Con Mắt Xuyên Thấu

Chương 3: Gặp khoa khôi Mộng Linh

Nhìn thấy biểu cảm của 2 người Tần Nhã và Trác Viên mấy người Thừ Thiên không ngừng cười trong bụng. Ông chủ của Đại Đẩu cũng cảm thấy khinh thường hai người này, đúng là mắt chó mà dám khinh thường người khác. Ông chủ của hàng hô lớn:

- Người đâu, mang hai tên này ném ra khỏi cửa.

Thấy vậy Trác Viên liền tím mặt vào thét:

- Ngươi biết ta là ai không! Ta là thiếu chủ của Trác gia, ném ta ra ngoài ta sẽ cho cửa hàng này của ngươi đóng cửa.

Ông chủ khinh thường nói:

- Trác gia các ngươi to lắm sao? Đối với ta Trác gia không khác gì con giun con dế cả...

Noia xong mặc kệ Trác Viên la hét thế nào ông chủ cửa hàng mặc kệ rồi quay sang nói với Từ Thiên:

- Từ lão đệ, lần này là tại của hàng của ta không tốt rồi. Bữa ăn này ta sẽ miễn phí cho lão đệ nhé...

Từ Thiên giọng điệu vô cùng kính cẩn nói:

- ông chủ không cần phải như vậy. Chỉ là mấy con chó không biết từ đâu đến sủa linh tinh thôi mà.

Ông chủ của hàng cười nói:

- ông chủ cái gì chứ, ta tên là Đẩu Đức, ngươi cứ gọi ta là Đẩu ca là được...

- vậy được, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Đẩu ca...

Mấy người Từ Thiên ăn uống một trận no say xong rồi trở về kí túc xá nghỉ ngơi.

——————————————

Sáng hôm sau điện thoại của Từ Thiên reo lên, điều này khiến hắn bực mình. Vì hôm qua cả đám về muộn nên cần rất nhiều thời gian để ngủ bù. Tiếng chuông điện thoại đánh thứ hắn dậy giờ làm hắn vô cùng bực mình.

Từ Thiên mở điện thoại ra trong cơn mê man hỏi:

- Mới sáng sớm ai đã gọi vậy?

- Từ lão đệ là ta đây- bên kia điện thoại tiếng nói bắt đầu vang lên.

- Thì ra là Đảu đại ca- Từ Thiên cuối cùng cũng tỉnh hẳn vànhanaj ra giọng nói

Đẩu Đức liền cười hỏi Từ Thiên:

- lão đệ, sáng sớm không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cậu chứ?

- làm gì có! Đẩu ca gọi điện cho ta làm gì vậy.

- tối hôm nay ta tính đến bar Bảo Thư, ta gọi xem Từ lão đệ có rảnh đi uống với ta một ly nào.

- vậy thì tốt qua, ta đang lo tối nay sẽ không có việc gì để làm

- vậy tối ta đến đón Từ lão đệ vậy

Gọi điện xong Từ Thiên liền rời khỏi giường. Hắn suy nghĩ nên đi mua vài bộ quần áo mới, nhưng bộ hắn hay mặc này đã lâu lắm rồi.

Từ Thiên xuống trung tâm thành phố, hắn rẽ vào một củ hàng mua vài bộ quần áo mới. Những bọi này giá vài trăm ngàn môtt chiếc mà đây chính là số tiền mà mấy ngày trước hắn cũng không dám bỏ ra.

Đến tối Đẩu Đức lái chiếc Audi A4 của hắn đến đón Từ Thiên, hai người nhanh chóng đến bar Bảo Thư. Đẩu Đức mang Từ Thiên tới một căn phòng vip, bên trong có một số người. Người trong căn phong ai cũng toát ra vẻ lắm tiền. Đẩu Đức bắt đầu giới thiệu:

- Từ Thiên đây là mấy lão bằng hữu của ta Sở Nam, Mộc Bạch và Lý Bắc. - xong Đẩu Đức chỉ vào Từ Thiên nói- còn đây là huynh đệ ta Từ Thiên. Ta mang đến cho các ngươi làm quen.

Thấy vậy Từ Thiên đành hô:

- Sở ca... Lý ca... Mộc ca...

- nếu đã là Đẩu Đức huynh đệ thì cũng sẽ là huynh đệ của bọn ta- Mộc Bạch cười lớn nói

- Đẩu Đức ít khi gọi ai là huynh đệ, chắc người cũng không tầm thường đâu nhỉ- Lý Bắc nói

- thôi đứng đấy làm cái gì, vào uống cùng các ca ấy ly rượu coi.- Sở Nam cười gọi

Uống một hồi Từ Thiên xin phép đi vệ sinh. Lúc từ nhà vệ sinh ra có một bóng thiếu nữ chạy qua đâm phải Từ Thiên. Từ Thiên vội đỡ cô gái dậy, nhưng hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy vị thiếu nữ này “ Đây không phải là khoa khôi Mộng Linh của trường mình đây sao? Tại sao cô ấy lại ở đây” Chưa kịp hết ngạc nhiên thì Từ Thiên giật mình khi nghe thấy tiếng trêu trọc của mấy tên thanh niên:

- em gái chạy gì mà nhanh thế, sao không ở lại chơi với mấy ca một tí nhỉ...

- đúng vậy đấy, mấy ca chắc chắn sẽ khiến em lên đỉnh...

Mộng Linh nghe thấy tiếng của mấy tên thanh niên liền lập tức run sợ vội vàng chạy ra phía sau của Từ Thiên trốn.

Hai tay của Mộng Linh khẽ run nắm chặt vào áo của Từ Thiên. Hai hàng nước mắt của cô bắt đàu chảy. Sau một lúc cô buông Từ Thiên ra khẽ nói “ xin lỗi, anh đi đi. Tôi không muốn liên luỵ đến anh.”

Từ Thiên trông thấy Mộng Linh như vậy trong lòng rất phẫn nộ. Hắn nắm chặt lấy tay cô kéo ra phía sau mình rồi nói: “ đừng lo, tôi sẽ không bỏ cô lại đâu, tôi sẽ bảo vệ cô. Tôi hứa đấy...”