Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ

Chương 42: “Không tìm thấy Bệ hạ!”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu không khí bỗng nhiên im lặng.

Việt An đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe người ta nói “được”, cậu cảm thấy hơi thắc mắc.

Trình độ giao tiếp của cậu vẫn dừng lại ở mức bắt chước thuần tuý, bé mèo nhỏ mua đồ chưa bao giờ chặt chém trả giá, thậm chí cũng không biết tính số lẻ là cái gì.

Cậu chỉ nhớ rõ lúc trước Quý Tu Quân mua linh thạch đã nói ba câu kia, sau đó cậu chỉ hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói lại mà thôi.

Tinh thạch năng lượng cao cấp, có bao nhiêu?

Giá bao nhiêu?

Lấy hết, không tính số lẻ, 120 vạn.

Hai câu trước Việt An đều hiểu, câu cuối Việt An lại không hiểu chữ nào —— được rồi, chỉ hiểu hai chữ đầu tiên.

Việt An trầm mặc nhìn người thương nhân vẫn đang câm nín, cậu hơi hơi cảm thấy hình như mình đã sai chỗ nào đó.

Cậu không nói chuyện.

Cũng không biết mình nên nói gì.

Lúc này không nên yêu cầu cậu biết phải nói gì, dù sao cậu chỉ mới học được cách phát âm vào ngày hôm qua thôi.

Mà gã thương nhân luôn cảm thấy đoạn đối thoại của bọn họ có chút quen tai —— đầu tiên là người đó gây một ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với gã, cẩn thận nghĩ lại một lần, chẳng phải là lời nói nguyên gốc của người kia vào lúc trước hay sao?

Gã mờ mịt một lát, lại quan sát tỉ mỉ thiếu niên một lần, thử dò hỏi: “Thưa quý khách, giá của tinh thạch năng lượng cao cấp sẽ thay đổi tuỳ lúc.”

Việt An hơi nghiêng đầu, không hiểu rõ lời này có quan hệ gì với cậu.

Mà gã thương nhân lại bị phản ứng của cậu làm cho hơi sợ hãi.

Gã lại thử nói: “Vẫn bớt 1 vạn cho ngài như cũ, đây đã là chiết khấu cao nhất rồi, 135 vạn.”

Nói xong gã hơi dừng lại, bổ sung thêm: “Một viên.”

(*) 135 vạn/viên.

Việt An nghe gã nói như vậy, lập tức hiểu rõ lúc trước mình nói sai chỗ nào.

Bé mèo nhỏ im lặng một lúc lâu, trưng vẻ mặt hoàn toàn không có cảm xúc, rút ngắn câu nói cuối cùng của Quý Tu Quân, chỉ để lại mấy từ cậu hiểu, dứt khoát nói: “Lấy hết.”

Hai bên giao dịch hoàn mỹ đạt thành nhận thức chung, biểu tình của gã thương nhân thoáng chốc thoải mái hơn.

Người này cũng không phủ nhận giả thuyết lúc trước của gã, tám chín phần mười là vị đại gia gây chú ý lần trước kia.

Một khách hàng lớn tốt tính.

Hào phóng không dài dòng, quẹt thẻ gọn gàng và nhanh nhẹn, không thiếu tiền.

Gã thương nhân vui vẻ lấy ra máy quẹt thẻ ở dưới quầy, nhấn số lượng rồi nói: “Tiền đặt cọc là 540 triệu.”

Chợ đen có một chỗ tốt, không cần nộp thuế.

Một cuộc giao dịch lớn cũng đủ tiền để cho một hệ thống cửa hàng duy trì thật lâu.

Vận khí năm nay không tệ, liên tục có hai đơn đặt hàng lớn.

Phải biết rằng một lần bọn họ nhập hàng tinh thạch năng lượng là tám trăm viên, dựa theo lượng tiêu thụ của năm trước, số lượng này cũng đủ để cho gã bán hơn một năm, năm nào không tốt thì một năm cũng bán không hết.

Gã thương nhân nhìn thiếu niên lấy thẻ ra khỏi túi, trên mặt cười tủm tỉm, ánh mắt lại liếc qua tấm thẻ kia, hơi dừng lại một lúc.

Tấm thẻ này, giống y như đúc tấm thẻ của vị quân nhân lần trước đến cửa hàng trực tiếp mua hết hàng còn tồn kho kia.

Cũng không phải bên trên không có tiêu chí đặc biệt gì, mà là các thương nhân đều có thói quen lưu lại một dấu vết trên chỗ nào đó để có thể nhận ra khách hàng lớn của mình.

—— Dù sao người ra vào chợ đêm, mỗi lần đều thay đổi dáng người, khuôn mặt, màu da, thậm chí đổi cả chủng tộc, đều là chuyện rất bình thường, nên bọn họ cũng phải nghĩ cách nhận biết.

