Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 16: Chương 16 LỪA DỐI

Điều mà tôi ghét nhất, đó là bị lừa dối…

Khi không còn tin tưởng nữa thì cũng sẽ chẳng còn tình cảm…

***

-Xin lỗi!

Hương nhìn Hải, khó nhọc thốt ra hai từ.

Sớm muộn cũng phải nói, cô lựa chọn nói thẳng với Hải, không muốn dùng dằng thêm.

Có vẻ như Hải cũng đoán được đáp án này, trên khuôn mặt cậu ta không biểu lộ chút ngạc nhiên nào cả. Đôi mắt nâu nhàn nhạt thăm thẳm, môi hơi mím lại. Không khí ngột ngạt đến khó thở.

-Cậu… chả lẽ vẫn còn thích anh tôi ư?

-Cậu biết là không phải mà.

-Vậy tại sao?

-Vì tôi chỉ coi cậu là bạn, không có gì khác ngoài tình bạn cả. Thực xin lỗi.

-Sao phải xin lỗi tôi? Cậu đâu có lỗi gì?

-Xin lỗi vì làm cậu buồn, xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu.

-Tôi không muốn ép buộc bất cứ ai làm điều họ không muốn. Cho nên, đừng xin lỗi tôi. Tôi không muốn nghe.

-Hải…

-Tôi chỉ có một câu hỏi.

-Cậu nói đi.

-Tối hôm qua cậu ở đâu?

-Tối qua? Tôi… ở nhà. Sao thế?

-Không. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Tôi biết rồi. Tôi đi trước đây.

- Hải! Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?

- Ừ... Là bạn.

Nhìn bóng dáng Hải khuất sau cánh cổng trường, Hương thở hắt ra. Tỏ tình là chuyện không dễ dàng nhưng từ chối lời tỏ tình còn khó khăn gấp vạn, bởi chỉ sợ sẽ làm tổn thương người khác. Cô biết bên trong cái vỏ thản nhiên như không có chuyện gì kia của Hải là tâm hồn nhạy cảm. Cậu ta bất cần nhưng lại luôn hoang mang và mâu thuẫn. Nhưng nếu không dứt khoát thì cả hai sẽ cùng khó xử.

Tâm trạng của Hương vì chuyện của Hải cũng không mấy dễ chịu. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô leo lên giường đọc truyện. Những lúc phải suy nghĩ quá nhiều cô sẽ tìm đến với sách để bình tĩnh lại. Đang đọc thì có tiếng gõ cửa và Thu Hà bước vào.

-Đang đọc truyện gì đấy?

-Cô gái trong trang sách của Guillaume Musso. Chị không đi học thêm à?

-Bọn chị được nghỉ rồi. Giờ tự ôn ở nhà thôi.

-Cố lên. Sắp thi rồi. Mà chị định nói gì với em à?

-Hương này…

-Dạ?

-Em với Hải… Dạo này vẫn tốt chứ?

Ngón tay đặt hờ trên gáy sách của Hương hơi siết lại. Chị cô và Thanh Bình đã biết rồi sao?

-Sao chị lại hỏi vậy?

-Không. Dạo này không gặp cậu nhóc đó.

-À, tụi em vẫn thế. Một ngày không cãi nhau mấy lần thì hôm đó mưa to.

-Thật là. Hai đứa vẫn trẻ con vậy. Sắp bế giảng rồi nhỉ?

-Chị…

Hương nhận ra có gì không ổn. Cô đặt hẳn cuốn sách sang một bên, chồm tới gần Thu Hà hơn. Và cô hơi sững người khi nhận ra mắt chị mình đỏ hoe, thâm quầng.

-Chị! Có chuyện gì xảy ra vậy? Nói em nghe đi.

-Không. Chị chỉ hỏi thế thôi. Dạo này chị bận ôn thi nên hai chị em mình ít tâm sự.

-Chị! Đừng có đánh trống lảng. Mắt chị tố cáo chị rồi. Em không ngốc đến nỗi không nhận ra chị sang đây chỉ để nói chuyện phiếm đơn thuần. Chị! Rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao chị khóc?

-Có thể cho chị ngồi ở đây một lúc được không? Có một ai đó bên cạnh chị sẽ bình tâm lại.

-Chị! Nói cho em biết có chuyện gì?

-Không sao thật mà Hương.

-Nếu chị muốn em nói với bố mẹ thì cứ việc giấu đi.

-Hương!

-Vậy thì nói cho em biết đi. Chả lẽ do áp lực học hành ư?

-Không phải…

-Vậy… không lẽ… là anh Bình?

-Bọn chị… chia tay rồi!

Khó khăn lắm Hương mới có thể kìm không bật lên tiếng thảng thốt. Cô ngỡ ngàng nhìn Thu Hà, hoàn toàn không tin vào những gì mình đã nghe.

-Đừng ngạc nhiên quá như vậy.

Thu Hà bật cười trước khuôn mặt kinh ngạc của Hương. Nhưng cô đủ nhận ra nụ cười của chị mình cay đắng như thế nào. Nắm lấy bàn tay gầy của chị mình, cô nhẹ nhàng hỏi:

-Có thể nói cho em biết tại sao không?

-Lý do… quan trọng đến vậy sao?

-Phải có lý do gì thì mới chia tay chứ? Hai người chẳng phải vẫn đang tốt đẹp sao? Mấy hôm trước anh Bình còn nhờ em chăm sóc cho chị mà…

-Cậu ấy nói vậy ư?

-Vâng. Anh ấy nói chị không biết chăm sóc cho bản thân… Không lẽ…

-Chia tay rồi thì sự quan tâm ấy còn ý nghĩa gì cơ chứ?

-Nhưng em thực sự không hiểu…

-Chị mệt rồi Hương à! Chị chỉ muốn buông tay thôi. Có lẽ chia tay tốt hơn cho cả chị và Bình.

-Tốt cái gì mà tốt? Chị không thấy mình sắp thành con gấu trúc rồi sao? Mà ít ra gấu trúc nó còn béo tốt… Chị xem chị đi. Gầy trơ xương…

Đáp lại thái độ hung hăng của Hương là nụ cười nhạt của Thu Hà. Cô bất lực nhìn chị mình thẫn thờ ngồi đó, bàn tay hơi siết lại.

***

-Cậu theo tôi!

Vừa tan học là Hương nắm lấy cổ tay Hải lôi đi. Cô phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Nhìn chị mình tiều tụy như vậy cô rất đau lòng, không thể ngồi yên mặc kệ được. Hải cũng mặc kệ cho cô kéo đi, lười nhác lấy tay còn lại xoa mái tóc rối bù.

