Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 87

Editor: Vy Vy 1505

Vạn thọ tiết qua đi, Hoàng đế hạ lệnh tra rõ chuyện Thái tử phi bị ám hại.

Đáng tiếc lần này Hoàng hậu vô cùng cẩn thận, thái giám cung nhân liên can đều đã tự sát thân vong, chờ lần manh mối từ khối băng thùng gỗ, chỉ phát hiện thi thể.

Toàn bộ manh mối đều chặt đứt, cuối cùng, việc này trở thành án treo không ít người biết rõ trong lòng.

Tội danh là thoát khỏi, nhưng Hoàng hậu bởi vậy chịu trừng phạt không nhỏ.

Ngày đó dưới cơn thịnh nộ, Xương Bình Đế lại đẩy ra một Dung phi hiệp quản cung vụ. Vị này cũng là sủng phi nhiều năm, dưới gối có Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử, thủ đoạn vô cùng lợi hại, một khi danh chính ngôn thuận chưởng cung vụ, tự nhiên xoa tay hầm hè.

Dung phi được khẩu dụ của Hoàng đế, dùng đủ thủ đoạn tranh đoạt cung quyền, còn có một Lệ Phi như hổ rình mồi. Hai vị này hiện đã tạm thời kết thành đồng minh, đánh với Khôn Ninh Cung, làm Hoàng hậu ứng phó trái phải, thể xác và tinh thần mệt mỏi.

Cao Húc không nhúng tay điều tra chuyện ‘Thái tử phi bị hại’, rốt cuộc việc này hậu quả không nghiêm trọng lắm, cốt nhục trong bụng Kỷ Uyển Thanh được bảo vệ, cho dù điều tra rõ chân tướng, Hoàng hậu bị trừng phạt cũng sẽ không nghiêm trọng hơn hiện giờ.

Mục đích đạt tới là được, hắn đánh chủ ý là nhổ tận gốc, hiện tại không cần lăn lộn nhiều.

Hậu cung loạn thành một nồi cháo, Kỷ Uyển Thanh thực thích ý.

“Nương nương, ngài chậm một chút.”

Trong hậu điện Thanh Ninh Cung, bàn ghế bị dọn đi, Kỷ Uyển Thanh được đám người Hà ma ma nâng đỡ, ở trong nhà đi lại từng vòng.

Vạn thọ tiết đã qua đi hơn nửa tháng.

Ba bốn ngày sau khi Thái tử phi tao ngộ “ngoài ý muốn”, tình huống đã hoàn toàn ổn định, các ngự y thái y vốn dĩ chờ ở thiên điện sau hậu điện, nhất định phải dời đến tiền điện.

Hậu viện là chỗ ở của nữ quyến, tuy thái y là quần thể đặc thù, nhưng không phải tình huống tất yếu, vẫn không thể ở lại.

Toàn bộ chuyển dời đến tiền điện, chờ có yêu cầu truyền triệu, lại theo quy củ đi vào hậu điện.

Bởi vậy, Kỷ Uyển Thanh liền được giải thoát, không cần cả ngày nằm trên giường tránh tai mắt của người khác.

Chuyện liên quan đến khi quân, nàng cảng phải cẩn thận, mấy ngày các thái y ở thiên điện, nàng không chịu hoạt động nửa bước.

Cũng may chịu mấy ngày thì tốt rồi, thai phụ cần có hoạt động thích hợp, nếu không sinh sản sẽ gian nan rất nhiều.

Chờ các thái y rời khỏi, hậu viện đều là người một nhà, Cao Húc đau lòng nàng, khuyên nàng đi dạo ngoài đình viện một chút.

Kỷ Uyển Thanh không muốn, ở trong phòng chuyển bàn ghế đi lại cũng được, tuy phiền muộn chút, nhưng nàng càng nguyện ý bảo hiểm nhiều chút.

Cao Húc vốn còn muốn khuyên bảo, nhưng qua trung thu, thời tiết dần dần mát mẻ, trải qua hai lần chợt hạ nhiệt độ, hắn sợ thê tử cảm lạnh, liền không hề nhiều lời.

Trời hơi lạnh, nhưng còn chưa tới mức cần đốt địa long, Kỷ Uyển Thanh mặc dày, cũng may nàng không béo, thai đầu bụng cũng nhỏ, nhìn không mập mạp.

Vừa đi vừa đếm, chờ số vòng lớn, phần lưng nàng đã hơi hơi có mồ hôi.

