Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao!

Chương 16

CHƠI GAME!!

Nhỏ hôm nay em gặp không phải là nhỏ của ngày hôm qua.Không còn là một người sống cảm xúc nữa.Nhỏ lạnh nhạt với em. Nhỏ ghét em, không còn thích em nữa? em làm gì khiến nhỏ giận. Hàng tram, hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.Nhưng em vẫn không có câu trả lời.

*Cốc! CỐC! CỐC!* Tiếng gõ cửa phòng vang lên…

Nó khiến em tỉnh giấc…

Bồng dưng em thấy hồi hộp, nhưng đời hổng như mơ. Thì ra là bác giúp việc lên gọi dậy đi ăn tối, tiện thể đi tới các trung tâm mua sắm với nhỏ.(Ở Thái, nếu ai đi Thái nhiều thì sẽ biết các trung tâm mua sắm, trung tâm thương mại bên Thái, nó nhiều còn hơn siêu thị tại Việt Nam, cỡ như big C thì nó lớn hơn ở Việt Nam gấp nhiều nhiều lần. Tiếng Thái người ta gọi là đi “háng” [ห้าง /háng/= trung tâm mua sắm] ) Cứ mỗi vùng, sẽ có 1 trung tâm mua sắm. Người Thái rất thích đi vào các “háng” này, có nhiều lý do, nhưng lý do phổ biến nhất là trong trung tâm mua sắm, có máy lạnh, mát mẻ.

Nhưng chắc lần này là đi ăn uống với mua sắm một số vật dụng linh tinh trong gia đình và chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. (Mai em phải di chuyển từ Bangkok đi Pataya) Em với nhỏ với anh lái xe (tên là Thongsai) cùng với nhỏ đi tới trung tâm mua sắm tên là The Mall Bang***. Nghe cô giúp việc nói vậy.(Chỗ này em từng đi rồi)

Xuống dưới nhà, em thấy nhỏ cũng chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đang ngồi đợi em nữa là xong.

- Nhỏ: Cậu mệt hả? Sao ngủ li bi vậy? Nhỏ hỏi.

- Em: dạ không, không mệt nhưng mà buồn.

- Nhỏ: nhớ nhà hay sao?

- Em: Dạ, tùy chị, muốn nghĩ sao cũng được. (nhỏ thừa hiểu, hay nhỏ cố tình không hiểu?? )

- Nhỏ: uhm, thôi, có gì nói sau, có nhớ thì cũng ráng chịu, giờ đi shopping với chị. Mặt tươi lên coi, hay em không thích đi với chị.

- Em. Dạ em thích đi với chị lắm. Nói xong em thấy mình bị lố nên cười cười đánht rống lãng rồi tồ tồ đi thẳng ra xe.

- Nhỏ…. (Nhưng em nghe tiếng cười nho nhỏ từ nhỏ. )

TỰ DƯNG cảm thấy hơi hơi ấm áp.

Cho em xin phép tả nhỏ một xíu. Nhỏ khác với mấy đứa con gái khác mà em biết, bình thường, con gái Thái từ già đến trẻ đều trang điểm rất đậm, bất kể là đi học, đi chợ đi làm hay đi đâu, hễ bước chân ra đường đều trang điểm rất đậm. (Kiểu như mấy hot girl bên mình vậy, cô nào cũng cả kí lớp phấn trang điểm trên mặt. )

Nhưng nhỏ là trường hợp ngoại lệ, bình thường nhỏ chỉ trang điểm nhẹ, son môi đỏ thôi, chứ da mặt không có phấn son gì hết. Nhìn rất là dễ thương. Hôm nay nhỏ mặt áo thun, quần jean, tóc cột cao,, giày thể thao nhìn tươi trẻ, đầy năng lượng, lâu rồi em mới thấy nhỏ vui như vậy. Và em cũng cảm thấy vui lây.

Rồi em với nhỏ với anh lái xe lên xe, đi trung tâm mua sắm. Em với nhỏ ngồi phía sau.

NGOÀI LỀ.

(Kinh nghiệm cho mấy bạn, khi đi xe với người Thái, nếu chỉ có 2 người, mà người đó lái xe, thì bạn không được ngồi phía sau. Bạn phải ngồi phía trước với người ta. Bởi vì nếu bạn ngồi phái sau, người ta sẽ nghĩ mình là tài xế cho bạn. – Cái này em không biết ở Việt Nam, người ta có suy nghĩ giống như vậy không, nhưng ở Thái thì có, người ta phân biệt rất rạch ròi.