Đến khu nhà gửi xe, Hương buông tay Hải, xoay người đứng đối diện với cậu ta.

-Nói cho tôi biết. Rốt cuộc chị tôi và anh cậu đã có chuyện gì?

-Chuyện gì là sao? Họ chẳng phải vẫn rất vui vẻ hay sao?

-Vui vẻ cái đầu cậu ý. Họ chia tay rồi.

-...

-Cậu… Chả lẽ cậu cũng không biết?

-Tôi liên quan gì mà can dự vào? Họ còn yêu nhau hay chia tay thì cũng đâu phải việc của tôi?

-Nhưng đó là anh cậu mà?

-Anh tôi đã 18 tuổi, không phải con nít. Anh ấy có thể tự lo cho bản thân.

-Cậu… Anh ấy dạo này có biểu hiện gì không?

-Biểu hiện gì? Cậu sợ anh tôi đau lòng ư? Thu Hương. Cậu ác thật đó. Hôm qua cậu mới từ chối lời tỏ tình của tôi, giờ lại lôi tôi ra tra khảo chuyện của anh tôi, còn quan tâm anh ấy thế nào. Cậu dù không thích tôi thì cũng đừng lạnh lùng đến vậy chứ?

-Tôi… Xin lỗi… Tôi không có ý đó… Chỉ là hôm qua nhìn chị tôi đau khổ đến gầy rộc người, tôi không biết anh Bình có vậy không… Hai người họ chắc chắn sẽ rất mệt mỏi…

-Đó là quyết định của họ, họ tự biết mình làm gì.

-Này. Sao cậu có thể ung dung và không quan tâm như vậy chứ?

-Câu này phải là tôi nói mới đúng. Cậu chẳng phải là người không thèm để ý xung quanh xảy ra những gì ư? Vậy sao giờ lại lắm chuyện vậy?

-Vì đó là chị tôi.

-Chứ không phải là vì đó là anh tôi ư?

-Thanh Hải! Tôi không muốn cãi nhau với cậu. Nếu cậu đã không biết thì thôi. Tôi về đây.

Xoay người toan bỏ đi nhưng từ sau lưng hai cánh tay của Hải đã quàng qua vai ghì chặt lấy Hương. Hơi thở nóng rực của cậu ta phả vào vành tai cô.

-Cậu… cậu… làm gì vậy?... Buông ra…

-Tôi… không thể hiểu nổi… Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì? Người cậu thích bây giờ thực ra là ai?

-Tôi… không hiểu cậu đang nói gì…

-Tại sao không phải là tôi? Tại sao? Tại sao không chọn tôi? Tôi thích cậu đến vậy, quan tâm đến cậu như vậy … Tại sao cuối cùng vẫn là anh tôi? Tại sao?

-Bởi vì, tôi không thích cậu!

Bàn tay Hải thêm siết chặt rồi buông thõng xuống. Cậu lùi lại một bước, im lặng. Khuôn mặt cúi thấp, đôi mắt vốn nâu nhạt giờ thêm nhạt hơn, lông mày nhíu chặt.

Hương khẽ xoa bả vai đau nhói, thở hắt ra. Không nhìn Hải thêm nữa, cô bước đi, không hề biết sau lưng, cánh tay dài vươn ra toan giữ lấy mình nhưng cuối cùng lại thu lại bất lực.

Hương vừa bước vừa trầm tư suy nghĩ. Nhưng không hiểu sao càng nghĩ thì cái vòng vốn luẩn quẩn trước đây giờ lại mở rộng, giống như lạc trong mê cung cuối cùng cũng tìm được lối ra.

Đúng! Cô lôi Hải ra đây là muốn biết Thanh Bình hiện giờ ra sao. Nhìn dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi của Thu Hà lòng cô đau nhói. Cô tin Thanh Bình cũng không khá hơn. Vẻ suy tư, khuôn mặt hốc hác hôm ở phòng họp của Hội học sinh chính vì chuyện này mà ra. Anh căn bản không còn đồ đạc ở đó nữa mà vì muốn tìm một nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy. Cô đã không còn thích Thanh Bình từ lâu. Sự quan tâm hiện giờ chỉ giống như là đối với một người anh trai.

Và Hải sai rồi.

Những câu đối đáp với Hải giúp cô xác định rõ: trong tim cô đã tồn tại một bóng hình khác, một bóng dáng ngông nghêng và hoang dại, cơn gió trên thảo nguyên…

HuongNguyen: Anh nghĩ vì sao họ chia tay?

Wind: Vì sao ư? Vì không thể tiếp tục.

HuongNguyen: Hả?

Wind: Nếu không thể bên nhau nữa thì chia tay, thế thôi.

HuongNguyen: Nè, Trần Vũ Phong! Em đang rối tung lên mà anh lại phát biểu cái câu vô cảm thế à?

Wind: Vậy em bảo tôi phải nói sao đây?

HuongNguyen: Không biết…

Wind: Thật là… Chuyện của chị em thì để tự cô ấy giải quyết đi, em xen vào làm gì?

HuongNguyen: Sao anh có thể nói giống tên khỉ đột đó như vậy cơ chứ?

Wind: Khỉ đột? Cậu nhóc cùng lớp với em à?

HuongNguyen: Chứ anh nghĩ còn ai khác nữa?

Wind: Em hình như thích đặt biệt danh cho người khác nhỉ? Em gọi tôi như thế nào?

HuongNguyen: Anh? Ha ha…

Wind: Em cười kiểu này chứng tỏ đầu óc đang suy nghĩ xấu xa.

HuongNguyen: Đâu có. Em hoàn toàn trong sáng mà.

Wind: Luôn cãi bướng. Nói đi, chắc em phải có họ hàng với cua cáy đúng không?

HuongNguyen: Trần Vũ Phong!

Wind: Tôi phát hiện ra em rất hay gọi cả tên họ của tôi khi tức giận hoặc đuối lý.

HuongNguyen: Xì…Bỏ qua… Bỏ qua… Nói vào vấn đề chính đi.

Wind: Vấn đề chính? Có phải chuyện em trả lời tên nhóc kia thế nào à? Nói đi.

HuongNguyen: Ơ… Ý em không phải…

Wind: Từ chối hay đồng ý?

HuongNguyen: Em…

Wind: ….

HuongNguyen: Em từ chối rồi. Em chỉ coi cậu ấy là bạn thôi.

Wind: Làm tốt lắm.

HuongNguyen: Tốt? Nghe giống như anh đang cưng nựng cún con vậy.

Wind: Ha ha…

HuongNguyen: Vũ Phong?

Wind: Hả?

HuongNguyen: Có chuyện… Em hỏi… anh phải trả lời thành thực nhé…

Wind: Nói đi.

