Con Đường Đại Đạo

Chương 23: Không Đề

Từ lúc đi ra khỏi Hợp Hoan Lầu trong lòng Lâm Đĩnh không hiểu sao lại suy nghĩ đến Mỵ Yên, có lẽ là do cái khoảnh khắc đó đã lưu lại trong lòng hắn một dấu ấn tuyệt vời khó có thể quên được, mà có muốn quên cũng chẳng được, cái câu "chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu" xém tý nữa thì ứng lên người hắn bảo sao mà anh chàng nhớ mãi không thôi.

Từ Hợp Hoan Lâu đi đến trận pháp không gian cũng không ngắn nhưng với một người đang suy tư thì có lẽ không thể bảo là dài nhỉ? Trong đầu Lâm Đĩnh lúc thì là Mỵ Yên lúc thì là Nhược Thủy còn có cả lão già sảo quyệt trong Tàng Thư Các nữa.

Đến lúc tới được trước cái trận pháp không gian chết tiệt thì anh chàng mới hồi tỉnh lại gạt phắt những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Trận pháp không gian này so với lần trước hắn nhìn thấy thì rất khác nhau có vẻ như đã được người nào đó sửa chữa lại thì phải.

Một cái bệ đá hình tròn đường kính khoảng năm mét, trên mặt khắc họa đầy những hoa văn phù chú kì dị như có ma lực câu hồn đoạt phách, người khác sao thì hắn không biết chứ Lâm Đĩnh mới chỉ nhìn mà ruột gan đã cảm thấy nhộn nhạo mặt mày xanh mét rồi, bên ngoài ngay sát cái bệ đá còn có thêm hai cái cột làm bằng một loại vật chất kì lạ đang dựng thẳng, cao khoảng ba mét, trên mặt cũng khắc họa đầy bùa chú, nhưng thế thì cũng thôi đi, lạ là ở chỗ hai cái trụ đó lại lơ lửng cách mặt đất khoảng hai mươi cm càn làm tăng thêm vẻ cổ xưa và huyền bí của pháp trận.

Hai tên thủ vệ cũ thì vẫn ở đó chỉ có điều là nhiều thêm một hàng giáp sĩ đứng canh hai bên đường dẫn đến bệ đá, phô bày ra khí thế ngăn cấm mọi người đi vào.

Lâm Đĩnh có hơi nheo mắt lại đang định hỏi hai tên bên cạnh xem có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thấy vẻ mặt trấn định có chút vui sướng của tên béo thì hắn cũng cảm thấy an tâm bèn học theo người xưa đứng nguyên tại chỗ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn chi**.

Phô trương vậy thì thằng ngu cũng biết là có nhân vật lớn chuẩn bị thông qua cái trận pháp không gian kia mà về, còn tại sao lại là về núi mà không phải đi nơi khác à?

-Thế mà cũng hỏi cái trận pháp này chỉ có đi thông với núi Thông Thiên thôi chứ sao, không về núi thì đi đâu?

Người tụ tập hai bên bê đá đã càng ngày càng đông nhìn xung quang cũng đã có khoảng vài trăm cái đầu mà còn chưa thấy cái gọi là nhân vật tai to mặt “béo” ở đâu.

Còn tại sao lại là đứng hai bên mà không phải quây thành vòng tròn thì đi mà hỏi mấy tên giáp sĩ kia đê, thử nghĩ mà xem mấy thằng kia áo mũ bóng loáng thi thoảng còn lóe lên quang mang nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên đó cũng có một đám kí hiệu lúc ẩn lúc hiện vừa nhìn đã biết không phải hàng seconhand, đã thế tên nào tên nấy sát khí đằng đằng vũ khí trên tay thì chập chùng đao quang kiếm ảnh, đừng có hỏi ta, ta cũng chả ngu mà nhảy ra kiểm chứng xem nó sắc đến chừng nào đâu.