Kỷ Uyển Thanh đang định phân phó cung nhân hầu hạ thay quần áo, liền thấy màn cửa màu xanh ngọc được vén lên, Cao Húc đi nhanh vào cửa.

“Thanh Nhi, đồ mồ hôi sao?”

Hắn tiếp nhận khăn ấm, trước xoa xoa tay, sau đó dò tay vào sau cổ thê tử, hơi hơi có cảm giác dính nhớp: “Mau mau đổi quần áo.”

Thai phụ không nên sinh bệnh, có thể ít uống thuốc thì nên tận lực ít uống.

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười: “Được.”

Hai phu thê vừa đi vừa nói chuyện, Cao Húc đỡ thê tử ngồi xuống giường, vẫy lui cung nhân trong phòng, tự mình ra tay hầu hạ nàng cởi áo.

Từ sau khi Kỷ Uyển Thanh có thai, hắn thường làm việc này, rất quen thuộc, vốn dĩ thái độ cũng thực nghiêm túc, chỉ là theo một tầng một tầng quần áo cởi xuống, một mảnh nõn nà lọt vào trong tầm mắt, mắt thấy cái yếm nho nhỏ đã che không được no đủ đẫy đà, mắt đen không nhịn được ám ám.

Thân thể căng chặt, nhưng Cao Húc sợ thê tử cảm lạnh, vẫn là lập tức vắt khăn ấm, lau mồ hôi cho nàng, nhanh chóng mặc quần áo.

Đương nhiên, nương mặc quần áo, hắn vẫn đòi quyền lợi nho nhỏ của phu quân.

Sau khi mang thai thân thể càng mẫn cảm, Kỷ Uyển Thanh giận liếc hắn.

Cao Húc mỉm cười không nói, đợi mặc xong quần áo, hắn giương giọng gọi Lưu thái y vào cửa.

Đã đến giờ bắt mạch bình an mỗi ngày, Lưu thái y sớm chờ ở bên ngoài, xưa nay ông phụ trách chăm sóc sức khỏe Thái tử phi, ngự y thái y trước tiền điện cũng không đoạt.

Màn gấm buông, Lưu thái y ngồi ngay ngắn trên ghế tròn, tinh tế nghe mạch, mới buông lỏng tay.

“Thái tử phi có mạnh khỏe không?” Cao Húc dò hỏi.

“Nương nương mẹ con đều bình an.”

Lưu thái y trả lời trước sau như một, mọi người trong phòng đều nguyện ý nghe, nhưng lúc này, ông vuốt râu trầm ngâm một lát, chắp tay lại nói: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng nương nương, thai này có lẽ là con trai.”

Kỳ thật, rất sớm phía trước, Lưu thái y đã có thể khám ra là nam hay nữ. Chẳng qua, làm việc ở hoàng cung cần cẩn thận, đặc biệt là đề cập hoàng trưởng tôn, ông không dám mở miệng.

Kỷ Uyển Thanh là người hiện đại, biết giới tính của hài tử sớm định, cũng không truy vấn, dù sao mặc kệ là trai hay gái, nàng đều yêu thương giống nhau.

Cao Húc cũng thế.

Hai phu thê không chủ động dò hỏi, Lưu thái y vẫn luôn kiềm chế, không làm rõ.

Mãi đến Kỷ Uyển Thanh mang thai hơn bảy tháng, giới tính hài tử đã xác định trăm phần trăm, ông mới mở miệng chúc mừng chủ tử, tranh công một phen.

Quả nhiên Cao Húc đại hỉ, vỗ tay cười nói: “Tốt, người đâu, trọng thưởng.”

Con là kết tinh tình yêu của hắn và thê tử, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều yêu thương giống nhau, dù sao phu thê hai người còn trẻ, cũng không nóng nảy.

Tuy như thế, nhưng không thể không nói, dựa theo thế cục hiện nay, thai đầu sinh con trai càng tốt.

Hắn thầm nghĩ, ngày sau ca ca che chở muội muội, cũng là cực tốt.

Hà ma ma, Trương Đức Hải cầm đầu một chúng thái giám cung nhân khó nén vui mừng, lập tức quỳ xuống: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng nương nương!”

Cao Húc vung tay lên, đồng dạng trọng thưởng.

Kỷ Uyển Thanh ở trong trướng mỉm cười nghe, sờ sờ bụng, cũng tốt, trước tiên sinh con trai, có thể giải quyết rất nhiều nan đề trước mắt.

