Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 28

Editor: Vy Vy 1505

Kế tiếp, ba mẹ con Hoàng hậu thảo luận thế cục hiện nay, cũng bố trí không ít, sau khi dùng cơm trưa, Ngụy Vương Trần Vương liền ra cung hồi phủ.

Huynh đệ hai người ra hoàng cung, đổi xe ngựa, Ngụy Vương vỗ vỗ bả vai đệ đệ: “Ngày mai sau khi hạ triều, chúng ta đi phủ cữu cữu.”

Hoàng hậu không thể ra cung, mà ngoại thần càng không thể đặt chân vào hậu cung, bà và Lâm Giang Hầu phủ trao đổi ý kiến thông thường đều trải qua huynh đệ Ngụy Vương, vì có sự vụ đột phát cần lập tức xử lý, Ngụy Vương tính toán ngày mai lại qua.

Trần Vương gật đầu, Ngụy Vương liền vội vàng lên xe ngựa về Ngụy Vương phủ.

Trần Vương đứng tại chỗ một lát mới lên xe rời đi, hắn vén mành cửa sổ liếc mắt nhìn bóng dáng xe ngựa Ngụy Vương xa dần.

Xa ngựa rẽ qua khúc cong, bên kia lại nhìn không thấy, Trần Vương mới nhẹ buông tay, màn thêu mãng văn tinh xảo bằng chỉ vàng chỉ bạc rơi xuống, không còn ánh mặt trời, thùng xe lập tức tối tăm.

Giống như sắc mặt Trần Vương giờ phút này.

Trên mặt hắn âm u, ánh mắt đen tối khó hiểu, khóe miệng nhấp khẩn. Thái giám hầu hạ trong thùng xe cũng không kinh ngạc, chỉ an tĩnh dâng một chung trà ấm, liền lui đến trong góc cúi đầu không lên tiếng.

Là con ruột của kim thượng, phủ đệ của Trần Vương ở trong nội thành, phi thường gần hoàng cung, không đến nửa canh giờ, xe ngựa đã đến vương phủ.

Khi Trần Vương xuống xe, khói mù trên mặt đã biến mất không thấy, nhưng biểu tình như cũ nhàn nhạt, vào ngoại thư phòng, hắn bình lui tất cả thái giám cung nhân.

Đơn độc ngồi hơn một canh giờ, thái giám cận thân Lư hòa chờ ngoài cửa mới nghe thấy bên trong truyền ra tiếng: “Đi mời Đinh tiên sinh tới đây.”

Lư hòa lập tức lên tiếng, tự mình chạy vội ra ngoài, thực mau liền mời một vị văn sĩ trung niên lại đây.

Văn sĩ trung niên này là môn khách của Trần Vương phủ, họ Đinh tên Văn Sơn, là người Thục Xuyên, trên người có cử nhân công danh, nếu hỏi ông ấy có gì đặc biệt, đó chính là ông ấy do Trần Vương tự mình mời về.

Trần Vương mười lăm tuổi mới phong vương khai phủ, trước đó, đại bộ phận người bên cạnh hắn đều là mẫu hậu chọn lựa kỹ càng. Mà vì tâm lý nào đó, bắt đầu từ mấy năm trước, hắn đã có ý muốn bồi dưỡng nhân thủ thế lực chỉ thuộc về chính mình.

Hắn không thể khiến cho mẫu huynh chú ý, từ trước bị vây trong cung, động tác chỉ có thể rất nhỏ, sau đó lại đương gia làm chủ, hắn liền buông tay chân rất nhiều.

Một người kế ngắn, hai người kế dài. Tự cổ chí kim, người quyền cao chức trọng không thể thiếu môn khách, để hiến kế hoặc xử lý một ít vụ việc, Trần Vương cũng không ngoại lệ.

