?”
Ông Mạc cau mày lại đầy giận dữ. “Im đi!”
Bà Mạc bị khiển trách nên đã ngay lập tức im lặng.
“Bác gái à, mới đi ra được vài phút, sao có thể chạy mất được?” Tăng Ly cười khẽ rồi gọi điện thoại. “Anh à, nãy giờ anh có thấy người nào đi ra khỏi nhà họ Mạc không?”
Anh ta mở loa ngoài lên, ngay trước mặt mọi người, ở đầu bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Ly à, ba em nói cho dù đã bảo lãnh ra ngoài, nhưng yêu cầu tụi anh phải theo dõi người đó 24/24, cho đến khi vụ án kết thúc. Tụi anh luôn theo sau chiếc xe của nhà họ Mạc, nhìn thấy họ vào trong nhà, ít nhất là không có ai ra ngoài trước khi hai em đi vào trong!”
Tăng Ly mỉm cười. “Bác trai, bác gái, hai bác đang nói dối hả?”
Khuôn mặt của ông Mạc bỗng tái xanh. “Tần Trọng Hàn, về chuyện này, chúng ta hãy nói riêng đi!”
“Bác trai, con chỉ muốn biết tờ kết quả giám định đó có thật hay không thôi!” Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào ông Mạc bằng ánh mắt sắc bén, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên dưới vẻ mặt của ông ta, giọng trầm thấp nhưng nặng nề đến bất thường. “Con không muốn xảy ra chuyện đó một lần nữa, bác hãy kêu Lam Tịnh ra đây đi.”
“Tất… Tất nhiên là thật rồi...” Ông Mạc căng cứng cả người.
“Bác trai, có bệnh hay không thì cần nhờ bác sĩ xác định lại lần nữa, không phải bác nói là xong, cũng không phải tờ kết quả trên tay bác nói là xong. Con yêu cầu giám định lại!”
Tăng Ly cũng nhanh chóng suy nghĩ, liếc nhìn vẻ mặt nặng nề và u ám của ông Mạc, cũng đã nhanh chóng đoán ra bí mật trong đó, bất giác rùng mình. Tờ kết quả này là giả!
“Các cậu đang nghi ngờ tôi làm kết quả giả mạo?” Ông Mạc rất kinh ngạc.
“Chẳng lẽ không phải là giả mạo sao?” Đột nhiên một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa ra vào, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đó, nhìn thấy người vừa xuất hiện, họ đều sững sờ.
Người vừa đến chính là Mạc Lam Ảnh và Hàn Lạp.
Tại thời điểm này, trên mặt của Mạc Lam Ảnh đầy vẻ đau đớn và rối rắm, Hàn Lạp đang ôm ngang eo cô ta. Cô ta rất ốm, đến mức chỉ cần gió thổi qua là bị cuốn đi ngay, nhưng đôi mắt của cô ta đã có tiêu cự, tròng mắt cũng rất sáng, vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người, ánh mắt không còn trống rỗng và mơ màng nữa.
“Lam Ảnh?” Ông Mạc ngây người ra. “Lam Ảnh, con đã khỏe lại thật à?”
Trên mặt ông Mạc đầy vẻ vui mừng, suýt nữa đã không kìm được nước mắt, dường như ông ta không dám tin đây là sự thật.
Hàn Lạp dẫn Lam Ảnh đến cạnh ông ta rồi nói: “Dạ phải, cô ấy đã khỏe lại rồi! Không phải di truyền, chỉ cần có tình yêu, cô ấy sẽ cảm nhận được, thì nhất định sẽ khỏe lại thôi! Từ nhỏ, chị em cô ấy đã thiếu cảm giác an toàn, vì vậy mới hơi cực đoan!”
“Khỏe rồi thì tốt, khỏe rồi thì tốt lắm!” Ông Mạc quay mặt đi chỗ khác. “Tại tôi không làm được điều đó, không chăm sóc chúng chu đáo!”
Bà Mạc cũng hơi phấn khởi. “Lam Ảnh à, con đã khỏe lại thật sao?”
Mạc Lam Ảnh nhìn bà Mạc rồi gật đầu, nắm lấy tay bà ta: “Mẹ nhỏ, con khỏe rồi!”
“Thật hả? Con nhận ra mẹ rồi? Lam Ảnh nhận ra tôi rồi ông ơi, con nhận ra tôi rồi!” Bà Mạc đột nhiên bật khóc. “Tốt quá! Con khỏe lại thì tốt quá!”
Mạc Lam Ảnh buông bà Mạc ra, ánh mắt của cô ta từ từ di chuyển ngang qua mọi người. Đầu tiên là Tần Trọng Hàn, ánh mắt cô ta khi nhìn vào anh ta có hơi hoảng hốt, rồi sau đó mỉm cười. “Hàn, lại gặp anh rồi!”
“Em… Lam Ảnh, anh biết em nhất định sẽ khỏe lại mà.” Tần Trọng Hàn cũng ngây người ra, trong lòng anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, như thể đã đặt xuống được một gánh nặng rất lớn.
Mạc Lam Ảnh gật đầu, rồi không nói gì thêm với Tần Trọng Hàn nữa. Cô ta tiếp tục nhìn sang Tăng Ly, sau đó mỉm cười và đi đến. “Ly, lâu rồi không gặp! Bạn khỏe không?”
Tăng Ly cũng ngây người ra, vô cùng ngạc nhiên. “Lam Ảnh, bạn khỏe lại thật rồi! Tốt quá, bạn khỏe lại rồi! Ngay cả mình cũng nhận ra rồi, mình vui lắm.”
