Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 9: Chương 9 RA MẮT

-Em nói chủ nhật này đến nhà em ăn cơm ư?

-Vâng… Anh …. rảnh chứ?

-Xem nào…. Ừm…

-Anh bận à?

-Không….Tôi rảnh….

-Vậy ạ?

-Tôi sẽ đến…. Tầm 10h nhé…

-Vâng.

-Uh. Tôi có việc rồi. Thế nhé.

-Vâng. Chào anh.

Hương nhăn nhó ấn nút kết thúc cuộc gọi. Rồi lấy lại vẻ mặt tươi cười, cô quay lại đối diện với khuôn mặt đầy chờ đợi xen đe dọa của mẹ.

-Nó nói gì?

-Anh ấy nói sẽ đến.

-Tốt. Phải thế chứ.

-Mẹ à…. – Cô dè dặt hỏi

-Hả?

-Con nói… Mẹ bình tĩnh nhé…. Thực ra Phong và con chỉ là bạn bè bình thường thôi… Chúng con…. Không phải là kiểu quan hệ kia đâu….

-Không sao… Không có thì bồi đắp cho nó thành có là được…

-Dạ? – Miệng cô đã bắt đầu méo xệch

-Thì có ai ngay từ đầu đã bày tỏ luôn đâu… Nó đã quan tâm đến con như thế chứng tỏ nó có ý với con rồi… Vậy là có cơ sở để tiếp tục…

Miệng Hương từ méo xệch chuyển sang há hốc.

-Thế nên con đừng có ngại…. Con gái mẹ có gì mà không làm được cơ chứ? Có con mồi ngon thế này phải nắm chặt, xử lý luôn.

Miệng há to, mắt trợn tròn, cô á khẩu nhìn mẹ mình đang trong dáng vẻ của một thợ săn đi tìm mồi. Tự dưng thấy thương cho Vũ Phong. Xin lỗi anh nhé, không phải em cố ý đâu, mà là lực bất tòng tâm…

Ở đâu đó, có một người lập tức hắt hơi một cái…..

***

Thanh Bình có việc không thể đến nên đã gọi điện cáo lỗi. Mẹ Hương đành ậm ừ trông mong vào “chàng rể” còn lại. Bà cứ đi ra rồi lại đi vào, vòng vòng quanh phòng khách không biết bao nhiêu lần.

-Em cứ chú tâm chuẩn bị thức ăn đi. Bây giờ mới có 9h30 thôi.

Bố cô bị xoay cho chóng mặt, không nhịn được phải cất tiếng.

-Anh nhìn em ăn mặc ổn chứ?

-Ổn. Đẹp lắm. Thôi, em vào bếp đi.

-Còn đầu tóc thì sao?

-Đẹp lắm. Trông em tuyệt lắm. Cứ bình tĩnh mà nấu ăn đi.

-Uh. Vậy em vào bếp. Khi nào nó đến thì anh để em mở cửa đấy nhé.

-Được rồi, được rồi…..

Khi Hương bước ra, bị bố kéo ngay vào một góc phòng.

-Này… Rốt cuộc là thế nào đây?

-Dạ? Bố nói thế là thế nào ạ?

-Bố hỏi cái anh chàng sắp đến nhà mình có đúng là bạn trai của con không?

-Không ạ. Bọn con chỉ là bạn thôi…

-Sao mẹ con…

-Bố biết tính mẹ rồi mà. Con nói mẹ có chịu nghe đâu.

-Thế thì không ổn chút nào.

-Tất nhiên. Con chỉ sợ anh ấy hiểu nhầm thôi. Làm thế nào bây giờ hả bố?

Bố cô lấy tay xoa xoa cằm rồi phẩy tay:

-Để đó cho bố.

Đúng 10h Vũ Phong có mặt tại phòng khách nhà cô với một giỏ quả tươi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh lam, bên ngoài khoác áo vest màu xám tro kết hợp với quần bò, đơn giản nhưng lại lịch sự.

Tất nhiên mẹ Hương là người mở cửa. Bà cười tươi đón lấy giỏ quà, kéo anh vào phòng khách. Bố cô, Thu Hà và cô đều có mặt đầy đủ.

Vũ Phong lễ phép chào:

-Cháu chào hai bác.