HuongNguyen: …

Hương cắn môi, nhìn màn hình máy tính, con chuột nhấp nháy chờ đợi. Ngón tay không hiểu sao cứng đơ, mặt tự động đỏ bừng lên.

HuongNguyen: Em muốn hỏi… là… hôm ở quán kem… anh nói anh ghen… là có ý gì?

Wind: Thì là thế.

HuongNguyen: Hả?

Wind: Thì ghen nên tôi nói là ghen. Thế thôi.

HuongNguyen: Anh có hiểu mình đang nói gì không? Em… không… bất cứ đứa con gái nào khi nghe câu này sẽ hiểu theo nghĩa khác đó.

Wind: Nghĩa khác là thích đúng không?

HuongNguyen: …

Wind: Hương này?

HuongNguyen: Dạ?

Wind: Nếu bây giờ tôi nói tôi…

HuongNguyen: Sao cơ?

Wind: Tôi...

HuongNguyen: Anh nói tiếp đi chứ?

Wind: Chờ chút.

HuongNguyen:?

Sign out?

Nick chat không sáng nữa, nhưng điện thoại lại reo ầm lên đủ để Hương giật bắn người. Xoay người với lấy chiếc điện thoại vừa đổ chuông vừa rung ồn ào trên mặt bàn, khi nhìn cái tên người gọi cô kinh ngạc đến nỗi ngã bổ ngửa ra đằng sau.

Rầm!!!

Lồm cồm bò dậy, ấn nút trả lời, cô nhăn nhó xoa xoa cái bả vai đáng thương.

-A… Alô?

-Sao không bắt máy ngay?

-À… Có chút sự cố…

-Sự cố?

-Không có gì. Nhưng sao anh không chat nữa mà lại gọi vậy?

-Gọi vì cái này không thể nói thông qua online.

-Quan trọng thế ư?

-Không quan trọng thì tôi phải bỏ thời gian, tiền điện thoại ra để gọi cho em làm gì? Nghe cho rõ nhé, tôi chỉ nói một lần thôi.

-Rồi. Anh dài dòng quá…

-Tôi thích em!

-…

-Tôi nói tôi thích em, nghe rõ rồi chứ?

-Hơ hơ….

-Đừng có cười ngốc nghếch nhứ thế. Tôi không đùa đâu. Tôi đang tỏ tình với em đấy.

-…

-Nói gì đi. Nếu im lặng tôi sẽ coi như em đồng ý.

-Này… Khoan… Khoan đã…

-Sao?

-Có ai tỏ tình như anh không?

-Như tôi làm sao?

-Tự dưng nói rồi bắt người ta trả lời luôn là sao?

-Tôi nghĩ mình có câu trả lời rồi.

-Hả? Nhưng… Nhưng … em đã nói gì đâu?

-Không cần em trả lời. Nguyễn Thu Hương! Em nghe cho rõ đây. Từ giây phút này trở đi em là bạn gái tôi, vì thế không được nhìn tên con trai nào khác, không được cười tươi trước mặt ai khác ngoài tôi, và, trong đầu chỉ được lưu giữ hình ảnh của mình tôi thôi. Em biết chứ?

-A…Anh…

Hương há hốc miệng, lắp bắp mãi không thốt nên lời.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ rồi tắt máy. Còn cô bên này rơi vào trạng thái sốc toàn tập, đơ người trên giường.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Vũ Phong tỏ tình với cô?

Anh nói thích cô?

Khoan, quan trọng là cô đã trở thành bạn gái của anh ấy mà bản thân còn không hề gật đầu hay nó một chữ “ừ”?

Tỏ tình cái kiểu gì thế này?

Cau có nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, vốn định gọi lại mắng cho Vũ Phong một trận nhưng lại lưỡng lự, ngón tay Hương cứ chần chừ không hành động ngay.

Thực sự cô chưa hiểu được hết tình hình, cứ ngỡ mình đang mơ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi câu tỏ tình của Vũ Phong cô cũng không xác định nổi là đùa hay thật.

Nội tâm tranh đấu dữ dội, một nửa muốn tin lời nói ngọt ngào ấy là sự thật, nhưng nửa còn lại bị lý trí chi phối nhắc nhở cô hãy tỉnh táo. Vũ Phong đối với cô như thế nào? Anh thực sự muốn cô là bạn gái ư? Anh vốn là người thích đùa, lời nói thích cô không phải là chưa từng nói, thỉnh thoảng lúc hai người trêu chọc nhau cũng buột miệng thốt ra. Cô là thật, còn anh?

Từ lúc biết được người chiếm giữ trái tim mình là Vũ Phong, cô luôn thấy bất an. Khi thích Thanh Bình, cô chỉ đơn giản là thích, có chút gì đó thần tượng. Nhưng với Vũ Phong thì ngoài thích ra còn xuất hiện tư tưởng muốn chiếm giữ. Anh giống như cơn gió hoang dại trên thảo nguyên rộng lớn, khó nắm bắt, khó xác định. Thích anh, muốn ở bên anh thì lại càng bất an. Nếu là Thanh Bình hay Hải, cô dễ dàng nói câu trả lời, còn Vũ Phong, cô không muốn bị hớ, càng không thể để mình phải bẽ mặt. Nếu chỉ là lời nói bông đùa, cô không trách anh, nhưng sẽ buồn. Còn thực sự xuất phát từ trái tim mình mà anh đã nói như vậy, cô hạnh phúc vô cùng.

Bíp.

Có tin nhắn.

“Tôi biết em lại ngồi suy diễn lung tung. Khẳng định lại cho em 1 lần nữa: TÔI THÍCH EM. TÔI THÍCH NGUYỄN THU HƯƠNG”.

Khóe miệng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười tươi. Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực.

Nếu có ai đó ở đây cô sẽ ôm chầm lấy mà hét lên, cảm xúc dâng lên khiến miệng không thể khép lại nổi, có vị ngọt lịm như viên socola sữa tan trong lưỡi, khuấy đảo toàn bộ các giác quan, đầu óc lâng lâng.

TÔI THÍCH EM. TÔI THÍCH NGUYỄN THU HƯƠNG.

-Em cũng thích anh.

Úp mặt vào gối, cô khẽ thì thầm.

-Vậy hả?

Tiếng Vũ Phong vang lên một lần nữa khiến tim cô muốn nhảy ra ngoài.

-Sao… Sao…

-Đừng nói là em đè lên điện thoại và vô tình biến thành cuộc gọi cho tôi đấy nhé?

-Hình… hình như… là vậy…

-Thật là…

-Vũ Phong… Em…

-Nói lại đi.