Bên ngoài, đợi vui mừng hơi hoãn, Cao Húc liền hạ lệnh, việc này giấu trong Thanh Ninh Cung, không được tiết lộ ra ngoài.

Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Mọi người đồng thời nhận lệnh, sau đó theo ý chủ tử, nối đuôi nhau lui ra.

“Thanh Nhi.”

Trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người, Cao Húc tự tay vén lên màn trướng, ngồi ở mép giường sờ sờ bụng nàng, cười nói: “Trước tiên sinh một tiểu tử, sau này lại cho hắn thêm muội muội.”

“Được.”

Kỷ Uyển Thanh ôm vào lòng ngực hắn: “Lại cho chúng thêm một đệ đệ hay muội muội đi.”

Nàng ngẩng mặt nhìn chăm chú vào mắt hắn, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói: “Nhiều thiếp không sinh, cũng không cho chàng tìm người khác sinh.”

Kỷ Uyển Thanh không chút nghi ngờ tâm ý Cao Húc dành cho nàng, nhưng đương thời chú ý nhiều con nhiều phúc, nàng không muốn bụng mệt hoảng, phải trước tiên đánh dự phòng.

Nàng sớm có tính toán, hiện giờ lại khó tránh khỏi thấp thỏm, rốt cuộc phu quân là nam tử cổ đại, có thể tiếp thu hay không?

Không nghĩ tới, Cao Húc lập tức gật đầu ứng, cũng cúi đầu thực nghiêm túc nói với thê tử: “Phụ nhân sinh sản không dễ, dưới gối có thể có hai ba hài nhi, cô đã cảm thấy đủ.”

Nếu để một người ở trong lòng, tự nhiên sẽ thay nàng suy xét nhiều hơn, sớm lúc Kỷ Uyển Thanh mới mang thai, hắn liền nghĩ tới vấn đề này.

Nhất định phải có con trai, hơn nữa đối với toàn bộ vương triều, một hoàng tử không tính ổn thỏa, tốt nhất thêm một người nữa. Hắn là Hoàng Thái tử, mục tiêu là đế vị, cũng không thể nhi nữ tình trường, còn phải nghĩ cho toàn bộ triều Đại Chu.

“Thanh Nhi, nếu hai lần đầu chúng ta đều được con trai, vậy từ bỏ con gái vậy.”

Cao Húc thực chờ mong con gái nhỏ nhắn ngây thơ, thơm tho mềm mại, thích làm nũng thích thân cận cha. Chẳng qua, nếu hai thai đầu thê tử đều sinh con trai, chỉ phải lưu chút tiếc nuối, không muốn con gái nữa.

Phụ nhân sinh con không dễ, hắn biết, kỳ thật hắn không muốn thê tử mạo hiểm.

Nói tóm lại, kế hoạch tùy thời có thể điều chỉnh, nhưng Cao Húc chưa bao giờ từng có ý tưởng cùng nữ nhân khác sinh hài tử.

Hắn xụ mặt, nhẹ trách mắng: “Nếu cô đáp ứng nàng, tất nhiên lời nói ngàn vàng, nàng không được suy nghĩ miên man.”

Ngụ ý của Cao Húc không khó hiểu, Kỷ Uyển Thanh vừa mừng vừa sợ, nàng không nghĩ tới, hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, cũng không cần thử.

Nàng lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng tâm ý của hắn.

“Điện hạ, chàng thật tốt.”

Đôi mắt Kỷ Uyển Thanh sáng lấp lánh, ngưỡng mặt hôn hắn một cái xem như khen thưởng, sau đó dựa vào lòng hắn, gắt gao ôm: “Thiếp đều nghe chàng.”

“Được.”

Cao Húc cảm thấy khen thưởng này hơi nhẹ, thay đổi ngày thường, hắn tất sẽ thuận thế đòi lấy một phen.

Chẳng qua tình cảnh này, trong lòng hắn mềm mại uất thiếp cũng luyến tiếc phá hư không khí, chỉ lẳng lặng ôm thê tử, cằm dán đỉnh đầu nàng, hơi hơi vuốt ve, hưởng thụ đưa tình ôn nhu.

Phu thê ôm nhau thật lâu, lại nhịn không được hôn hôn, thở hồng hộc buông ra, mặt đẹp Kỷ Uyển Thanh còn mang đỏ ửng, mới hỏi: “Điện hạ, hiện tại chàng phải đi Ngụy Vương phủ sao?”