-Uh. Vào đi nào. Không cần phải khách sáo. Cứ tự nhiên nhé. Ngồi đi.

-Dạ.

Khỏi phải nói mẹ cô vui như thế nào, bà cười tít mắt, ngắm nghía “chàng rể tương lai” với khuôn mặt hài lòng. Hương nhìn anh, rồi mỉm cười. Vũ Phong thấy cô thì khuôn mặt có chút sáng hơn, gật đầu. Sau đó anh bị ấn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bố cô. Ông ngồi trên ghế, im lặng lạ thường, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt chăm chú quan sát Vũ Phong.

-Bố…

Thấy ông cứ ngồi như vậy mà không nói câu gì, Hương lo lắng nhìn ông rồi lại nhìn Vũ Phong. Bố cô định làm gì đây. Mẹ và chị dường như cũng cảm nhận được không khí khác thường nên dùng mắt ra hiệu cho cô.

-Bố… Đây là bạn con, Vũ Phong.

Hương dè dặt nói, mắt vẫn không ngừng nhìn bố mình.

-Ừm.

-Phong. Đấy là bố em, chị em.

Vũ Phong gật đầu với Thu Hà. Dù sao họ cũng từng gặp nhau rồi nên không đến nỗi ngại ngùng. Quan trọng nhất là bố cô. Bình thường ông hay cười, hóm hỉnh, bây giờ tự dưng làm mặt lạnh khiến Hương cảm thấy lạ lẫm.

-Cậu là bạn trai của con gái tôi?

Câu nói này vừa thoát ra khỏi miệng ông, lập tức những người còn lại có phản ứng ngay. Bàn tay đang cầm ly nước của Vũ Phong hơi run lên, nước cam trong ly sóng sánh. Mẹ và chị cô đều tập trung ánh mắt về phía người con trai đang đờ người trên ghế sôpha. Còn Hương thì há hốc miệng. Không… không phải bố nói là sẽ giúp cô ư? Sao lại…

-Bố…. cái này…. – Cô lắp bắp phân bua.

-Con im lặng nào. Bố đang hỏi cậu ấy, không hỏi con.

-Nhưng mà…. Bố… mẹ …. Hai người làm ơn đi mà. Giỡn vậy đủ rồi.

-Ai nói ta giỡn? Ta đang rất nghiêm túc.

-Bố…

Không thèm để ý đến cô con gái đang sửng sốt, bố cô quay ra phía Vũ Phong, đôi mắt hấp háy nét cười. Ông muốn biết chàng trai này sẽ trả lời như thế nào. Thu Hương là đứa hồn nhiên và ngây thơ nên không nhận ra. Nhưng ông có thể cảm nhận được Vũ Phong đối xử với con gái mình đặc biệt hơn mức một người bạn bình thường. Làm gì có chuyện bạn bè bình thường mà thức trắng đêm chăm sóc? Bạn bè bình thường mà quan tâm cả chuyện con gái ông vui hay buồn sao? Con gái với nhau thì có thể, còn con trai đối với con gái thì rất khó, trừ khi chàng trai có tình ý với cô gái. Ông vẫn nhớ cuộc nói chuyện đêm hôm đó…

Hơn 12h đêm. Ông vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng thì điện thoại hiện lên số của Thu Hương. Con nhóc này làm gì mà vẫn chưa ngủ vậy?

-A lô? Con vẫn chưa ngủ ư?

Bên kia im lặng một lúc rồi có giọng con trai cất lên:

- Cháu chào bác. Cháu là bạn của Hương.

Khỏi phải nói ông kinh ngạc đến mức nào. Nửa đêm nửa hôm, điện thoại hiện số của con gái nhưng giọng lại là của một chàng trai nào đó. Ông bố nào cũng không khỏi nóng vội và lo lắng.

-Bác là bố của Hương phải không ạ?

Cậu ta tiếp tục hỏi, không chút kiêng dè. Chàng trai này có chất giọng trầm ấm, tự tin. Nói chuyện với cha cô gái vào cái giờ này mà giọng không hề run rẩy, rất có khí phách.

-Đúng. Tôi là bố của nó. Cậu là ai?

-Cháu là bạn cô ấy. Cháu tên là Vũ Phong. Trần Vũ Phong.