Đinh Văn Sơn là hai năm trước Trần Vương ngẫu nhiên quen biết, đối phương rất có tài hoa, tài tình nhạy bén, kiến thức rộng rãi, chỉ là không thích làm quan, bởi vậy trúng cử nhân liền không tiếp tục khoa cử, ngược lại du lịch bốn phương.

Trần Vương cải trang ra ngoài tình cờ gặp Đinh Văn Sơn, lúc ấy liền động tâm, chỉ là hắn còn chưa khai phủ, mà Đinh Văn Sơn cũng không có ý làm môn khách cho người khác, ý niệm này chỉ có thể kiềm chế.

Sau đó cũng là trời giúp Trần Vương, Đinh Văn Sơn gặp nạn, được Trần Vương cứu một mạng, ông ta cảm động đến rơi nước mắt, sau khi thân phận bị vạch trần, ông đáp ứng lời mời của đối phương, vào vương phủ làm môn khách.

Nói cách khác, Đinh Văn Sơn rõ đầu rõ đuôi là người một nhà Trần Vương, không có bất luận quan hệ gì với đám người Hoàng hậu, Ngụy Vương, Lâm Giang Hầu phủ.

“Đinh tiên sinh, bổn vương có nghi hoặc cần tiên sinh lý giải.”

Trần Vương thực xem trọng Đinh Văn Sơn, đứng lên đón chào, hai người phân chủ khách ngồi xuống, tùy ý nói hai câu, hắn liền nói thẳng vào chủ đề.

Đinh Văn Sơn làn da trắng nõn, khuôn mặt thon gầy, râu dài ba phân, một thân trường bào màu lam nhạt văn sĩ, là một nam tử trung niên rất nho nhã, nghe vậy ông loát loát râu dài: “Điện hạ mời nói.”

Ý niệm này Trần Vương đã ấp ủ nhiều năm, chỉ là từ trước đến nay hắn giữ kín không nói ra, đây vẫn là lần đầu đề cập với người khác, trầm ngâm một lát, hắn mới nói: “Nói vậy Tiên sinh cũng biết, Kỷ thị ta và đương triều Hoàng Thái tử bất hòa, hiện giờ địa vị hai bên ngang nhau.”

“Bổn vương cho rằng, tài cán mưu lược huynh trưởng kém hơn Thái tử một bậc, e sợ một khi suy tàn, liên luỵ một tộc nhà ngoại.”

Câu này nói vừa dễ nghe lại mịt mờ, kỳ thật nói trắng ra một chút chính là trong mắt hắn, Ngụy Vương không phải người được chọn tốt nhất cả tộc Kỷ thị nên ủng hộ.

Vậy, ai mới là người được chọn tốt nhất?

Làm đệ đệ ruột, nói ra lời này, ý Trần Vương che giấu đương nhiên là, hắn muốn chính mình thay thế.

Nói cách khác, Trần Vương cho rằng chính mình năng lực tuyệt đối không kém hơn huynh trưởng, bởi vì sinh ra trễ hai năm mà bị đặt ở vị trí phụ trợ, hắn thực không cam lòng, muốn thay thế.

Đinh Văn Sơn là người thông minh, đương nhiên nháy mắt đã hiểu, làm môn khách của Trần Vương phủ, đương nhiên ông sẽ không đả kích lòng tiến thủ của chủ công, nghe vậy lập tức chắp tay: “Một khi đã như vậy, sao điện hạ không làm chuẩn bị, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp?”

Trong lòng khách và chủ biết rõ ràng, nhưng ông cũng không chủ động bóc trần, chỉ là nói hùa theo lời mặt ngoài của Trần Vương.

“Tiên sinh có thượng sách gì không?” Trần Vương đây là muốn trưng cầu ý kiến.

Đinh Văn Sơn nhíu mày, suy tư thật lâu mới nói: “Tại hạ cho rằng, trước tiên điện hạ nên âm thầm phát triển thế lực của chính mình.”