Biết chọn thời thế mới là trang tuấn kiệt, tuy mấy tên kia không có cử động gì khác thường nhưng vô hình chung mọi người ở đây đều bị cái khí thế đó chấn nhiếp không tự chủ được mà dạt ra hai bên vô cùng thành thật mà đợi chờ cái gọi là nhân vật tai to bụng phệ mặc dù trời có hơi nóng.

Tập thể phản đối:

-ĐCM hơi nóng cái con khỉ, ngươi thử đứng giữa trưa hè "mát mẻ" này vài giờ đồng hồ xem.

Tác giả giảo biện:

-Đậu xanh rau má, các ngươi là người tu tiên có tý cực khổ mà cũng không chịu được còn tu với hành cái quái gì nữa về bú tí mẹ hết đi.

Tập thể than nghèo kể khổ:

-Ông anh à ngươi tha cho bọn ta đi mà, đứng nữa là chết người đó, chả lẽ ngươi không nhớ đây là thế giới tu tiên nhiệt độ ở đây giữa trưa là vài trăm độ đấy.

Tác giả giải thích:

-Ờ há, quên mịa nó roài.

Tập thể.......

-ĐCM, xxoo nồi niêu xong chảo, chả cá bánh xèo....&%***%.

Ngày ngóng đêm mong, trông chờ mòn mỏi con mắt rốt cuộc nhân vật "béo" cũng đến, một khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt chói lòa tinh quang, khiến cho bất kì thằng nào dám nhìn thẳng vào nó cũng phải "ối chao" vài tiếng rồi ôm mặt thống khổ trong lòng thì rủa thầm.

(chú ý: Nhân vật béo trong hán việt thì là "Đại nhân vật", mà "Đại" thì tức là “béo” chứ gì nữa.)

-Éo m** mắt gì sáng thế thằng này tối ngủ chắc đếch cần đèn.

Đấy là mới chỉ đôi mắt thôi đã có lực sát thương ghê hồn, nhưng với Lâm Đĩnh thì anh chàng chỉ bĩu môi khinh thường.

-Thằng này có bệnh về mắt, chỉ cần một cây kính mát đảm bảo nó hết đường kiếm cơm, không lẽ mấy thằng cao thủ đều là mắt có vấn đề? Xem ra sau này thất nghiệp đổi nghề bán dạo kính đen ấy thằng cao thủ không khéo hốt bộn tiền. Còn tại sao lại là kính đen à? Thế mà còn phải hỏi sao ngươi thấy xã hội đen đeo kính gì? Không phải trong phim matrix mấy thằng chuyên nghiệp toàn chơi kính đen đấy thôi.

Với bóng dáng đô con và bộ áo giáp bó sát người làm lồ lộ bó cơ sáu múi săn chắc cũng đủ dọa lui đa số người, nhưng những cái đầu bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời cả nửa ngày chỉ vì đợi thằng trai bao này đã vô cùng bất mãn, đấy là kiến giải riêng của Lâm Đĩnh này.

-Ai bảo ngươi đép trai hơn ông chứ, e hèm nhìn kĩ cũng thấy đáng yêu à, không biết thằng này mông có trắng không nhỉ nếu mà……..

Tác giả.

-Cắt đoạn này, cắt ngay, quá biến thái, quá buồn nôn rồi.

Nói chung là mấy tên này đầu nóng hết cả lên, đang mài đao xoàn xoạt chỉ cần đợi thời cơ chín muồi là đồng loạt xông lên "hiếp râm" tập thể mà thôi.

-Còn thời cơ chín muồi là khi nào à? Cái đó đừng có hỏi ta tự suy nghĩ đê.

Khi đám đông đã bắt đầu xao động thì như "rắm" giữa trời quang, một luồng khí lạnh từ phía sau ập đến rồi tỏa ra bốn phía khiến cho những người tu tiên ở đây không tránh khỏi một trận rùng mình giữa trưa hè, không sai ta đếch có lầm đâu, những người ở đây kẻ kém cỏi nhất kém cỏi nhất cũng có tu vi phàm cảnh tầng bốn...... "stop here, sao lại là tầng bốn, không phải ta thấy thằng quét rác đang ở số mo à?"

