Đêm nay đối với Lục Chinh không khác gì một đêm giày vò hành hạ, chiếc “áo mưa” đã xé ra nhưng lại không được dùng đến dù chỉ là một chút.
Nhưng Đàm Hi lại ngủ ngon suốt đêm, khi mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau.
Mở rèm cửa sổ, mặt trời đã lộ ra phía trời Tây, ánh sáng màu vàng xuyên qua lớp mây, chiếu sáng khắp mặt đất.
Tuyết bắt đầu tan ra, trong không khí dường như còn vương vẩn mùi vị thanh tân, hương hoa lạnh lẽo xộc vào trong mũi.
Đàm Hi hà hơi lên kính cửa sổ, nhanh chóng hiện lên lớp khí trắng, cô dùng tay vẽ thành một gương mặt cười hài hước.
Lục Chinh còn đang ngủ, hai mắt nhắm chặt, lông mi nồng đậm.
Nửa đêm còn thấy anh lăn đi lăn lại khó ngủ.
Đàm Hi nghiêm túc kiểm điểm bản thân ba giây, dường như mình có hơi quá đáng một chút rồi thì phải.
Cô trèo lên bên giường, cố gắng nhẹ nhất có thể.
“Đẹp quá…”
Đứng trêи góc độ mỹ học thuần túy, gương mặt này, cả cơ thể này, đều là tác phẩm hoàn mỹ nhất của bàn tay thượng đế.
Hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím thành một đường cong nho nhỏ, giống như chiếc cung tên đầy đặn trong tay thần tình yêu Cupid, bắn trúng ai, thì người đó không thể tránh né nổi.
Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.
Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.
Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.
So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn.
Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.
Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.
Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.
Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt chất lượng tuyệt hảo, không dễ bị thấm màu, rồi kéo một tờ giấy ăn ở trêи tủ đầu giường, bắt đầu tỉ mỉ vẽ.
Đường cằm cong cong, nhân trung rõ ràng, còn cả đôi mi lạnh lùng, bờ môi mỏng mím chặt…
Mười phút sau, bức chân dung người đàn ông hiện rõ trêи tờ giấy ăn, tuy chỉ là gương mặt nghiêng, nhưng đường nét thâm thúy, tuấn mỹ phi phàm.
Đàm Hi giơ tờ giấy ăn lên, tả hữu đoan trang, tỉ mỉ thưởng thức.
Đột nhiên chân đá phải một thứ gì đó, phát ra tiếng động khe khẽ, là tiếng bọc ni long bị ma sát.
Cô cúi đầu nhìn, ừm… là gói “áo mưa” bị bóc ra, còn chưa được ra trận đã bị tuyên cáo tử trận, số phận hẩm hiu.
Đàm Hi mặc niệm ba giây, không nén được sự hiếu kỳ, liền giơ tay ra nhặt lên.
Quan sát tỉ mỉ một hồi, cô thấy cũng hơi giống như những quả bóng bay được bày bán ở những sạp hàng lề đường, màu trắng sữa, đúng là không khác gì so với hình ảnh minh họa trêи vỏ hộp, vừa nhẹ lại vừa mỏng.
Không biết là có thổi được không nhỉ.
Đàm Hi nuốt nước bọt, cảm thấy rất cần phải thử một lần xem sao.
Tay cầm chiếc vòng nhỏ đã được ghim kín miệng, cô nhắm chuẩn vào chính giữa, dồn khí đan điền, phù…
Khi Lục Chinh tỉnh dậy thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta liên tưởng như vậy, bỗng nhiên khí huyết dâng trào, hoàn toàn không nhìn nổi.
“Anh dậy rồi à!” Đàm Hi vừa mở miệng nói, quả bóng vừa được phồng lên liền xẹp xuống, biến thành một dải cao su dài màu trắng sữa, vẫn mỏng manh như cũ.
“Em đang làm gì vậy?”