Ở Thái, việc phân chia giữa chủ-tớ, theo em là còn tương đối rõ rệt hơn ở Việt Nam. Nếu những nhà khá giả một chút, đều có người làm, và nếu người chủ tốt, thì người làm sẽ gắn bó với gia đình đó rất lâu, có thể kéo dài từ đời này qua đời khác… và việc quỳ xuống mang cơm trà cho chủ là chuyện bình thường ở Thái, giống như trong phim Thái vậy. Đó là xã hội thật của người Thái. Nhưng đối với gia đình sếp tổng thì họ đối xử với những người làm (lái xe, bảo vệ, người giúp việc…) rất tốt, có cả cho đi du lịch nước ngoài nữa, (theo em được biết thì từng đi Hàn Quốc rồi) , Nên họ cũng đã gắn bó với gia đình sếp tổng lâu lắm rồi, chắc ai cũng phải hơn chục năm, ít nhất là chục năm, theo em được biết là như vậy.

TRỞ LẠI CHUYẾN ĐI “HÁNG”

Em với nhỏ ngồi băng ghế sau, anh lái xe ngồi trước.(Tất nhiên là để lái xe.) Em ngồi sau với nhỏ, nữa muốn nói chuyện, rồi một nữa thì thấy hơi ngại ngại…) Ngồi im alwjng một hồi lâu, em mới lấy điện thoại ra, giả bộ chụp hình đường phố. (Nếu khi nào rảnh, em sẽ úp hình lên cho mấy thím xem cảnh vật đường phố Thái xem giống với Sài Gòn hay không) rồi em chụp phía em chán chường rồi, em giơ điện thoại về phía nhỏ, giả bộ chụp hình cảnh vật. Nhưng thực ra là em lén chụp nhỏ. Rồi nhỏ phát hiện được.

- Nhỏ: Có người lén chụp hình ha.

- Em: có đâu.em đang chụp cảnh mà. Ai thèm chụp chị.

- Nhỏ: đưa điện thoại đây kiểm tra.

- Em: no. Never, hehe.

- Nhỏ: vậy mà dám báo không lén chụp hình.

- Em: không chụp thiệt mà.

- Nhỏ: uhm, không chụp thì không chụp.

Cuộc trò chuyện ngắn như vậy, cũng đã phần nào xóa tan đi bầu không khí im lặng. Nhưng chỉ được một lúc rồi lại im lặng như cũ. Nhỏ cứ nhìn xa xăm về phía cửa sổ xe. Vẫn im lặng. Em có cảm giác nhỏ lo sợ, lo lắng điều gì đó thì phải. Hya em đoán nhầm.

Em liều mạng đưa tay sát sát tay nhỏ định nắm tay nhỏ, nhưng nhỏ thụt tay lại, em hơi quê rồi, nên cũng rút tay lại, ngồi lấy điện thoại bấm bấm rồi chơi game.

Hôm đó kẹt xe, với lại tuyến đường đang thi công nên đường hơi xấu. (em nhớ không nhầm thì lúc đó đang thi công thêm một tuyến đường PTS – Tàu điện trên không – Bên Thái có tàu điện ngầm lâu rồi, tuyến đường này chỉ nối dài thêm thôi, đến giờ phút này thì đã xong lâu rồi. Bây giờ nếu có muốn đi tới The mall Bang*** thì đi bus, taxi, PTS gì cũng được. Ai muốn có cảm giác mạnh thì đi xe ôm bên đó, phê còn hơn bên mình nữa, [ hoặc đi xe tuk tuk, xe sỏng thẻo.( giống giống xe lam bên mình) mấy ông nội xe này thì chạy kinh vồn, em đi một lần rồi thôi, chả dám có lần thứ 2] ) Đường thì xấu, kẹt xe nữa. (Bên Thái chủ yếu là di chuyển bằng xe ô tô nhiều hơn, xe máy rất ít.) Nên kẹt xe phải nói là rất lâu. Đường xấu. Đã lâu, lại càng lâu thêm.