Tác giả:

-Tiên sư nó thằng não tàn, ngươi là nhân vật chính không lấy ngươi làm mẫu thì lấy ai, chả lẽ mi nỡ nhường vinh quang bậc này cho thằng quét rác vô danh hử?

Tiếp tục đến đoạn: kẻ kém cỏi nhất cũng có tu vi tầng bốn tức là ta đây cũng phải hắt xì một cái, thậm chí tên béo bên cạnh có tu vi tầng chín thớ thịt trên người hình như cũng đã khẽ co rút lại.

Khuôn mặt lạnh lùng ăn tiền, dáng người cơ bắp phối hợp với hàn khí bức nhân đang tỏa ra làm cho Lâm Đĩnh cũng không thể không thừa nhận thằng này có lực sát thương tuyệt đối với mấy bà sồn sồn, Kim Song Xê hàn xẻng chính là anh ấy.

Chý ý nhé, đấy là ta nghe thằng béo bên cạnh rủ rỉ thế, với tư cách là một nhà thẩm định chuyên nghiệp ta chỉ có thể đưa ra đánh giá vô cùng khách quan là "mông trắng, mặt trắng" còn cái đấy có trắng không? vấn đề thâm ảo này quả là làm khó nhau quá nên đành phải nhờ đến chuyên gia Ly Ly Sồn Sồn tiếp tục ngâm cứu, còn có công bố hay không có lẽ không quan trọng hỉ.

-Làm người cần phải tự biết mình có trắng hay không chứ nhẩy, theo ta vậy là quá đủ rồi.

Nếu thằng cha đó cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền, đĩnh đạc bước thẳng vào hai hàng giáp sĩ tiến vào trận pháp không gian thì có lẽ mọi người ở đây cũng có vài phần hâm mộ và tự ti nhưng chuyện tiếp theo mới làm lòi mặt thật của con hàng này.

Khi tiến đến trước con đường được tạo ra bằng hai hàng giáp sĩ hiên ngang hắn ta liền dừng lại sau đó vô cùng thành thạo thay đổi một bộ mặt tươi cười ấm áp như gió xuân rồi khẽ dịch ra một bên làm ra một động tác mời chào đúng kiểu thân sĩ ngụy quân tử.

Đối tượng mồi chài của thằng ngụy quân tử này thế mà lại là một đóa hoa vô cùng mong manh yếu đuối, dường như chỉ cần người ta khẽ dùng lực một chút cũng có thể dễ dàng ngắt lấy, đúng là treo mỡ trước miệng mèo mà.

Không sai ấn tượng đầu tiên của thân ảnh nhỏ nhắn ấy gây cho người ta chính là mong manh, những luồng khí lạnh kinh người mà lúc đầu mọi người lầm tưởng là do thằng trai bao kia phát ra không ngờ ngọn nguồn của nó lại bắt đầu từ cái thân ảnh bạc nhược này.

Một bóng dáng nhỏ nhắn mong manh khẽ xuất hiện, từng luồng khí lạnh bức nhân không ngừng tỏa ra xung quanh khiến cho những người đứng gần nhất cũng không tự chủ được phải lùi lại vài bước, từng luồng khí lạnh như chập chùng lên xuống theo từng bước đi của nàng, toàn thân nàng được bao phủ bởi những luồn sương trắng mông lung, chỉ có một đôi mắt đen láy như màn trời đêm vĩnh hằng làm cho những ai nhìn thấy đều không tự chủ được chỉ muốn trầm luân trong cái bầu trời tràn đầy sương khói ấy, da thịt nàng ẩn ẩn hiện hiện trong lớp sương mù không một tì vết, toàn thân trên dưới thậm chí cả mái tóc dài của nàng toàn bộ đều như một cánh đồng tuyết bất tận.