Cô giấu đồ ra sau lưng, “Có gì đâu.”
Giấu đầu lòi đuôi.
“Anh không ngại để em đeo vật thật rồi thao tác lại một lần đâu.” Mặt mày mỉm cười, ánh mắt tà mị.
“Mơ đi!” Trợn mắt lườm.
Lục Chinh giơ tay ra kéo, Đàm Hi nhào vào lồng ngực anh, “Món nợ tối qua phải tính thế nào đây? Hử?”
“Anh muốn tính thế nào?” Nhướng mày hỏi ngược lại.
“Được lắm…”
Nửa giờ sau, Đàm Hi đứng trước vòi hoa sen chà xát, Lục Chinh dựa vào khung cửa, mặc áo choàng tắm màu đen.
“Tránh xa em ra.”
“Em giận à?”
“Đã nói là chỉ mười lăm phút rồi…”
“Đó đâu phải là chuyện anh có thể khống chế được.”
“Hừ! Rõ ràng là anh cố ý!”
“Chẳng phải là anh càng kiên trì được lâu thì em càng vui vẻ đó thôi?”
Vẻ mặt Đàm Hi ghét bỏ.
“Chuyện liên quan đến hạnh phúc đời sống tình ɖu͙ƈ của em sau này, anh không thể qua quýt được.” Vẻ mặt nghiêm chỉnh nói bừa, Đàm Hi chỉ có thể phục anh sát đất.
“Không phải anh định về nhà cũ đón năm mới sao? Còn không đi?”
“Đuổi anh à?”
“Sợ anh lại nổi thú tính.”
“Vậy thì trước khi đi làm một lần nữa là được rồi, dù sao thì trong lòng em cũng đã có sự chuẩn bị rồi.”
“Mau cút đi!”
“Nhóc con, đừng quên chuyện em đã đồng ý với anh đấy.” Sắc mặt người đàn ông nghiêm chỉnh lại.
“Chuyện gì?”
“Sủi cảo, bánh trôi nước.”
Đàm Hi bừng tỉnh, ồ lên một tiếng, “Em nhức tay, chắc là không được rồi.”
Sắc mặt Lục Chinh đen thui.
“Họa do anh gây ra, tự anh chịu đi.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng sau khi Lục Chinh đi cô vẫn ngoan ngoãn đi mua đồ ăn, nhân rau thơm với thịt dê đúng không?
Đúng dịp Giao thừa, đường phố thưa thớt người, nhưng cũng tiện để cô lái xe hơn.
Trêи mặt đất đã phủ đầy tuyết trắng.
Để an toàn, Đàm Hi không dám lái xe quá nhanh.
Vẫn là đồng chí Tiểu Bạch có cách, không biết làm thế nào làm được cho cô một chiếc bằng lái xe, bây giờ cô đã là tài xế hợp pháp rồi.
Mới đầu Lục Chinh còn không đồng ý, nói cái gì mà để cô tự thi, cuối cùng Đàm Hi phải chủ động ngồi trêи ghế lái xe bộc lộ tài năng mới xong chuyện được.
Sau đó, Lục Chinh liền chủ động đưa chìa khóa mấy chiếc xe trong nhà cho cô tùy ý sử dụng.
Siêu thị gần nhà không kinh doanh, cô đi thẳng đến một cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng của nước ngoài.
Đỗ xe xong, lấy một chiếc giỏ đựng đồ, Đàm Hi đi đến quầy thịt tươi trước, phát hiện ra không chỉ có thịt dê tươi mới, mà đồ bày biện ra đều rất tươi ngon.
Cô chọn một miếng thịt dê nhiều nạc, rồi lấy thêm một cân cá nữa.
Trong lúc chờ cắt thịt cô đi đến khu rau củ, cầm một mớ rau thơm, rồi đi sang khu dầu ăn ở bên cạnh, lấy cân bột bánh trôi, đương nhiên không thể thiếu nhân đường vừng đã đóng gói sẵn.