Vị thương nhân này có thói quen lặng lẽ lưu lại một vết khắc trên thẻ của khách hàng.

Loại thẻ cũ này làm từ chất liệu bình thường, vô cùng dễ dàng để lại một vết cắt có hình dạng đặc biệt và không có cách nào sửa chữa, đối với loại khách hàng lớn của cửa hàng lớn như bọn họ mà nói, dùng để phân biệt cực kỳ tốt.

Quả nhiên là vị đại gia gây chú ý lần trước kia.

Gã thương nhân vừa quẹt thẻ vừa suy nghĩ, lần này gã thoải mái đánh giá vẻ ngoài của Việt An.

Hình tượng hôm nay của vị khách này đẹp hơn lần trước rất nhiều, đặc biệt cảnh đẹp ý vui, cũng không biết là lấy hình tượng của diễn viên nào làm bản gốc, trước kia chưa từng thấy qua.

Sau khi quẹt thẻ xong, gã thương nhân trả thẻ cho Việt An, sau đó dẫn cậu vào nhà kho.

Gã đẩy ra một cái thùng còn lớn hơn cái thùng lần trước, mở ra, bên trong là một thùng đầy tinh thạch năng lượng tản ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.

“Quý khách, mời ngài kiểm tra.” Gã nói.

Việt An đếm rất nhanh, đặc biệt là lúc đếm đuôi và linh thạch.

Chỉ mười giây ngắn ngủi, cậu đã nhanh chóng kiểm tra xong.

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, đủ tám trăm viên, một viên cũng không thiếu.

Tâm trạng của Việt An cực kỳ vui vẻ, gật đầu, kiểm tra số dư, thuần thục khoá nắp thùng lại, nhấn một cái nút ở bên trên, bánh xe dưới đáy thùng lại hiện ra.

Gã thương nhân nhìn động tác thuần thục của cậu, lúc thiếu niên này quay đầu đi về phía lối ra, gã vẫn đi theo như cũ.

Việt An nghiêng đầu nhìn gã. 

Gã thương nhân vẫn mang bộ mặt tươi cười như cũ, thấy cậu quay qua, gã lại hỏi: “Tinh thạch năng lượng ngài mua lần trước đã dùng hết rồi sao?”

Việt An nhìn gã, khẽ gật đầu.

Gã thương nhân nhìn Việt An lần này lười biếng, không có chút tác phong quân nhân như lần trước, bỗng nhiên nhận ra có thể là lần trước người này cố ý nguỵ trang.

Nhớ đến tin tức mình đã tung ra bên ngoài, lập tức gã hơi ngượng ngùng: “Ngài không phải là người của quân bộ nhỉ?”

Việt An nghe vậy, lắc đầu.

Gã thương nhân xoa xoa tay, hỏi cậu: “Tôi có thể cả gan hỏi một câu, ngài mua dụng cụ nguỵ trang này ở đâu không?”

Việt An chạy tới thang máy, nghe thấy gã thương nhân hỏi như vậy, hơi ngẩn ra.

Hả?

“Nhìn rất đẹp!” Gã thương nhân khen ngợi, gã đã quen với chuyện tán thưởng nịnh nọt khách hàng lớn này, “Đã lâu không thấy dụng cụ nguỵ trang được chế tác tinh tế và đẹp mắt đến vậy, còn có công dụng đặc biệt.”

Việt An ghi nhớ cái thứ đồ chơi nguỵ trang này ở trong lòng, đẩy thùng đi vào thang máy, xoay người nhìn gã thương nhân vẫn tươi cười không đổi, nghĩ nghĩ, cậu vẫn gật đầu một cái.

Gã thương nhân tự hiểu thành mông ngựa được vỗ đến thoải mái(*).

(*) Vỗ mông ngựa: nịnh nọt người khác.

Việt An nhìn cửa thang máy khép lại, một tay để lên cái thùng ở bên cạnh, trước khi cửa thang máy ở lối ra mở ra một giây, cả một người và cái thùng nháy mắt biến mất trong thang máy.

Không có gì xảy ra, lần này vẫn có người mai phục ở cửa ra vào với ý định đen ăn đen như cũ.

Tin tức trong chợ đêm truyền đi rất nhanh, Việt An cũng không che giấu gì, tất nhiên là người đến ngồi đợi cũng không ít.

Việt An kéo theo cái thùng hơi bay lên, lặng yên không một tiếng động, lại vô cùng nhanh lẹ bay qua đoạn đường bị mai phục, sau đó không dừng chân, thoải mái trở về chỗ đỗ xe của mình.

Việt An cảm thấy chuyến đi này của mình cực kỳ thuận lợi.

—— Lên xe, về nhà, sau đó chờ bẻ răng Quý Tu Quân rồi đóng đinh lên tường.

