Con Mèo Của Tôi Và Tôi Đều Nghiện Cá Khô Nhỏ

Chương 2: Chương 2

Liễu Hiên ôm mèo con, đáng thương ngồi ở cửa cung điện chờ Tần Lâm.

Bởi vì vẫn luôn ngăn cách với thế giới tu chân, cả người Liễu Hiên, không kể cả mèo con cũng đặc biệt thuần lương.

Nếu không, hắn sẽ không thể thu hút được Ma tôn như ngày xưa.

Nhiều năm như vậy, ma tôn mỹ nhân nào chưa từng thấy qua? Thực sự thuần khiết hay giả vờ thuần khiết quyến rũ, thì vẫn còn thua xa một con mèo.

Tại sao chứ?

Liễu Hiên chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là ma tôn vừa nhìn qua, liền theo đuổi hắn.

Mèo con rụt rè ngạo kiều hơi ngượng ngùng nhớ lại quá trình năm đó đạo lữ theo đuổi hắn, cong mắt vụng trộm vui vẻ một chút.

Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là do đạo lữ hắn có mắt nhìn rất chuẩn rồi.

Lúc này Tần Lâm ra ngoài là vì hắn mà tìm kiếm linh dược tu bổ Tử Phủ, mấy năm nay nếu không phải Tần Lâm vẫn cố gắng sưu tầm thiên tài địa bảo vì hắn chữa trị Tử Phủ, hắn có lẽ đã không thể chịu đựng được nữa.

Trước kia Tần Lâm đều phân phó thủ hạ đi tìm, lúc này đây là gặp được bí cảnh có ngưỡng cửa rất cao, thủ hạ không vào được, y đành phải một mình đi.

Hôm nay rốt cục cũng muốn trở về, nhưng khiến Liễu Hiên nhớ nhung hỏng mất.

Hắn cùng mèo con cọ cọ mặt, trông mong nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng yên lặng đếm số.

Lúc này, đạo lữ mắt nhìn rất tốt đang vội vàng chạy về.

Khuôn mặt không chút thay đổi, mang theo sự gấp gáp và chờ mong rõ ràng.

Nghĩ tới đạo lữ mềm mại như bông và mèo con lông xù ở nhà, trái tim của y lại mềm nhũn.

Họ đã xa nhau được mười ba ngày.

Tuy rằng ở tu chân giới, vài năm cũng là chỉ trong nháy mắt.

Nhưng đối với những người yêu nhau sâu đậm, một phút xa nhau là một khó khăn.

Tần Lâm băn khoăn không biết Liễu Hiên có ngoan ngoãn uống thuốc hay không, còn thắc mắc nghĩ mèo con có chơi chán tua nhỏ và hạt châu hay chưa, bước chân càng thêm gấp gáp.

Có rất nhiều người hỏi qua y vì sao y đột nhiên coi trọng một tên gia hỏa không rõ lai lịch, đối phương Tử Phủ bị lôi kiếp đánh đến rách nát không chịu nổi, vừa nhìn đã biết là đại năng lực sắp phi thăng.

Nếu y nuôi người tốt, đối phương sẽ phi thăng rời khỏi y ngay lập tức.

Nhưng y là một ma tu, cho dù phi thăng cũng sẽ đến ma giới, hai người vĩnh viễn không gặp lại, chẳng phải là *lấy giỏ trúc múc nước à?

Nhưng Tần Lâm không trả lời, cũng không bị vài câu nói của người khác làm rung động.

Tình cảm nào có thể nhiều như thế? Đơn giản là vì y thích Liễu Hiên, không hơn không kém.

Nhiều lắm là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Hiên, bởi vì mèo của hắn, Tần Lâm có ấn tượng tốt với Liễu Hiên mà thôi.

Nhưng khi cả hai ở bên nhau, người thật sự khiến y yêu Liễu Hiên chính là Liễu Hiên, cùng con mèo của hắn không liên quan lắm.

Tần Lâm thật ra rất thích động vật nhỏ, lông xù, rất đáng yêu.

Nhưng đáng tiếc tiểu động vật ở tu chân giới phần lớn sống không lâu, có thể Tần Lâm chỉ là bế quan một hồi, mà đám sủng vật của y đã chết sạch rồi.

Mà nuôi yêu thú, thời gian dài đối phương sẽ bị nuôi ra linh trí, thậm chí hóa thành hình người.

Tần Lâm không xác định mình có thích yêu thú biến thành hình người hay không, y cảm thấy mình có thể sẽ không thích, đến lúc đó không chỉ tổn thất một sủng vật, bỏ rơi đối phương cũng có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho nhau.

Không cần thiết phải khiêu khích kẻ thù để làm gì.

Về phần yêu tu, cũng chính là yêu thú đã tu hình người, y càng không có khả năng nuôi.

Nào có người nuôi như sủng vật, chính y cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng hắn quả thật có chút không chống cự được lông xù, cho nên hắn đành phải tận lực rời xa những bộ lông này, biểu hiện ra bộ dáng mình rất ghét bỏ chúng.

Nhất là yêu tu không thể tùy tiện xoa lông, sau khi xoa xong vạn nhất yêu tu cho rằng y thích bọn họ, thì xong rồi.

Vì vậy, y đã làm điều đó, chấm dứt ý định của mấy người định tặng cho y mấy đứa trẻ lông xù.

Thời gian trôi qua, mọi người liền cho rằng y rất chán ghét yêu tu.

Mèo con do Liễu Hiên là thứ duy nhất y có thể thân cận, nhất là y phát hiện nhiều năm như vậy trôi qua, mèo con vẫn không sinh ra linh trí.

Thế nhưng mèo con cũng không nhìn như thọ nguyên sắp hết, như thể còn sống rất nhiều năm.

Tần Lâm tôn trọng Liễu Hiên chưa từng hỏi Liễu Hiên làm thế nào, chỉ là mỗi ngày đều đem mèo con và Liễu Hiên nâng ở trong lòng bàn tay mà quan tâm chăm sóc.

Bọn họ đều dễ thương như nhau.

_________

Lấy giỏ trúc múc nước: Giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu cũng xì hết ra ngoài, ý nói công dã tràng..