-Hả?

-Nói cái câu em vừa thốt ra đó. Tôi muốn nghe.

-Hả?... Em… Em không nói đâu.

-Chả lẽ em không thích tôi? Vậy tôi cúp máy nhé.

-Khoan… Không phải…

-Hử?

-Em… Em…

-Tôi vẫn đang chờ. Em cứ từ từ cũng được.

-Em thích anh.

-Tôi biết.

-Sao anh biết chứ?

-Vì tôi thích em

-Lý do quái đản thật đó.

-Tôi vốn quái mà. Từ giờ đã là bạn gái của tôi rồi nhé.

-Ai nói em đồng ý nhỉ?

-Không cần em đồng ý. Tôi quyết định rồi.

-Anh đúng là độc tài.

-Sao chưa ngủ? Muộn lắm rồi.

-Còn anh? Ôn thi mệt lắm không?

-Cũng tạm. Sắp thi rồi. Tôi mong thi nhanh còn đi chơi.

-Người ta lo ôn thi, anh thì lo chơi.

-Đời người ngoài học ra còn nhiều việc phải làm lắm. Kết thúc môn thi cuối cùng chúng ta đi chơi đi.

-Anh lo thi đi đã.

-Quyết định vậy nhé. Ngủ sớm đi.

-Anh cũng vậy.

-Khoan.

-Sao nữa ạ?

-Tôi thích em. Ngủ ngon.

Hương bật cười.

Cô chắc chắn sẽ ngủ ngon.

Một điểm cộng cũng là điểm trừ cho tình yêu đi lên từ tình bạn đó là mối quan hệ của bạn sẽ chẳng khác gì lúc trước. Có lẽ vì đã quá thân nên giữa Hương và Vũ Phong vẫn duy trì hoàn toàn các thói quen như cũ, có thay đổi cũng chỉ là thay đổi trên danh nghĩa mà thôi.

Nhưng cũng có một điều mới mẻ xuất hiện khi bạn hẹn hò với một ai đó là trong cuộc sống, trong thời gian biểu sẽ thường xuyên xuất hiện một người. Người đó sáng sớm gọi điện đánh thức bạn dậy, nhắc nhở bạn nhớ ăn sáng. Người đó dù bận rộn vẫn dành ra nửa tiếng đồng hồ nghe bạn tíu tít kể chuyện trường lớp, kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện vụn vặt vừa diễn ra trong ngày của bạn. Người đó tối tối chúc bạn ngủ ngon, đợi bạn tắt máy trước mới buông điện thoại ra.

Hương nhoẻn miệng cười nhìn điện thoại. Bây giờ là 23h đêm. Nếu Vũ Phong biết cô chưa chịu đi ngủ thể nào cũng cau có mà nhắc nhở. Nhưng lăn lộn trằn trọc mãi mà cô không tài nào ngủ được. Cốc cà phê pha lúc tối quá đặc. Thu Hà lại quên bỏ sữa vào nữa. Dạo này chị cô cũng uống cà phê để có thể thức đêm ôn bài. Vì thế việc pha cà phê cô mặc cho chị mình đảm nhận. Nhưng hôm nay Thu hà lơ đễnh thế nào đi xay cả mấy thìa cà phê to tướng. Cà phê khi đã xay ra thì phải pha hết, để lại sẽ không mùi thơm. Thành ra cốc cà phê đặc quánh lại, ngấm vào cổ họng, tác dụng đến dây thần kinh khiến cô vốn chưa bao giờ mất ngủ giờ cũng không thể nhắm mắt được.

Cuối cùng không chịu được, Hương bật dậy, với tay bật đèn lên. Ánh sáng chan hòa căn phòng khiến mắt cô không thích ứng ngay được khẽ nheo lại. Uống thêm chút nước lọc, đi loanh quanh trong phòng, đếm đến mấy nghìn con cừu mà cơn buồn ngủ vẫn chưa kéo đến. Cô chán nản mở cửa, ngó ra ngoài. Có ánh sáng yếu ớt le lói hắt ra từ phòng Thu Hà bên cạnh. Chị ấy vẫn thức. Do dự một lúc Hương quyết định gõ cửa. Khuôn mặt mệt mỏi ngạc nhiên khi thấy cô.

-Em vẫn chưa ngủ sao?

-Em không ngủ được.

-Có muốn vào đây ngồi một lát không?

-Được ạ.

Trong phòng Thu Hà chỉ bật đèn bàn, ánh sáng vàng lan tỏa mang nét gì đó ấm áp. Mặt bàn học bày la liệt sách vở, chiếc máy tính vẫn đang nhấp nháy một phép tính nào đó. Bảo cô ngồi xuống giường, Thu Hà kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn học, lấy tay day day thái dương.

-Chị ổn chứ?

-Hơi mệt. Sau này em sẽ hiểu được thôi.

-Em? Học hành với em là cảm hứng, không phải là sự trói buộc.

-Nhưng em không thể lảng tránh. Học là quan trọng, cũng là bước đệm giúp em làm được mọi thứ em muốn.

-Em mới xong một năm, còn hai năm nữa. Chị đừng dọa em chứ.

-Hi hi. Chị chỉ báo trước cho em chuẩn bị thôi.

-Chị thực sự thích học kinh tế thế sao?

-Uh. Chị thích những gì thử thách và có sự cạnh tranh. Hơn nữa, chị muốn sau này có thể giúp bố trong việc kinh doanh.

-Bố nghe được câu nói này của chị sẽ cảm động lắm đấy. May là có chị, nếu là em thì …

-Em khác, chị khác. Em có cái mà chị không có. Không được so sánh như thế.

-Em chỉ nói thế thôi. Em tự biết mình muốn gì và có thể làm gì. Chị biết là cái tôi của em nó lớn thế nào mà.

-Chị nói thế nhưng không có nghĩa là cổ vũ cho em chểnh mảng học hành đâu đấy. Năm sau nếu chị đi học rồi thì em phải tự nhắc nhở bản thân chăm chỉ hơn.

-Mọi người đều đi hết cả. Chị, anh Bình, cả… Vũ Phong nữa, còn mình em…

-Em cứ làm như bọn chị đi đâu xa lắm đấy. Hai thành phố cách nhau có một tiếng đi xe thôi cô nương ạ.

-Nhưng…

-Mà em với Vũ Phong thế nào rồi?

-Dạ?

-Giả ngơ cái gì? Hai người hẹn hò được lâu chưa?

Chuyện hẹn hò với Vũ Phong Hương quyết định chưa nói với bất kì ai ngay lúc này. Nhất là khi Thu Hà còn đang đau khổ như vậy, công khai quả thực là ý kiến tồi tệ nhất. Không ngờ chị cô lại tinh tế nhận ra.