Việt An vô cùng vui vẻ bay bay ra ngoài cửa hàng, đến bãi đỗ xe.

Xung quanh có vô số người đi lại, có người hai tay trống trơn, có người lại đẩy một cái thùng giống ý chang cái của Việt An.

Việt An đáp xuống, kéo cửa xe ra rồi chui vào, giải trừ thuật ẩn thân và bỏ hình người, chui ra từ trong đống quần áo, ôm cái thùng vào trong xe.

Nhưng cậu vạn vạn không nghĩ tới, lúc cậu vừa thích ứng phản ứng nhạy cảm của nguyên hình, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, bịch bịch bịch lao đến nhanh chóng.

Việt An vểnh tai cảnh giác, duỗi móng vuốt trực tiếp kéo cửa xe lại.

Nhưng lúc còn lại một chút khe hở cuối cùng, cửa xe lại bị mạnh mẽ kéo ra, một thiếu niên đầy bối rối, trên mặt còn có nước mắt tèm lem xông tới, sau đó quay người đóng cửa xe một cái “đùng”.

“Mau lái xe, mau lái xe! Chạy mau!” Thiếu niên kia khóc nức nở xoay đầu lại, nhìn thấy con mèo trắng đang ngồi xổm ngửa đầu nhìn y, một người một mèo đối mặt, sửng sốt một giây, sau đó y “oa” một tiếng gào khóc, hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống ôm chặt con mèo nhỏ màu trắng, “Khanh cứu trẫm, nhanh liên hệ với Quý Tu Quân đi huhu!!!”

Việt An: “…”

???

Hôm nay Nguyên soái Quý luôn cảm thấy mí mắt mình luôn nháy, nháy từ lúc mở phiên toà cho đến khi kết thúc luôn.

—— Rõ ràng là bên bị cáo đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng, cả ngày hôm nay khi mở phiên toà, luật sư bên Quý Tu Quân đã triệt để tuyên bố tất cả tội danh, mà mấy tên đứng bên ghế bị cáo kia, lại thú nhận thí nghiệm của chính mình mà không hề kiêng dè, đồng thời không biểu hiện một chút hối hận nào.

Không thể nghi ngờ chuyện này đã chọc giận bồi thẩm đoàn và quần chúng vây xem.

Mọi người cùng tấn công bọn họ, bồi thẩm đoàn còn phẫn nộ, trong toà án một mảnh hỗn loạn, trải qua hoà giải của quan toà, trên tội danh vi phạm bộ luật tinh tế, lại tăng thêm hai tội là cố ý gây thương tích và giam giữ phi pháp.

Thẩm tra xử lí lúc sau đã không cần Quý Tu Quân ra sân.

Rõ ràng là sự tình rất thuận lợi.

Nhưng mí mắt của Nguyên soái Quý vẫn nháy không ngừng.

Anh đi ra Toà án Tối cao, lúc khởi động quang não, vừa bước ra một bước thì đã bị người khác ngăn lại.

Nguyên soái Quý quay đầu nhìn người ngăn anh lại, là thư ký của Hoàng đế.

Bây giờ mặt người này tràn đầy lo lắng, ra hiệu cho anh đi qua bên cạnh.

Quý Tu Quân sờ lên mí mắt của mình, kiểm tra quang não, suy nghĩ tên kia gấp thành dạng này, đừng nói là tiểu Hoàng đế xảy ra chuyện rồi nha.

Nguyên soái Quý vừa nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy trong hộp thư của mình có một ghi chép chuyển khoản tới một tỷ, mà mục tiêu chuyển khoản là vô danh.

Một tỷ mấy.

Chuyển đến chỗ vô danh.

Quý Tu Quân: “…”

Xem ra mèo nhà mình đã bắt đầu tự mình động thủ cơm no áo ấm, tự mua đồ ăn cho mèo rồi.

Quý Tu Quân cũng không lo lắng Việt An xảy ra chuyện gì, dù sao sức chiến đấu của cậu vẫn còn ở đó.

Nguyên soái Quý nghĩ đến đây, hơi dừng một chút, vẫn cảm thấy lạ lạ chỗ nào đó.

Mà lúc này thư ký đã kéo anh đến một nơi hẻo lánh, thấp giọng thì thào: “Không tìm thấy Bệ hạ!”

Suy nghĩ bay loạn của Quý Tu Quân nháy mắt trở về lồng.
Chè: chương trước có chỗ sai, An bệ hạ chuyển 1 tỷ vào thẻ mới đúng, tui đã cầm máy tính bấm lại rồi, tổng tiền là 1 tỷ 80 triệu mà chuyển 10 triệu thì sao sống:)) vì chữ “ức” vừa là mười vạn, vừa là trăm triệu, mệt tâm:)) đã sửa nha.