“Nhân thủ không đủ, mặc dù có kế sách, cũng rất khó thi triển.” ông loát loát râu dài, từ từ kể ra: “Trước kia điện hạ ở trong cung, bên cạnh cơ bản đều là người Hoàng hậu nương nương an bài, nương nương tất nhiên một lòng quan tâm, nhưng này cũng có khuyết điểm, đó là nhất cử nhất động của điện hạ sợ là không thể gạt được nương nương.”

“Chim ưng con muốn bay cao, trước tiên cần rời sào huyệt. Nếu điện hạ đã ra cung kiến phủ, thành người đương gia, vậy không thể chỉ dựa vào mẫu huynh.”

Đinh Văn Sơn cuối cùng tổng kết: “Bước đầu tiên, điện hạ cần cài người của chính mình trong cung và triều đình.”

“Tiên sinh nói rất có lý.”

Đinh Văn Sơn nói đúng là suy nghĩ trong lòng Trần Vương, mấy năm nay hắn cũng vẫn luôn làm như vậy. Chẳng qua, từ trước chỉ là một ý niệm, hành động lực đạo rốt cuộc không lớn, mà hôm nay hắn quyết tâm đã hạ, sẽ dồn toàn lực cho mục tiêu này.

“Ngày sau, còn cần tiên sinh phí công nhiều hơn.”

“Tại hạ được điện hạ cứu giúp mới có thể còn mạng sống, đây là việc nên làm.”

……

Trần Vương thực cẩn thận, hỏi xong kế sách, liền im miệng không nói, Đinh Văn Sơn thực thức thời, không bao lâu liền cáo lui, ra ngoại thư phòng.

Trần Vương bắt đầu nghiên cứu nhân thủ xếp vào vị trí cụ thể, mà Đinh Văn Sơn tiếp tục xử lý công việc vặt được giao.

Chờ đến chiều hoàng hôn buông xuống, Đinh Văn Sơn mới không nhanh không chậm trở về phòng, tất cả không khác gì ngày thường.

Trở lại sân, ông ta cho gã sai vặt bên người một ánh mắt, gã sai vặt cơ linh, liên tiếp ra mệnh lệnh đi múc nước lấy thức ăn, người trong viện đều từng người bận việc rời đi.

Đinh Văn Sơn vào thư phòng, nhanh chóng lấy giấy bút, múa bút thành văn. Không giống ngày thường, ông cầm bút lại là tay trái.

Thì ra môn khách này của Trần Vương phủ lại có thể viết bằng cả tay trái và phải, tay phải viết chữ như người, nhẹ nhàng, vui vẻ, phiêu dật; mà tay trái viết nét cong như rồng rắn, nét thẳng như sấm sét. Hai bút tích hoàn toàn tương phản, nếu không tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể tin là cùng một người viết.

Đinh Văn Sơn nhanh chóng viết xong, thoáng phơi khô nét mực, liền vội vàng gấp lại, giao cho gã sai vặt bên người.

Gã sai vặt thu lại, sau đó thừa cơ hội, lập tức truyền giấy viết thư đi.

Phong mật tin này lúc màn đêm buông xuống đã tới Đông Cung, dừng trên tay Hoàng Thái tử Cao Húc.

Hắn rũ mắt nhìn kỹ, môi mỏng hơi hơi cong lên, tỉ mỉ bố trí mấy năm, hiện giờ rốt cuộc thấy hiệu quả.

“Đinh Văn Sơn làm rất đúng, không cần nóng nảy, chỉ cần Trần Vương nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ chủ động nhắc tới.” Xếp một người vào Trần Vương phủ cũng không dễ dàng, một khi nóng vội lộ dấu vết, bởi vậy thiệt hại thật sự quá đáng tiếc.

“Trần Vương hỏi, Đinh Văn Sơn liền đáp; nếu Trần Vương không hỏi, ông ấy không cần nhắc tới.” Cao Húc nhẹ buông tay, ném mật tin vào đồ rửa bút bằng sứ Thanh Hoa trên án, rũ mắt xem nét mực dần dần phai nhòa.