Với khuôn mặt tinh xảo và vóc người nhỏ nhắn xinh xắn cộng thêm một chiếc váy dài màu trắng nếu trong trường hợp bình thường có lẽ đã có vô số thanh niên tuấn kiệt tranh nhau theo đuổi, nhưng với mái tóc và làn da khác thường như thế đã hoàn toàn phá hoại tất cả, bây giờ đem lại ọi người chỉ là một cảm giác xót xa thương hại, một cơ thể đáng lý ra phải tràn đầy nhựa sống ấy vậy mà nghịch lý lại xảy ra trên mình cô gái này, từng đợt từng đợt khí lạnh tràn tra từ người nàng làm cô ta trông giống một tượng băng hơn là một người sống, chỉ có đôi mắt đen láy, linh động đó không ngừng tỏa ra từng đợt từng đợt sinh cơ dạt dào như nhắc nhở mọi người chủ nhân của nó là một cô gái hơn nữa là một cô gái còn sống!

Trong thoáng chốc khi đã nhìn rõ mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, trong mắt mỗi người đều nhìn về phía nàng ta với vẻ tiếc hận, ngay cả hai tên bên cạnh Lâm Đĩnh cũng như thế.

Trong khi mọi người đang trầm luân trong không khí có chút kì quái này, thế mà tệ mặt lạnh hơn tiền vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân phơi phới vô cùng ân cần và nhẹ nhàng tiễn bước cô gái tiến về phía không gian trận pháp đương nhiên là cũng không quên kè kè áp trận một bên rồi, nhìn bộ dạng của hắn ta dường như chỉ hận không thể lập tức vồ lấy cái thân thể lạnh lẽo kia mà ôm ấp khẳng định quyền sở hữu một phen à nha.

Khi cô gái đến trước pháp trận thì nó đã được hai tên thủ vệ khởi động sẵn, hai cái trụ ở hai bên đột nhiên bắn ra vô số tia sét màu đen về phía đối diện tạo thành một tấm màn màn màu đen, tấm màn sau một lúc xao động rồi dần dần ổn định lại rồi hình thành một cánh cửa đen kịt giữa hai cột đá, từng kí hiệu phù ấn dưới chân bệ đá sáng bừng lên liên tục ngo nghoe động đậy xoay tròn xung quanh cánh cửa như muốn sống lại nối thông nơi này với cõi u minh vậy.

Những người ở đây không biết là do kiến thức rộng lớn hay do hắn quê mùa mà không hề có một ai tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ có mình hắn là há cả mồm ra nhìn cảnh này với vẻ kinh ngạc.

Sau đó từng người nối đuôi nhau đi vào cánh cửa màu đen không hề ngừng lại y như đi qua một cánh cửa bình thường và biến mất vô cùng nhẹ nhàng, nhìn cảnh này không giống với lần đầu tiên hắn đi qua pháp trận thì Lâm Đĩnh khó mà bình tĩnh được nữa quay qua hỏi.

-Này Vô Danh hình như cái pháp trận không gian lần này khác với lần trước thì phải?

-Đương nhiên là khác rồi, cái này mới là pháp trận không gian chính thức lưu truyền từ thời cổ đại đến bây giờ, không những phải có thực lực cực à còn phải vô cùng tinh thông trận pháp mới có thể bố trí, cái pháp trận mà lần trước chúng ta đi qua chỉ là một bản sơ sài cải tạo từ nó mà ra độ độ an toàn không cao, lại còn không nhanh lắm, lần này phải nói là chúng ta vô cùng may mắn được hưởng ké phúc lợi của cô nàng kia đấy.

Khi cô gái kia và đoàn giáp sĩ đã mất hút sau cánh cửa những người tu tiên còn lại cũng bắt đầu lục đục nối tiếp nhau hướng về phía cánh cửa không gian đó, ba người bọn Lâm Đĩnh cũng không hề vội vàng tiến lên mà thành thật xếp hàng đợi tới lượt vì dù sao người cũng không nhiều lắm cũng chỉ có vài trăm mống.