Mặt đỏ bừng lên, cô hơi cúi đầu, lí nhí hỏi:

-Sao chị biết?

-Biểu hiện hớn hở trên khuôn mặt em, cuộc gọi hàng ngày thỉnh thoảng xuất hiện tên cậu ta. Chị có mắt mà, nhìn là đoán ra ngay. Em còn chưa nghe mẹ nói đấy. Mẹ bảo mắt nhìn người của mình chưa bao giờ sai. Ha ha…

-Trời ạ….

-Tốt đấy. Chị đã nói rồi mà. Ở bên một người như thế mà trái tim em không có chút phản ứng nào thì chắc chắn em có vấn đề.

-Chị nếu giỏi như thế sao không đi làm thầy bói đi, hoặc mua mấy tấm vé số cũng được. Trúng tiền tỷ rồi đưa em đi ăn kem ý tẹt ga.

-Nói nghiêm túc với em mà em lại đùa như thế à? Sao không ngủ đi, muộn lắm rồi.

-Đây không phải là công trạng của chị sao?

-Chị?

-Chị ấy thìa cà phê thế? Lại không có chút sữa nào cả?

-Chị… lỡ tay… Đặc lắm à?

-Chị uống thì phải biết mình pha thế nào chứ? Em là đứa chuyên uống cà phê đặc cũng không chịu nổi.

-Chị… chắc lúc đó tay run…

-Thu Hà mà em biết làm việc gì cũng rất chuyên tâm. Chị lại có thể lỡ tay ư? Thà bảo em được 10 toán em còn tin hơn. Rốt cuộc hôm nay chị sao thế? Em nhớ hôm nay chị đến trường. Có việc gì xảy ra ở đó?

-Không có gì.

-Chị… Chả lẽ anh Bình và chị…

-Không. Chị và cậu ấy đã thống nhất lại là bạn bè bình thường, coi như mấy tháng hẹn hò là chưa từng có.

-Chưa từng có? Đùa à?

-Này….

-Em nói nhé. Hai người có phải học hành nhiều quá nên đầu óc không được tỉnh táo không? Chuyện đó mà coi nhẹ như không khí được à? Mấy tháng liền đó. Hai người định mang khoảng thời gian dài như thế vứt đi đâu?

-Như thế tốt cho cả hai. Lúc này là thời điểm quan trọng quyết định tương lai của cả hai, không thể để tình cảm lấn lướt làm sao nhãng được.

-Nhưng cũng không …

-Chị thấy thế là tốt nhất Hương à. Nói thực, chia tay rồi chị cũng thấy bình thường, thậm chí có chút nhẹ nhõm nữa là.

-Quái nhân.

Trước vẻ phụng phịu trên khuôn mặt Hương, Thu Hà khẽ cười, lấy tay xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng:

-Không nói nhiều nữa. Quá khuya rồi. Đi ngủ đi.

-Em biết rồi. Chị cũng vậy.

-Uh. À, còn chuyện nữa, mai chị cũng đến trường đấy.

-Vậy đi cùng em luôn.

-Không. Chị đến sau. Em cứ đi trước đi. Gặp nhau sau.

-Vâng. Chị, ngủ ngon.

-Ừ. Em cũng thế.

-Nhớ đừng có thức khuya quá.

-Chị biết rồi.

Trái ngược với sự hối hả và mệt mỏi của đàn anh cuối cấp, khối 10 và 11 lại nhàn nhã ngồi chơi và đếm ngược thời gian đến ngày bế giảng. Chương trình học kết thúc từ lâu, điểm cũng đã vào sổ cái hết cả nên thầy cô để mặc cho lũ học trò bày đủ trò tinh quái. Thầy cô làm việc của thầy cô, trò làm việc của trò. Giờ học vì thế cũng ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn. Những lúc như thế này thầy giám thị cũng đành bó tay, nhắm mắt làm ngơ. Hương ngủ gật hết được một tiết thì bò dậy. Lũ bạn đứa chơi game, đứa đọc truyện, đứa giống cô gục đầu xuống mặt bàn đánh một giấc, có chỗ thì tụ tập nhau buôn bán rôm rả. Liếc mắt sang cái ghế trống bên cạnh, cô thở dài. Hải lại bùng học thì phải, đến giờ mà chưa thấy mặt mũi đâu cả. Gặp nhau thì tranh cãi ầm ĩ, nhưng không có tên đó đấu võ miệng thì cô lại thấy rảnh rang đến khó chịu.

Chán nản nhìn đồng hồ, còn những 3 tiết nữa, cô lại đưa mắt quét qua chỗ cô giáo đang mải miết với chồng tài liệu gì đó. Nhoẻn miệng cười, Hương vỗ bốp lên vai con bạn đang say sưa với cái bánh mì to oành.

-Mày! Tao ra ngoài chút.

-Hả? I.. âu..? Ao I ới, ong ớp án ắm…

-Cái gì? Nuốt đi rồi hẵng nói.

-Ực. Tao hỏi mày đi đâu? Tao đi với, trong lớp chán lắm.

-Chị Hà đến trường làm gì đó, tao qua chỗ chị ấy.

-Vậy hử? Thế thì thôi. Tao ở lại. Đi đi.

-Uh. Mà tên khỉ đột có đến thì bảo với hắn là tao mang trả hắn mấy quyển truyện, để trong ngăn bàn hắn đấy.

-Người ta tên họ đàng hoàng mà mày cứ khỉ đột với tên chết bầm gì đấy là sao?

-Lại bênh hả? Tao nói đấy, đã có tình ý sao không nói thẳng với hắn luôn? Ở đây mà bênh vực hắn trước mặt con bạn thân, mày có thấy tội lỗi không?

-Yêu cái đẹp thì cớ gì phải thấy tội lỗi chứ? Mà tao bảo tao thích Hải bao giờ hả?

-Chứ sao mày cứ đứng về phía hắn khi tao với hắn cãi nhau hả?

-Tại vì mày sai mà vẫn còn cãi bướng, ngang như cua. Tìm được người trị được mày, tao đương nhiên phải ủng hộ rồi.

-Bạn bè thế đấy. Không tốn nước bọt với mày nữa, tao đi đây.

-Biến đi.

-Nhớ…

-Biết rồi, khổ lắm nói mãi.