“Lâm Dương, ngươi báo cho Đinh Văn Sơn, sau này nếu không cần thiết thì đừng truyền tin, nếu truyền tin càng phải cẩn thận hơn nữa.”

Nếu Trần Vương hạ quyết tâm, thời gian này tất nhiên sẽ càng thêm cảnh giác, tuy con đường bọn họ thư từ qua lại vô cùng ẩn nấp, nhưng cũng phải nên cẩn thận.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Lâm Dương lên tiếng, cung kính cáo lui, lập tức xuống tay xử lý việc này.

Bóng đêm đã thâm, Cao Húc cũng không ở lâu, suy tư một lát liền rời thư phòng, đi dọc theo hành lang gấp khúc về hậu điện.

Cách khá xa xa, hắn đã có thể thấy ánh nến mờ nhạt sau song cửa sổ chính phòng, thực nhu hòa, thực ấm áp.

Một bóng hình xinh đẹp nhỏ dài ỷ trên nhuyễn tháp trước cửa sổ, tuy chỉ là một cái bóng nhưng Cao Húc lại vạn phần chắc chắn đó chính là Kỷ Uyển Thanh.

Có người đang chờ đợi hắn.

Lao lực cả ngày, ban đêm về phòng, có người dưới ánh nến lẳng lặng chờ đợi hắn trở về.

Người này, là thê tử của hắn.

Ý niệm này như con nước lớn đột ngột dâng lên, chợt xuất hiện trong đầu Cao Húc, tim hắn đập hơi hơi nhanh hơn, dưới chân cũng không nhịn được nóng nảy vài phần.

“Điện hạ, ngài đã trở lại.”

Kỷ Uyển Thanh nghe tiếng vang, xuống giường ra đón, trên mặt nổi lên mỉm cười vui mừng.

“Ừ”, Cao Húc lên tiếng.

“Hôm nay điện hạ về phòng còn trễ hơn hôm qua.”

Kỷ Uyển Thanh giơ tay, cởi bỏ nút thắt áo khoác trên người Cao Húc, hắn hơi hơi nâng cằm, phối hợp động tác của nàng.

Nàng cởi xuống áo khoác lông chồn, đưa cho Trương Đức Hải chờ một bên, lại tiếp nhận khăn ấm Hà ma ma dâng lên, chà lau bàn tay cho hắn.

Kỷ Uyển Thanh ngước mắt đánh giá Cao Húc, mắt đẹp có một tia đau lòng, nàng hạ giọng: “Điện hạ cả ngày đi sớm về trễ, lao lực không nghỉ, thời gian lâu dài cũng không phải biện pháp.”

Khó trách Hoàng Thái tử “thân thể suy nhược”, mỗi một đoạn thời gian sẽ “tái phát bệnh cũ” một lần, cường độ công tác như vậy người bình thường đều chịu không nổi.

Có người quan tâm nhớ thương thật sự là một chuyện rất ấm áp, vẻ mặt Cao Húc hiền hòa, lần này cũng không phải ngụy trang, hắn cầm tay nàng, nói: “Trước sau ngày tết sẽ nhiều việc hơn một ít, bình thường không bận rộn như thế.”

Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là, Xương Bình Đế là một quân vương không cần chính, lại thích cầm quyền, chuyện lớn chắc chắn do ông ta làm chủ, mà mặt khác chính vụ vụn vặt phức tạp lại một mực đẩy hết cho Hoàng Thái tử có khả năng.

Cao Húc không chê, ngược lại rất vui lòng. Xử lý nhiều triều sự vụn vặt, tích tiểu thành đại, củng cố căn cơ cũng tốt, huống hồ trong triều rất nhiều văn thần võ tướng có thực lực lại trung lập đang nhìn, hắn có năng lực có quyết đoán, xử lý các loại công việc vững chắc thoả đáng, mọi người đều xem ở trong mắt.