Mạc Lam Ảnh giơ tay ra và ôm lấy Tăng Ly. “Ly à, cám ơn bạn, Will là bác sĩ mà bạn tìm giùm mình phải không?”
“Bạn biết rồi hả?” Tăng Ly ôm chầm lấy cô ấy với vẻ kích động. “Bạn khỏe lại thật rồi! Phải, Will là do mình mời đến, nhưng chi phí thì do Hàn trả!”
Hàn Lạp tiến lên, nhẹ nhàng và thanh lịch, trong biểu hiện không còn lạnh lùng như trước, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh, nói với Tần Trọng Hàn: “Số tiền này, tôi sẽ trả lại cho anh!”
“Không!” Tần Trọng Hàn lắc đầu: “Đây là những gì tôi nên làm! Sau này…”
Suy cho cùng thì anh ta đã nợ Mạc Lam Ảnh quá nhiều.
Mạc Lam Ảnh ôm Tăng Ly một hồi nhưng lại không ôm Tần Trọng Hàn, chỉ nói với anh ta: “Chuyện hôm nay, Lạp đã nói cho em biết rồi. Chuyện mà Lam Tịnh làm, em cũng biết rồi, hãy giúp em gửi lời xin lỗi đến Tiêu Hà Hà, chúc hai người đầu bạc răng long!”
“Cám ơn!” Tần Trọng Hàn gật đầu, không ngờ lại nhận được lời chúc phúc của Lam Ảnh. Anh ta thực sự rất cảm động.
Cô ta lại bước tới và ôm lấy Hàn Lạp, rồi nói với mọi người: “Nếu không có Hàn Lạp, e rằng cuộc đời này của con đã chìm đắm trong hỗn độn rồi. Lạp à, cám ơn anh, em thực sự rất cám ơn anh.”
Hàn Lạp cũng ôm cô ta. “Lam Ảnh, em đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống phải nhìn về phía trước!”
“Ừm!” Mạc Lam Ảnh gật đầu trong vòng tay anh ta.
Họ ôm lấy nhau, khiến Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều không thể kìm được phải rưng rưng nước mắt.
Tất cả mọi người đều hy vọng Lam Ảnh sẽ được hạnh phúc! Có vẻ như cô ta đã mất đi quá nhiều, bây giờ đã tỉnh lại, Hàn Lạp vẫn ở bên cạnh cô ta, mọi thứ đều tốt đẹp rồi!
Một lúc lâu sau, Mạc Lam Ảnh mới ngước mặt lên từ trong vòng tay của Hàn Lạp, sau đó quay người lại, đưa mắt nhìn sang Tần Trọng Hàn, buồn bã nói: “Hàn, em xin lỗi, hình như em đã nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Có lẽ em đã ngủ quá lâu, đến lúc này mới tỉnh dậy. Tất cả những chuyện trước đây, nếu em đã làm sai, xin anh hãy quên nó đi. Em sẽ đưa Lam Tịnh rời khỏi đây, tụi em sẽ theo Hàn Lạp qua Pháp, xin anh hãy cho nó một cơ hội!”
Tần Trọng Hàn nhìn vào biểu hiện của Mạc Lam Ảnh, có vẻ như cô ấy đã khỏe thật rồi, có vẻ như đã tỉnh táo như trước rồi, hoàn toàn tỉnh táo như Mạc Lam Ảnh mà trước đây anh ta quen biết. Còn vào lúc này, Hàn Lạp cũng nói: “Cô ấy khỏe lại rồi, xin đừng nghi ngờ! Will cũng nói rằng cô ấy đã khỏe rồi!”
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn có chút phức tạp, lúc này trong mắt chỉ còn lại thương tiếc. Anh ta nợ người phụ nữ này, nhưng món nợ đó đã không còn là tình yêu nữa.
Anh ta gật đầu. “Nhưng anh còn có một điều kiện!”
“Anh nói đi!” Mạc Lam Ảnh gật đầu.
“Hãy tiến hành thôi miên sâu cô ấy, để cô ấy quên đi một số chấp niệm, như vậy mới là tốt nhất cho cô ấy!”
Lúc này, Mạc Lam Ảnh lại nhìn sang ông Mạc và bà Mạc. “Ba, mẹ nhỏ, ba mẹ nghĩ sao?”
“Lam Ảnh à, nó sắp phát bệnh rồi! Nó vẫn sẽ làm tổn thương đến người khác, nó khác với con! Ba cần phải nhốt nó lại.” Ông Mạc nói đầy đau đớn. “Tại con không biết thôi, nó đã bắt đầu làm tổn thương người khác một cách cực đoan rồi! Lúc trước, nó từng làm tổn thương cô giúp việc theo giờ, chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt. Ba thực sự rất sợ...”
Ông Mạc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đau đớn và khẽ thì thầm: “Không biết ba đã tạo nghiệp gì nữa! Tại sao lại như vậy? Con khỏe rồi, tới lượt nó bệnh. Phải, tờ kết quả đó là giả, nhưng nếu nó ở trong tù vài ngày thì nhất định sẽ phát bệnh. Bây giờ nó như vậy, giống y như mẹ của con trước đây, có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi thì nó sẽ bị bệnh thực sự, nên cần gì phải giám định nữa? Giám định rồi chẳng phải kết quả cũng y chang sao? Ba nói vậy cũng vì không còn cách nào khác. Nếu nó không bị bệnh mà lại đi hại người như vậy, nó còn là con người hay sao?”
“Hãy thôi miên sâu đi!” Tần Trọng Hàn nói.