Hành lang vắng tanh, sự im lặng này đối lập hoàn toàn với không khí trong lớp. Ngó xung quanh, đảm bảo ông thầy giám thị hắc ám không ở đâu đó mà bất ngờ xuất hiện, Hương nhẹ nhàng đi về phía phòng học của khối 12. Trường Thành Tây có diện tích khá rộng, mỗi khối được bố trí ở một khu nhà khác nhau, khối 10 phía trái, khối 11 bên phải, khối 12 ở giữa, trước mặt là sân trường với hồ nước và phía sau là sân thể dục. Khu nhà của Hội học sinh được đặt bên cạnh khu nhà của khối 11, cạnh đó nữa là tòa nhà của Ban giám hiệu nhà trường. Mấy anh chị khóa trên đều nói trường cô thiết kế khoa học và dễ chịu hơn hẳn trường Đông Kim. Ngôi trường đó có thiên hướng theo kiểu vòng tròn trôn ốc với trung tâm là tòa nhà của Ban giám hiệu, các tòa nhà khác bố trí xung quanh đan xen với sân tập và cây cối. Hương từng được tự mình kiểm chứng điều này. Nếu không có tên Hội phó trường đó giúp đỡ thì có lẽ cô đã phải đi vòng hết cả cái trường rộng bao la đó để tìm nhà thể chất mất. Đẹp thì có đẹp nhưng với người ngoài thì đó không phải là ý tưởng hay ho, nhất là với những người thiếu kiên nhẫn như cô. Xem ra cô sớm đã được an bài vào học ngôi Thành Tây này rồi.

Thu Hà không có trong lớp. Anh chàng lớp trưởng nói chị cô vừa ra ngoài và đi về phía khu nhà của Hội học sinh. Cảm ơn anh ta rồi cô rảo bước đi thật chậm rãi. Trời tháng năm trong vắt, nắng rực rỡ, cùng với đó là cái nóng bắt đầu ập đến. Mất công chạy lên tầng 3 rồi lại đi xuống, qua thêm một khu nhà nữa. Mồ hôi đã ướt đẫm trên trán.

-Chị ấy sang bên đó làm gì không biết. Nóng quá!

Lấy một tay quạt quạt, cô chống tay còn lại vào tường, thở hồng hộc. Sáng ra đã được tập thể dục rồi.

Ai cũng ghen tỵ rằng trường cô lớn và đẹp. Họ không biết trường rộng thì chỉ hại cái chân, chứ chẳng thêm được chút sức lực nào cả.

Vòng qua tòa nhà của khối 11, cô ngước nhìn ban công tầng 2 khu nhà của Hội học sinh. Đó là nơi đặt

phòng họp của Hội và phòng của Hội trưởng. Cửa sổ đóng, rèm kéo kín. Kì lạ. Hàng ngày cô đều phải qua kiểm tra, và lần nào cũng thu rèm cửa để nắng chiếu vào trong. Chắc chị cô đã lên đó rồi. Nhưng chị ấy kéo rèm ra làm gì không biết?

Ì ạch vác xác lên được đến tầng 2, Hương có cảm giác như mình vừa leo được đến đỉnh Everest vậy. Vũ Phong mà nghe cô nói thảo nào cũng cười ngặt nghẽo cho xem. Kỉ niệm từ cái vụ leo đồi vẫn là cái cớ để anh trêu chọc cô không dứt. Nghĩ đến đây cô không tự chủ được khẽ mỉm cười.

Cánh cửa nâu bóng khép kín. Xoay tay cầm, Hương thò đầu vào trong phòng họp. Không có ai cả. Vậy là chị ấy ở phòng Hội trưởng. Căn phòng khoảng 15m2 dành cho người lãnh đạo Hội học sinh nằm bên cạnh, có ban công hướng về khuôn viên trường. Hương rất thích căn phòng đó, vì khi mặt trời ló dạng hoặc bắt đầu lặn, ánh sáng sẽ chiếu thẳng vào cánh cửa lớn dẫn ra ban công, qua lớp kính trong suốt mang màu hồng tím rất đẹp. Rèm cửa màu trắng sữa càng làm cho căn phòng thêm lãng mạn. Khi Thu Hà vẫn là Hội trưởng, cô thường hay đến đây ngắm mặt bình minh và hoàng hôn. Căn phòng cho cô cảm giác dễ chịu.

Nhưng lúc này, chân cô đã chôn chặt trước cửa, không tài nào bước thêm để vào đó.

Mắt mở to, tay bịt chặt miệng ngăn âm thanh thảng thốt phát ra từ cổ họng.

-Mọi chuyện đã có thể thuận buồm xuôi mái như thế, sao chị còn phá hỏng?

Giọng Hải vang lên ngăn bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa của Hương dừng lại. Vòng xoay tay cầm mới được một nửa thì đột ngột ngưng lại.

Cậu ta không ở lớp mà lại xuất hiện tại đây, lại còn đang nói chuyện với chị cô nữa. Hương thắc mắc không biết mối quan hệ của họ từ bao giờ đã thân thiết đến mức có hẳn một cuộc trò chuyện riêng tư thế này?

Mà thực sự cũng không hẳn là trò chuyện. Giọng Hải gay gắt, mang theo sự giận dữ. Không cần nhìn thấy mặt cậu ta cô cũng biết tâm trạng tên khỉ đột này đang rất xấu.

Giác quan thứ 6 là giác quan mà rất nhiều người mong muốn có được, vì nó khiến họ trở nên tinh tế và nhạy bén hơn. Hương không có loại giác quan đặc biệt này, cũng chẳng mong nó tồn tại trên cơ thể mình. Cô không cần linh cảm hay đoán trước bất cứ điều gì. Mọi thứ cứ để mặc nó diễn ra tự nhiên, ta chỉ cần thuận theo là đủ.

Nhưng, các cụ có câu “ghét của nào trời trao của ấy”. Thứ mà Hương không thích lại được trao cho cô, chỉ là ông trời thích trêu đùa người trần, đưa cái giác quan ấy xuất hiện vào những lúc chẳng hay ho gì.

Vốn có thể dễ dàng mở cửa bước vào mà hỏi hai người đang nói chuyện gì nhưng cô lại đắn đo và đờ người ở ngoài này mà đoán già đoán non. Có cái gì ngăn cản cô lại, muốn cô hãy kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút nữa.

Hai người trong căn phòng vẫn tiếp tục nói mà không biết có một vị khán giả đang căng tai ra để nghe.

-Tôi nghĩ cậu là người hiểu rõ nhất vì sao tôi lại làm vậy, phải không?

-Đừng có hỏi ngược lại tôi. Tôi không quan tâm chuyện của chị thế nào. Chị thích làm gì thì tùy chị,

nhưng sao lại phá hỏng kế hoạch của tôi?

-Kế hoạch của cậu? Đừng buồn cười như vậy. Cái kế hoạch ấy đã thất bại ngay từ khi nó mới bắt đầu. Nếu đã là sai lầm thì không thể tiếp tục, Hải à.