Bên này chọn xong, bên kia thịt dê cũng đã cắt xong xuôi.
Đàm Hi không ở lại lâu, chọn xong đồ mình cần thanh toán tiền rồi về ngay.
Trêи đường lái xe về Bồng Lai cô nhận được điện thoại của Tống Bạch: “Này cô em, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Nhớ phải ăn sủi cảo đấy nhé.”
“Đang định về làm đây!”
Tống Bạch đã đoán được cô có lẽ sẽ không về nhà Lục gia đón năm mới, quả đúng là vậy, hơi khựng lại chút, “Hay là em đến nhà tôi?”
Một mình đón Giao thừa buồn lắm đấy.
“Đừng…” Đàm Hi từ chối, ở Tống gia cô cũng chỉ quen biết có Tống Bạch và bà Bàng.
Nếu đón năm mới cùng những người không quen biết thà rằng một mình ở nhà xem gala cuối năm còn hơn.
“Khách sáo à?”
“Một mình tôi cũng rất tốt mà.” Hơn nữa, Lục Chinh đã đồng ý sẽ cùng cô đón Giao thừa rồi.
“Không đến thật à?”
“Người nhà anh với nhau thì vui hơn.”
“Vậy được thôi… nhớ để lại cho tôi mấy cái sủi cảo đấy.”
Đàm Hi nhướng mày, “Anh ăn lúc nào được chứ?”
“Ngày mai, mùng một năm mới, tôi đến chúc Tết anh Chinh.”
“Ngày mai thì mai làm đi, ăn đồ tươi ngon hơn.”
“Em làm à?”
“Nếu không thì sao?”
“Tốt quá, mai gặp nhé.”
“Bye!”
Bên này điện thoại vừa dứt, điện thoại đã báo có tin nhắn của An An, “Tết đến ba mươi nhà nhà đoàn tụ, ánh nến rực đỏ tình miên man.
Hi Hi, chúc mừng năm mới!”
Khi về Đàm Hi lái xe tương đối nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã về đến nhà rồi.
Cô phân loại nguyên liệu đâu ra đấy, loại nào vào loại đó, cần bảo quản ngăn đá thì cho vào ngăn đá.
Thu dọn xong, cô bắt đầu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho An An.
Hai người trò chuyện một lúc, vừa đặt điện thoại xuống, tin nhắn wechat của Tiểu Công Trúa cũng đến.
Đàm Hi trả lời, bờ môi mơ hồ mang theo nụ cười.
Bạn bè kiếp này của cô không nhiều bằng kiếp trước, nhưng ai nấy đều ấm áp chu đáo.
Cô đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, quý ở chất lượng chứ không quan trọng số lượng.
Hàn Sóc bỗng nhiên gọi video call đến, ngón tay trượt một cái, bắt đầu nhận cuộc gọi.
“Hi, này cô em, có nhớ anh đây không hả?” Người bên kia đang đội mũ lưỡi trai, chỉ mặc một chiếc áo gió, phía sau có người đi qua lại tấp nập.
“Cậu đang đi trêи đường à?”
“Ừ, Trung Hoàn.”
“Làm gì?”
“Đi dạo chứ sao!”
“Có thu hoạch gì không?”
“Đóng gói điểm tâm sáng, chuẩn bị làm cơm trưa.” Người Hồng Kông có thói quen uống trà ăn điểm tâm sáng, mỗi lần vài ba tiếng đồng hồ.
Đàm Hi vẫy tay với ống kính, “Chúc mừng năm mới!”
“Bé Ngoan, gọi anh đi, anh mua kẹo cho ăn.”
“Có tin tớ bảo Lão Lục truy sát cậu không hả?”
“Ách… Thế thì thôi, vị đó nhà cậu ghê gớm lắm, tớ sợ bị đóng thành cây gậy băng luôn mất.”
“Biết là tốt!”