Nhưng em phải cảm ơn nó. Tới đoạn ngã tư, anh tài xế lái xe, thắng gấp. Thế là nhỏ ngã trọn vào lòng em. Em thừa nước đục thả câu. Em ôm lấy nhỏ luôn. Nhỏ vùng vằn dường như bảo em thả ra, nhưng em dại gì. Em ôm lấy nhỏ khoảng chừng 10 giây thì thả ra. Em nhìn nhỏ, nhỏ đỏ cả mặt, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn kute không chịu nổi, kiểu vừa thẹn thùng, vừa xấu hổ, và hơi giận giận yêu một xíu.

Ôm nhỏ vào lòng, cảm giác mềm mại, ấm áp, thơm tho ghê. Bình thường em là người dị ứng với nước hoa. Nhưng sao với nhỏ, mùi nước hoa của nhỏ, em có thể ngửi cả ngày không chán.

Em lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ.

- Em: Dùng nước hoa gì mà thơm vậy?

Nhỏ thấy tin nhắn tới, liếc nhìn về phía em. Ánh mắt giận dỗi như trẻ con.

- Nhỏ: giận rồi, không nói chuyện. >”

- Em: giận gì? Đừng giận mà, năn nỉ, năn nỉ

- Nhỏ: không nói chuyện. >”

- Em: thôi mà.

- Nhỏ: … *Lần này đúng là nhỏ không trả lời tin nhắn thiệt. Hic.*

Chơi dại, trò chơi nhỏ, hậu quả lớn.

30 phút sau thì cũng đã tới trung tâm mua sắm. Em và nhỏ vào. Anh lái xe đợi ở ngoài.

Trung tâm mua sắm ở Thái như đã nói, rất lớn, bán đủ thứ hết, từ quần áo, đò ăn, nội thất, xe hơi, xe đạp, băng vệ sinh, bao cao su… đủ tất cả mọi thứ, ngân hàng… bla bla. Đầy đủ.) và ở đây cũng thường có các nhãn hàng đi giới thiệu sản phẩm, tổ chức các trò chơi nho nhỏ để cho người chơi giành những phần thưởng, và quảng cáo mặt hàng của họ luôn. Mấy nhỏ PG ở Thái thì đẹp, nhưng mặt dâm lắm. Nói chuyện trào chuyện với khách hàng hay lắm. Đội ngũ PG ở Thái tương đối nhiều, và cũng đa dạng, con gái 100% có, bê đê có, (ở Thái người ta gọi là “ka-thơi”, bởi vì bên Thái, người ta tương đối thoáng về vấn đề này)Và được xem là một nghề ở Thái Lan. Nhiều em cũng dễ thương, nhưng nhiều em cũng tương đối liều. Hay làm quá, nhưng tóm lại là vui.

Vào trung tâm mua sắm, em và nhỏ đi mua các thứ dùng trong gia đình nhỏ, rau củ quả, mua vật dụng trong gia đình, mua đồ ăn. Lúc này em đói như con chó sói rồi.

Nhưng được đi mua đồ chung cho nhỏ, em thấy vui, hạnh phúc, gần như là quên đi cả cái đói. Rồi nhỏ dừng lại gian hàng bán đồ các đồ dùng trong gia đình.

- Nhỏ: Cậu có lược với bàn chải đánh răng, kem đánh răng chưa?

- Em: dạ chưa. Em chỉ có bàn chải với kem thôi. Còn lược thì không có. (lúc đó em để tóc đinh, nên không cần lược)

- Nhỏ: uhm, mà cậu để tóc đinh nhìn đẹp á.

Rồi nhỏ quay sang chỗ khác lựa đồ tiếp. *Thấy nhỏ tiếp tục lựa đồ, mua đủ thứ,* rồi nhỏ mua cho em cái khăn mặt.

- Nhỏ: Cậu chưa có khăn mặt đúng không?

- Em: dạ.

- Nhỏ: cậu chưa có sữa tắm, dầu gội đầu đúng không.

- Em: dạ, em quên mang theo.

- Nhỏ: không sao, để chị mua cho. Nhỏ nhìn em cười tươi.

Em cũng nhìn nhỏ cười tươi không kém. Cảm giác của em lúc đó, cứ như là đôi vợ chồng trẻ mới cưới, đi mua sắm các vật dụng để chuẩn bị cuộc sống gia đình, chuẩn bị cho gia đình nhỏ vậy. Cảm giác vui và hạnh phúc. Và trong thoáng chốc, em cứ nghĩ 2 đứa cứ như là vợ chồng thật sự vậy. Một gia đình nhỏ ấm áp sắp được hình thành.