-Sai lầm? Sai lầm gì?

-Cậu hiểu. Tôi hiểu. Chúng ta đã làm gì trái với lương tâm? Tôi thừa nhận mình quá ích kỉ khi đánh mất lí trí và giúp cậu làm chuyện không nên làm ấy.

-Sao? Giờ chị thấy hối hận ư? Thấy lương tâm cắn rứt? Chị không biết là nếu đã yếu lòng thì ngay từ đầu đừng có làm sao?

-Vì thế nên tôi mới dừng lại. Bây giờ vẫn không muộn để bắt đầu lại. Cậu cũng vậy.

-Không đời nào. Tôi tuyệt đối không làm việc ngu xuẩn như chị đâu. Tôi sắp thành công rồi, nhưng vì chị mà tất cả bị phá hỏng hết. Nếu không vì chị nói với Hương rằng hai người đã chia tay thì cô ấy sẽ không dao động, tình cảm của tôi cũng sẽ không bị gạt đi phũ phàng như thế. Chị không thể đợi thêm một thời gian nữa hay sao?

Tai lùng bùng, đầu óc ong ong khó chịu. Hương lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.

Cô nghe nhầm phải không? Họ đang nói gì vậy? Cô thực sự không biết, tai cứ ù đi.

Cạch.

Phản ứng khi nhìn thấy cô của Hải và Thu Hà đều là sửng sốt. Thậm chí cô còn nhìn thấy nét kinh hãi trên khuôn mặt của chị mình. Xem ra cô đã nghe điều cô không được phép nghe rồi.

Cổ họng khô khốc, khó khăn lắm Hương mới thốt ra được những từ ngữ rời rạc:

-Hai… hai người… vừa nãy… hai người… chuyện vừa nãy… là sao?

-Hương… Hương… em nghe chị nói…

Giọng Thu Hà như sắp khóc, cánh tay run run đặt lên vai cô. Hương hết nhìn sự đau đớn của chị, rồi lại quay sang phía Hải. Cậu ta điềm tĩnh đối mặt với cô, đôi mắt nâu nhạt chẳng chút bối rối.

-Hương…

-Chị! Em muốn nghe cậu ta nói.

Khuôn mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc, Hải nhìn cô một lúc lâu rồi quay liếc mắt về phía Thu Hà đang run rẩy.

-Chị ra ngoài đi. Tôi sẽ giải thích với cậu ấy.

-Không… Là chị… Để chị nói…

-Người cậu ấy muốn chất vấn là tôi. Vì thế chị cứ ra ngoài đi.

-Tôi…

Lưỡng lự mãi Thu Hà mới đi ra. Trong căn phòng chỉ còn Hương và Hải. Không khí im lặng bao trùm, ngột ngạt đến đáng sợ. Hương hoang mang nhìn con người trước mặt, không giấu nổi sự tò mò, tức giận, lo lắng và cả sợ hãi nữa. Mạnh miệng là thế nhưng cô vô cùng bất an, tim đập mạnh, mắt cứ căng ra, móng tay bấm sâu vào da thịt.

Hải vẫn điềm tĩnh quan sát toàn bộ phản ứng của cô, hoàn toàn không có ý định mở miệng trước. Nét mặt này giống như lần đầu tiên gặp nhau, không chút cảm xúc.

-Bây giờ… Cậu… có thể nói được rồi chứ?

-Nói gì?

-Mọi chuyện.

-Cậu muốn nghe điều gì?

-Tất cả... Mọi thứ mà cậu và chị tôi đang che giấu.

-Cậu muốn nghe thật chứ? Kể cả khi cái bí mật ấy sẽ khiến cậu đau lòng như thế nào, khiến cậu lo sợ ra sao?

-Cậu…. đừng… nói linh tinh nữa… Vào vấn đề chính đi…

-Trong tất cả những người con gái tôi đã gặp, cậu là người ngây thơ nhất. Ngây thơ và thuần khiết như buổi sớm mai vậy.

-Tôi nói cậu vào vấn đề chính đi mà.

-Cậu ngây thơ và rất dễ đặt lòng tin vào một ai đó đối xử tốt với cậu, không thèm quan tâm lòng dạ người ấy thực chất thế nào. Lúc đầu tôi cứ nghĩ cậu làm ra cái vẻ ngây thơ vô tội đó nên rất khó chịu, tôi tìm cách lật tẩy cậu. Nhưng, tôi lầm. Cậu đúng là như những gì cậu thể hiện. Sự thú vị nơi cậu đã thu hút tôi, không chỉ là tò mò nữa, trái tim tôi đã rung động khi nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu lúc thấy vết thương trên tay tôi.

-…

-Thích cậu là việc nằm ngoài dự kiến. Mà những cái nằm ngoài tầm kiểm soát thì lại phát triển rất nhanh.

Tôi không thể trốn tránh được. Cậu biết chứ? Rằng khi yêu con người ta ích kỉ lắm. Anh trai tôi không hề thích chị cậu. Người nắm giữ được trái tim anh ấy lại là người tôi đem lòng yêu mến. Là cậu đó, Thu Hương.

-Cậu… nói gì cơ…

-Tôi nói người anh ấy từ đầu đến cuối quan tâm là cậu. Nhưng anh ấy lại ngần ngại không nói. Đó quả là cơ hội cho tôi. Tôi từng nói đối với anh tôi, gia đình quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời đúng không?

Cậu nghĩ anh ấy nếu phải chọn lựa thì cậu hay tôi sẽ là người thắng cuộc?

-Cậu…

-Đoán ra rồi phải không? Tôi nói cậu rất ngây thơ mà. Ngây thơ đến nỗi không hề phát hiện ra tình cảm của anh ấy mà vẫn có thể thích anh ấy nhiều đến thế. Theo cậu trên đời có cái gọi là trùng hợp hay không? Tối hôm dạ hội, cậu có nghĩ vì sao tôi lại gay gắt rồi cãi nhau với cậu ngay trước cửa căn phòng đó không?

-Không lẽ…

-Đúng. Vì tôi và chị cậu đã sắp đặt hết cả.

Mắt cô đã không thể mở lớn hơn, chăm chăm nhìn Hải. Từng lời từng lời như mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào lồng ngực, nhói buốt và tê dại. Lờ đi khuôn mặt đã chuyển từ hồng hào sang trắng bệch của cô, Hải tiếp tục nói bằng cái giọng đều đều đập vào màng nhĩ:

-Mọi thứ diễn ra thuận lợi. Hai người đó thành cặp, còn tôi có cơ hội ở bên cậu. Có lúc tôi tự hỏi không biết mình làm thế là đúng hay sai nữa, nên tiếp tục hay dừng lại, nhưng, khi thấy ánh mắt cậu nhìn tôi, ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng, thấy đáy mắt cậu vô định không hề lưu giữ hình ảnh của tôi dù tôi ở ngay trước mặt, tôi đã hạ quyết tâm kéo cậu về bên cạnh mình mà không lưỡng lự nữa.