“Xem cái dáng vẻ đắc ý của cậu kìa, ngứa đòn à.”
“Biết cậu ngưỡng mộ mà.”
“Hừ, anh gần đây không muốn yêu đương gì nữa.”
Đàm Hi nhướng mày, “Tại sao?”
“Không rảnh chứ sao.”
“Cậu bận gì à?”
Hàn Sóc đi đến một góc, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt nghiêng của cô, sáng tối rõ ràng: “Tớ đã ký hợp đồng với Tinh Huy rồi.”
“Bao giờ thế?” Cô không hề hay biết gì hết.
“Một tuần trước.”
“Cậu bay từ Hồng Kông đến thủ đô à?”
“Không phải, đúng lúc Dạ tổng đến Hồng Kông công tác, tình cờ gặp gỡ, trò chuyện một lúc nên lơ tơ mơ thế nào ký luôn hợp đồng rồi.”
“Còn mấy người trong ban nhạc Land thì sắp xếp thế nào?”
“Ngũ Mộc sắp đi du học, nên chủ động rút lui rồi, Đại Quang và Nhị Hùng quyết định cùng lăn lộn giới giải trí với tớ, nhưng phía Tinh Huy chỉ đồng ý cho họ ký hợp đồng với vai trò là thực tập sinh, có được ra mắt hay không còn xem họ biểu hiện thế nào.
Nếu thấy được thì sẽ để cho bọn tớ phát hành đĩa đơn với danh nghĩa ban nhạc.”
“Thời gian hợp đồng là bao nhiêu năm?”
“Mười.”
“Dù sao thì, cậu suy nghĩ xong rồi thì cứ làm thôi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.
Con người mà, mấy chục năm ngắn ngủi, đương nhiên là phải làm chuyện mình thích rồi.”
“Vậy thì chúc mừng cậu đã tìm được mục tiêu phấn đấu của cuộc đời mình, chúc con đường làm ngôi sao của cậu thuận lợi may mắn!”
Đàm Hi không ngờ mình nói ra những lời chúc mừng lại trơn tru như vậy.
Kết thúc cuộc gọi video call, đã hơn mười một giờ, lúc này có lẽ Lục Chinh đã đến nơi rồi.
Vốn dĩ Đàm Hi muốn gọi điện thoại hỏi xem sao, nhưng nghĩ lại thì thấy thôi đi.
Cô gọi điện cho Phạm Trung Dương: “Giáo sư, chúc mừng năm mới.”
Lão Phạm vô cùng ngạc nhiên, không nghe ra giọng Đàm Hi.
Cô tự báo danh, ông giáo một lúc sau mới phản ứng lại được, có lẽ là không ngờ Đàm Hi lại gọi điện thoại cho ông, “Nhóc con thật có lòng, nhưng lần sau gặp mặt phải gọi sư phụ đấy.”
“Gọi giáo sư có phải nghe tây hơn, sang chảnh hơn không!” Các bạn cùng lớp đều gọi như vậy cả mà.
“Em là đệ tử cuối cùng của tôi, đương nhiên là phải khác với sinh viên bình thường rồi.”
“Tỏ vẻ khác biệt ạ?”
“Không thể nói thế được.
Tục ngữ có câu, nơi có người thì là giang hồ, giang hồ rộng lớn ắt sẽ tồn tại cấp bậc, nhưng không phải là không công bằng, mà là ai có năng lực, có cống hiến thì người đó được đứng cao hơn, cũng là một cách khích lệ đối với những người đứng dưới ngước nhìn.”
Đàm Hi không nói lại được ông, lập tức tươi cười sửa lại thành “sư phụ”.
Tuy nghe có vẻ không được gần gũi như “sư phụ”, nhưng lại có thành ý hơn nhiều so với “giáo sư”.
“Ừ~.” Phạm Trung Dương nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái, vội vàng lên tiếng đáp, bỗng nhiên trong lòng mềm nhũn.