Trong khi chờ đợi nhàm chán Lâm Đĩnh bắt đầu nêu lên vài nghi vấn của mình.

-Này lão béo cô nàng lúc trước là ai thế, ra đường mà thanh thế to lớn nhỉ, hai hàng giáp sĩ cộng thêm tên trai bao theo hầu nữa uy phong gớm.

Nghe hắn nói thế tên béo và Vô Danh bên cạnh xém tý nữa sặc chết, ca hai quay qua nhìn hắn với ánh mắt kì quái.

Trương Bình Phàn mở miệng hỏi.

-Ngươi gọi cái tên Hổ Văn Vũ bên cạnh Trịnh Minh Nhi là trai bao, há há ta cũng thật phục ngươi đó lần đầu tiên ta thấy có người dám gọi hắn ta như vậy đấy ha ha.

Vô Danh bên cạnh cũng lộ vẻ kì quái khẽ mỉm cười theo.

-Sai thế? chả lẽ thằng cha đó nổi tiếng lắm à?

Vô Danh bên cạnh thấy con hàng này ngu ngu ngơ ngơ không khéo lại đắc tội với người khác nên đanh hảo tâm nhắc nhở.

-Hổ Văn Vũ hiện giờ là trưởng đội hộ vệ núi Thông Thiên phụ trách bảo vệ và quản lý trị an, thời chiến thì mang hàm cấp tá chính là có quyền điều động quân đội 10.000 người tu tiên xông ra chiến trường, trong lần chiến tranh ba mươi năm trước với nước Hán từng lập đại công, một lèo đột phá tam quan chém đầu tướng địch rồi thành công lui về góp phần tạo nên chiến thắng vang dội cho đất nước, ngươi bảo hắn có nổi tiếng không.

Tên béo bên cạnh còn bồi thêm một câu.

-Quan trọng là hắn chưa có vợ, phải nói là với bộ mặt của hắn cộng với quyền lực đang nắm trong tay, hoa thơm cỏ lạ xếp hàng chờ đợi hắn ôm ấp phải đến hàng cây số, ấy vậy mà tên khốn đó lại có thể nhẫn tâm một đao chặt xuống bỏ qua toàn bộ, tình nguyện làm một chức đội trưởng hộ vệ nho nhỏ chỉ để theo đuổi Trịnh Minh Nhi thân mang Băng Tuyết tuyệt thể, nếu bảo dạng người như Hổ Văn Vũ chấp nhận từ bỏ tất cả để theo đuổi một cô gái chỉ sống được ba mươi năm mà trong lòng không có tư tâm thì bố ta cũng chả tin được.

Vô Danh một bên chĩa thêm vô.

-Nói đi cũng phải nói lại ta cũng không thể không bội phục hắn ta, nếu đổi lại là ta nếu có mỹ nữ xếp hàng chờ sủng hạnh, trong tay lại nắm quyền cao chức trọng một tay che trời thì ông đã lập bố nó hậu cung mỗi ngày đều đàn ca tửu sắc, hoang dâm vô độ trái một em, phải một em, dưới một em trên một em nếm thử cảm giác bị mỹ nữ hiếp dâm xem nó thế nào, ài người so với người thì đúng là tức chết mà, tại sao lại vì một đó hoa thơm mà bỏ qua vô số cỏ lạ chứ hú hú.

Lão béo và Lâm Đĩnh ờ một bên cũng vô cùng đồng cảm nước rãi chảy ròng ròng, khi nghĩ đến cảnh tượng một hàng mỹ nữ cao thấp béo mập đủ loại, đều tự nguyện hiến dâng muốn roi da hay sáp nến đều được chờ mình sủng hạnh cả ba tên đều vô cùng cảm thán cảm thán, ài đúng là tức chết người ta mà, trong lòng mỗi tên đều gào thêm một câu “giá như mình là anh ấy”.