-Cậu… Sao có thể… tàn nhẫn…

-Tàn nhẫn? Đúng thế! Tôi thừa nhận tôi là kiểu người lạnh lùng không chút nhân tính. Cái gì tôi muốn tôi sẽ đoạt cho bằng được. Từ bé đến giờ, tôi luôn bị cái bóng quá lớn của anh Bình che lấp. Sự ưu ái của bố mẹ, lời khen ngợi của mọi người? Tôi không cần. Cứ nghĩ mọi thứ vốn đã được định sẵn dành cho người anh ưu tú thì mình phấn đấu giành giật để làm gì? Anh ấy là người duy nhất hiểu được suy nghĩ tận sâu trong lòng tôi, cưng chiều tôi nhất, luôn thuận theo ý muốn của tôi. Có anh ấy là đủ với tôi rồi. Nhưng, sao cậu lại xuất hiện? Xen vào giữa hai anh em tôi? Khiến tôi quay sang phản bội lại người duy nhất coi tôi quan trọng hơn cả bản thân?

-Tôi…

-Tôi từng đấu tranh, từng nhắc nhở bản thân không được làm điều tàn nhẫn ấy với anh mình. Nhưng, sự quan tâm của cậu, khuôn mặt này…

Hải đưa tay lên, ngón tay dài chạm nhẹ vào má Hương. Cô giật mình lùi lại, còn cậu thì cười chua chát.

-… đã len lỏi quá sâu vào tim tôi rồi, khống chế mọi thứ vốn thuộc về bản thân tôi.

-Dù….dù thế… cậu cũng không thể làm như vậy…

-Rồi chị cậu xuất hiện. Tôi có thêm trợ thủ, một người giống tôi, tàn nhẫn, ích kỉ… Thu Hà quả nhiên là lựa chọn hoàn hảo.

-Đừng có dùng giọng điệu mỉa mai đó mà nói về chị tôi.

Hương cau mày. Sự lúng túng dần biến mất khi tên Thu Hà được nhắc đến.

-Đến nước này mà cậu vẫn có thể bênh vực cho chị ấy ư? Cậu có biết chị ấy đã làm những gì không? Anh tôi chỉ yếu mềm mà đồng ý hẹn hò với chị ấy, nhưng trong lòng lại chỉ có cậu. Cử chỉ thân mật, sự xuất hiện tình cờ những lúc tôi có mặt bên cạnh cậu, đều là chủ ý của chị ấy. Để anh tôi chứng kiến mà nhận thấy cậu không thuộc về mình, cũng là để cậu tự động rút lui, tránh xa anh ấy.

-Đủ rồi…

-Nhưng, chúng tôi đã tính toán sai lầm. Hai người bọn họ không tài nào hòa hợp được. Cuối cùng là chia tay. Họ chia tay đã lâu rồi, chứ không phải mới đây đâu.

-Đủ rồi!

-Vốn chị cậu định nói cho cậu biết nhưng tôi đã ngăn cản. Nếu biết họ không còn hẹn hò nữa, cậu sẽ lại nuôi hy vọng, còn tôi sẽ tuyệt vọng.

-Tôi nói đủ rồi!!!

Hương gào lên, đưa tay bịt tai lại, đầu không ngừng lắc qua lắc lại.

Cô không muốn nghe, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Quá đủ rồi. Cổ họng nghẹn ứ, khó thở vô cùng.

Tim cô đau quá, lòng quặn lại. Vết thương khi xưa tưởng như đã lên sẹo, giờ lại bị cứa vào, đau đến tê dại. Cảm giác bị những người mình tin tưởng đâm ột nhát vừa đau vừa chua xót, sự giận dữ dâng lên dồn hết vào cánh tay.

CHÁT!!!

Âm thanh đanh gọn khiến người ta giật thót người.

Má trái của Hải in lằn 5 đầu ngón tay, đỏ ửng.

Hải mặc cho khuôn mặt bị tát đau điếng ấy, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô. Đôi mắt nâu nhạt đầy đau đớn, khiến cho cô liên tưởng đến đôi mắt Thanh Bình, những lúc anh nhìn cô mà tâm tư khổ sở.

Lòng bàn tay ran rát.

Thu bàn tay đang run rẩy lại nắm chặt mép áo, Hương nhíu chặt lông mày.

Rồi xoay người, cô lao nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa gỗ vang lên âm thanh khô cứng chát chúa.

-Hương!

Thu Hà chờ cô ở phía ngoài, ngay khi vừa bước ra đã nắm lấy tay cô giữ lại.

-Hương! Em nghe chị nói đã…

Cô không quay người lại, cố gắng giữ giọng nói bình thản nhất.

-Chị! Lúc này em muốn ở một mình!

Tâm trạng cô rối bời, hỗn độn. Thu Hà, Hải, hay bất cứ ai, cô đều không muốn gặp, cô muốn yên tĩnh. Chỉ cần nhìn bọn họ cô sẽ lại thấy tức giận và cả thất vọng nữa. Niềm tin vỡ nát. Đau đến khó thở.

Khi bàn tay đang nắm chặt tay cô của Thu Hà buông lỏng ra thì cô lập tức bỏ đi. Tai vô tình vẫn nghe được tiếng nấc nghẹn ngào phía sau. Bặm môi thật sâu, chân cô bước nhanh hơn.

Cứ thế mà đi trong vô thức, khi dừng lại thì phát hiện ra mình đang ở phía sau trường. Sân bóng hiện ra trước mắt. Đội bóng rổ đã ngừng tập để tập trung cho thi cử. Cái sân vắng tanh. Ngồi bệt dưới gốc cây điệp, Hương đưa mắt nhìn xuống. Như thời gian quay ngược, hình ảnh Thanh Bình với quả bóng màu cam hiện lên trước mắt. Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Khi ấy tim cô đã lỗi nhịp, má nóng bừng, lần đầu trên đời biết thế nào là lúng túng và ngượng ngùng khi nhìn vào mắt một người con trai. Cảm xúc đầu đời ngọt ngào và đầy thi vị. Nhưng sao giờ lại thấy đắng ngắt như vậy?

Nước mắt thi nhau tuôn rơi, chảy vào khóe miệng, mặn chát nơi đầu lưỡi.