Nàng hỏi vậy vì hôm nay là ngày vui của Ngụy Vương, hắn nghênh cưới nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ.

Tiền Ngụy Vương phi qua đời mới hơn nửa năm, hiện giờ chỉ sợ không có ai nhớ rõ nàng, Ngụy Vương cao hứng phấn chấn nghênh cưới tân nương.

Hơn nữa thân phận Ngụy Vương kế phi đặc thù, Kỷ Uyển Thanh có chút hụt hẫng, hứng thú thiếu thiếu.

Cũng may nàng vẫn cần “nằm trên giường tĩnh dưỡng”, không cần tham dự.

“Ừ.”

Cao Húc lên tiếng, tuy hắn là Thái tử, nhưng cũng là trưởng huynh, cho dù nội bộ có khoảng cách gì, tiệc cưới hắn cũng phải đến lộ mặt. Vốn dĩ, hắn tính về phòng xem thê tử, thuận tiện thay quần áo ra cửa.

Hắn giọng điệu nhàn nhạt, hiển nhiên vô cảm, ngược lại vì việc này phá hủy giờ phút này lưu luyến, hết sức không vui, khuôn mặt tuấn tú nhăn xụ xuống.

“Đêm nay thiếp chờ điện hạ trở về ngủ, có được không?” Kỷ Uyển Thanh thấy thế buồn cười, giận liếc hắn.

Cao Húc xoa xoa mặt thê tử, lắc đầu cự tuyệt: “Nàng mệt nhọc liền sớm chút nghỉ, không cần chờ.”

Thê tử chờ hắn, hắn đương nhiên cao hứng, chỉ là nàng thân mình trọng, vẫn không nên chờ, có lẽ hắn sẽ có lúc bất đắc dĩ về trễ.

“Dạ”

Kỷ Uyển Thanh ý cười càng ngọt, thời điểm không còn sớm, nàng sớm chuẩn bị quần áo, lúc này sai người mang tới, hầu hạ hắn thay.

“Thanh Nhi ngồi đi, cô có thể tự mình thay.” Cao Húc vội ngăn lại.

Kỷ Uyển Thanh cười cười: “Điện hạ, thiếp vẫn có thể đứng một lát.”

Nàng động tác còn tính linh hoạt, đi lại muốn người đỡ là vì sợ xảy ra sự cố, chỉ đứng một hồi hoàn toàn không khó khăn.

Cao Húc không lay chuyển được nàng, cũng thấy nàng xác thật nhẹ nhàng tự nhiên, chỉ phải phối hợp nhanh tay nhanh chân thay quần áo.

Cuối cùng, Kỷ Uyển Thanh lấy ngọc đái, cài lại cho hắn.

Thê tử mang thai vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu đùa nghịch ngọc đái, lông mi vừa dài vừa cong hơi hơi rung động, ánh mắt chuyên chú.

Hắn không nhịn được mỉm cười.

“Xong rồi.” Kỷ Uyển Thanh rất quen thuộc, hai ba hạ liền thỏa đáng, xoa xoa một chút nếp gấp trên vạt áo hắn, ngưỡng mặt cười.

Cao Húc cầm tay nàng, nhẹ giọng dặn dò: “Thanh Nhi, ta ra cửa, nàng nhớ đúng giờ dùng bữa tối.”

“Dạ.”

Lại trì hoãn nữa sẽ chậm, hắn vội vàng lãnh Trương Đức Hải ra cửa lên kiệu, Kỷ Uyển Thanh nhìn theo hắn ra chính phòng, mới thu hồi tầm mắt.

“Nương nương, hôm nay Tần nhị cô nương liền phải xuất giá.” Đoàn người đi về nội phòng. Hà ma ma đỡ chủ tử, nhịn không được thấp thấp than một tiếng.

Bà là trung phó, nghĩ đến chủ gia, trong lòng khó chịu vô cùng, giai than mấy ngày, chung quy nhịn không được thổ lộ hai câu.

“Ma ma không cần chú ý, cô nương trưởng thành, chung quy là phải gả chồng.”

Kỷ Uyển Thanh nhàn nhạt tiếp một câu, đến hôm nay, cho dù nàng có chút hụt hẫng, cũng không hơn, việc này đã không thể gợi dậy gợn sóng trong lòng nàng.

Qua hôm nay, xem như đặt dấu chấm hết với tình nghĩa ngày xưa.