Thấy đồ đệ nhỏ của mình ngoan ngoãn hiếu thuận, lần đầu tiên ông cảm thấy trước kia chỉ thu nhận đệ tử nam đúng là có chút tự ngược đãi bản thân mình, xem đi, đã gần ba mươi năm rồi, vẫn không có một cuộc điện thoại nào hỏi thăm, chỉ có cô nhóc này suy nghĩ chu đáo, để tâm đến một người cô đơn như ông.
“Ra Tết có một buổi triển lãm tranh, em có muốn đi cùng tôi không?”
“Ở đâu ạ?”
“Ở Mỹ.”
“Xa vậy ạ?”
“Chi phí công.”
“Đi!”
“Biết ngay em nhanh nhẹn mà.”
“Cũng phải cảm ơn thầy đã cho em cơ hội mới được ạ!”Đàm Hi được hời liền tỏ vẻ ngoan ngoãn, khiến Phạm Trung Dương chỉ muốn móc cả tim gan ra cho cô.
Chỉ cần Đàm Hi muốn, rất ít người có thể từ chối lại sự nịnh nọt của cô.
Sau khi hai thầy trò nói chuyện xong, Đàm Hi liếc nhìn lên tường, kim giờ đã chỉ đúng số 12.
Cô lấy xương dê hầm hai bát canh thịt dê, trứng xào cà chua, sườn xào chua ngọt, còn có cả một con cá hấp, rưới thêm nước sốt chua cay, hương thơm bỗng chốc tỏa ra khắp phòng, Đàm Hi cũng không nhịn được rớt nước bọt.
Sau khi bày biện xong, cô dùng điện thoại chụp ảnh, đăng lên tường, viết thêm một dòng caption: “Happy New Year!” Hàn Sóc gần như like ngay lập tức, còn thêm một biểu tượng cảm xúc thèm nhỏ dãi mắt đỏ bừng vào dòng bình luận.
Tiểu Công Trúa: Mẹ hiền vợ đảm, người đàn ông của cậu đúng là có lộc ăn!
Đàm Hi trả lời: Đáng tiếc, anh ấy không có.
Tiểu Công Trúa trả lời:?
Đàm Hi trả lời: [Không biết phải làm sao]
An An: Lúc nào cho tụi tớ nếm thử tay nghề của cậu nhé?
Đàm Hi trả lời: Bất cứ lúc nào.
An An trả lời: Tớ nhớ rồi đấy nhé.
Đến khi cô bắt đầu ăn, Lục Chinh mới chậm trễ nhấn like.
Bình luận: Có để phần cho anh không đấy?
Đàm Hi bắt đầu ăn cơm, một lúc sau mới kiêu ngạo trả lời lại: Hem cóa!
Lục Chinh trả lời: “……”
Đàm Hi đang nghĩ, sáu dấu chấm ngoài ý nghĩa là dấu tỉnh lược, còn có ý nghĩa gì nữa không nhỉ.
Cạn lời? Không biết phải làm sao? Không sao hết?
Băn khoăn một lúc lâu vẫn chưa có được đáp án.
Lục Chinh vốn định gọi điện lại, những công cụ xã giao giải trí như Wechat Lục đại tổng tài lại rất ít khi dùng, vì thế không quen tay.
“A Chinh, ăn cơm thôi!” Giọng bà cụ Lục vang lên.
Anh chỉ có thể tạm thời để điện thoại vào trong túi quần, đứng dậy đi vào nhà ăn.
Ông cụ Lục đeo kính lão ngồi trêи chiếc ghế thái sư phơi nắng cách đó không xa, nhất cử nhất động của anh đều được ông thu hết vào tầm mắt, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Mới yêu thôi đã bắt đầu chểnh mảng như thế, nếu kết hôn rồi thì sao hả?” Ông nhớ thằng nhóc này trước đây rất ít khi cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại quá mười phút.