Nhóm người này trung quân không giả, nhưng Cao Húc lại là người thừa kế ngôi vị hoàng đế duy nhất bọn họ thừa nhận, ví dụ như Kỷ Tông Khánh phụ thân Kỷ Uyển Thanh.

Nhưng Cao Húc cũng không tính toán giải thích kỹ càng tỉ mỉ những liên quan phức tạp, tầm mắt hắn xẹt qua mặt đẹp như ngọc của nàng, hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Hoàng hậu có lại làm khó dễ nàng?”

Kỷ Uyển Thanh lại không lập tức kể ra, nàng nhón chân, trước tiên giúp hắn cởi xuống kim quan vấn tóc: “Điện hạ tắm gội trước đi, xua đi mệt mỏi, đợi lát nữa thiếp lại nói tỉ mỉ với điện hạ.”

Đây là lần thứ hai Cao Húc vào phòng tắm bên trong tân phòng, hắn nhắm mắt ngâm trong nước ấm, chỗ này có nữ chủ nhân chỉ mới mấy ngày liền nhiễm hơi thở thơm ngọt nhè nhẹ, không thể xua đi.

Rửa mặt chải đầu thỏa đáng, Cao Húc trở về buồng trong, Kỷ Uyển Thanh sớm đã vẫy lui đám người Hà ma ma, một mình trong phòng chờ hắn.

Kỷ Uyển Thanh rất tinh tế, cũng thực săn sóc, làm lòng người thoải mái.

Tiểu phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, Cao Húc lệnh đám người Trương Đức Hải lui ra, nghiêng đầu hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

So với tân hôn mấy ngày hôm trước, giờ phút này hắn còn bình dị gần gũi hơn nhiều, điều này cho Kỷ Uyển Thanh cực đại ủng hộ và tin tưởng, nàng thẳng lưng, nghiêm túc thuật lại một lần đối thoại với Hoàng hậu hôm nay ở Khôn Ninh Cung.

“Hoàng hậu khẳng định sẽ không tin tưởng thiếp, nhưng không nghi vấn lắm với việc thiếp bị bà ta bắt làm nhãn tuyến.” Nàng ngưỡng mặt nhìn hắn, mắt đẹp sáng lấp lánh.

Muốn hắn khích lệ sao?

Cao Húc liếc nàng: “Thực tốt, nàng làm thực không tệ.” Đây cũng là lời thiệt tình, Kỷ Uyển Thanh xác thật thực thông minh, biểu hiện phi thường ưu dị.

Hắn dựa nghiêng vào gối mềm màu đỏ thắm thêu chữ phúc văn, hơi hơi mở ra một tay, nàng lập tức ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, cánh tay thon dài đáp trên eo nhỏ nàng, ôm chặt.

“Điện hạ, thiếp còn có việc muốn báo cho ngài.” Kỷ Uyển Thanh điều chỉnh tư thế, làm chính mình dựa vào càng thoải mái chút.

“Sao?”

Giọng nàng nghiêm túc: “Hôm nay thiếp phát hiện một chuyện bí mật của Khôn Ninh Cung.”

“A?” Cao Húc kinh ngạc, nàng có năng lực như vậy, ngày đầu tiên liền phát hiện bí tân? Hắn rũ mắt nhìn nàng: “Nói cho ta nghe xem?”

Cao Húc biểu hiện rõ ràng là ngoài ý liệu, Kỷ Uyển Thanh bị xem thường, giận liếc hắn một cái, cũng không trì hoãn, vội ôm cổ hắn, bám vào bên tai hắn nói nhỏ: “Điện hạ, thiếp phát hiện Ngụy Vương Trần Vương không phải giống lời đồn đãi huynh đệ tình thâm.”

Nàng nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nói đúng hơn là Trần Vương không có ý tốt với huynh trưởng, mà Ngụy Vương cũng không phát giác.”