-Cậu Phong, tôi có thể hỏi sao điện thoại của con gái tôi lại nằm trong tay cậu không? Bây giờ là 12h17 phút. Hai đứa đang ở đâu?

-Hương bị ngất ạ….

-Ngất? Tại sao?

-Dạ. Bác cứ bình tĩnh. Bác sĩ nói là do kiệt sức. Trường cô ấy có lễ hội, cô ấy nằm trong ban tổ chức nên bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi…

-Tôi hiểu rồi. Vậy cậu đưa nó đến bệnh viện?

-Vâng ạ.

-Cảm ơn cậu.

-Dạ không có gì ạ. Vì tên bác nằm đầu danh bạ điện thoại nên cháu gọi cho bác. Cô ấy chưa tỉnh nên cháu nghĩ nên gọi về cho gia đình.

-Hiện tôi đang đi công tác. Chỉ có mẹ và chị gái nó ở nhà thôi. Nó ổn chứ?

-Vâng ạ. Mai có thể xuất viện ạ.

-Vậy à? Thế thì mai có thể nhờ cậu đưa nó về nhà được không? Vợ tôi vốn dễ xúc động, bây giờ mà nói thì bà ấy sẽ đến bệnh viện ngay, mà cũng đã khuya lắm rồi.

-Bác không phải lo đâu ạ. Mai cháu sẽ đưa cô ấy về nhà cẩn thận.

-Cậu Phong này…

-Dạ?

-Tôi có thể tin tưởng cậu được chứ?

Đầu dây bên kia im lặng rồi có tiếng cười khẽ. Cậu nhóc này…. Dám cười? Khá lắm….

-Bác trai…

-Cứ nói.

-Bác cứ tin tưởng ở cháu.

-Được. Đàn ông nói thì nhớ giữ lời. Cảm ơn cậu.

-Không có gì ạ. Bác nghỉ ngơi sớm đi ạ.

-Cậu cũng vậy.

Cái anh chàng tự tin, không biết sợ sệt gì cả bây giờ đang tư lự nhìn ly nước trong tay mình. Từ lúc nhìn thấy Vũ Phong ở ngoài cửa, đến khi ngồi đối diện mình, ông nhận thấy có cái gì ngang tàng, ngạo mạn và phóng khoáng trong phong cách và diện mạo của cậu ta. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông dù ít dù nhiều cũng có con mắt nhìn người. Chàng trai trước mặt ông không phải là người thường, rất có khí chất làm người lãnh đạo. Ánh mắt kiên định, không run sợ khơi gợi cho ông sự hứng thú. Nếu quả thực, cậu ta là bạn trai của Thu Hương thì ông rất hài lòng. Nhưng con nhóc lại sống chết chối bằng được khiến ông chưng hửng. Vì vậy, ông chỉ còn cách hỏi thẳng Vũ Phong.

-Thế nào? Có thể trả lời tôi được chứ?

Vũ Phong ngẩng lên, ánh mắt vô tình chiếu thẳng vào đôi mắt người đối diện. Đôi mắt đen láy, dù ông đã có tuổi nhưng vẫn tinh anh, pha chút thăm dò, khóe môi hơi mỉm cười. Thu Hương có vẻ ngoài rất giống bố. Tuy nhiên, nét thâm trầm và lão luyện trong cung cách ăn nói của ông thì cô không tài nào bằng được. Điểm này Thu Hà lại có. Trước một người trải đời như thế này tuyệt đối không được nói dối. Vũ Phong phải nhắc nhở bản thân mình, nếu không muốn dính lấy rắc rối thì tốt nhất là có gì nói đấy. Anh đưa mắt về phía Hương. Cô đứng cạnh bố mình, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Không phải anh không nhận ra sự nhắc nhở trong những câu nói qua điện thoại của cô. Lúc ấy, sự tò mò và bản tính ương ngạnh không cho phép anh chấp nhận lùi bước, mặc kệ cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, thản nhiên đồng ý đến nhà cô. Còn bây giờ thì mới nhận ra, ý của cô là nói đến bố cô chứ không phải người mẹ vui tính giản đơn đang nhìn anh đầy chờ đợi kia. Biết làm sao được, phóng lao thì phải theo lao vậy. Nuốt nước bọt, Vũ Phong trả lời một cách rành mạch:

-Vâng. Cháu là bạn trai Hương.

Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm lên những người còn lại. Đầu tiên là ngạc nhiên. Tất nhiên rồi. Sau đó là tiếng cười giòn giã của mẹ Hương. Bà đập tay lên vai của Vũ Phong thân mật như người trong nhà, miệng không ngừng thốt lên “Tốt lắm”. Thu Hà tròn mắt nhìn Vũ Phong rồi lại nhìn Hương, khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu. Bố cô lúc này trong mắt tia cười càng hiện lên rõ rệt, cho dù vẻ ngoài vẫn là nét thản nhiên và nghiêm nghị. Còn Hương thì miệng lại há ra, môi mấp máy nhưng không thốt lên lời. Cô chạy xộc đến , nắm lấy cánh tay anh mà lôi lên tầng. Những người khác thì ngẩn ra một lúc, sau đó là tiếng cười vang vọng khắp phòng khách.

Hương xoay nắm đấm cửa, đẩy Vũ Phong vào phòng mình rồi đóng lại. Cô xoay người lại, tay chống nạnh, trừng mắt nhìn anh. Không thèm quan tâm đến biểu hiện của cô, Vũ Phong nhàn nhã đưa mắt quan sát căn phòng. Đen và trắng làm chủ đạo, phối hợp với những họa tiết độc đáo. Không ngờ cô cũng có con mắt thẩm mỹ khá đến vậy. Căn phòng khá gọn gàng. Vũ Phong bước đến giá sách. Đặt ở trung tâm là bộ truyện Harry Potter. Ngoài ra còn có truyện của Marc Levy, Guillaume Musso….

-Sao giá sách của em toàn tiểu thuyết lãng mạn vậy?

-Vậy thì sao? - Hương nhăn nhó đáp – em thích thì đọc, ảnh hưởng gì sao?

-Không. Chỉ là nó không phải khẩu vị của tôi.

-Khẩu vị của anh?

-Trinh thám, kinh dị. Những cái đó thu hút tôi hơn là những câu chuyện tình lãng mạn có phần bi đát này.

Vũ Phong nhún vai, tiếp tục tham quan những chỗ khác.

-Mỗi người có sở thích riêng. Đối với em, những cuốn sách này giúp em tin tưởng vào tình yêu hơn.

Cánh tay đang dò tìm đầu sách của anh hơi khựng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục, trong đáy mắt phảng phất tia cười.

-Vậy sao? Lạc quan nhỉ?

-Sao em có cảm giác anh đang giễu cợt em?

-Cái cảm giác của em sai bét. Ơ, Con búp bê này…

Vũ Phong cầm lấy con mèo đồ chơi đặt ngay ngắn cạnh đèn học, môi tự nhiên cong lên. Hương giữ gìn nó cẩn thận thật, không chút bụi bặm. Anh đảo mắt về phía cô, thấy khuôn mặt ai đó hơi hồng lên.

-Nó vẫn chạy tốt chứ?

-Vẫn tốt.

-Vậy à? Sau này cũng phải giữ gìn cẩn thận biết không?

-Nó là của em. Em muốn đối xử với nó như thế nào là việc của em chứ. Mà không nói tầm phào nữa. Em hỏi anh, tại sao lại nói dối với bố em như thế?

-Nói dối? Tôi?

-Còn ai ở đây nữa ư? Anh lại định chọc tức em đấy à?

-Tôi không thừa thời gian đi chọc em. Tôi chỉ nói sự thật thôi.

-Sự thật? Anh là bạn trai của em bao giờ?

-Không là bạn trai, chả lẽ, là bạn gái?

Hương ngẩn người. Đúng rồi. Vũ Phong nói mình là bạn trai cô, không phải người yêu, cũng không hề sử dụng từ mang nặng nghĩa sở hữu là “của”. Bạn trai – bạn là con trai. Anh không hề nói sai, cũng chẳng nói dối gì cả. Cái tên này…

Lúc này, đôi mắt một đen một nâu chăm chú quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt cô nheo lại. Cô ngốc! Em cho rằng tôi sẽ tùy tiện mà xác định một mối quan hệ nào đó sao? Khi thốt ra câu nói đó, một phần là đúng sự thật, một phần, chính bản thân tôi cũng không hiểu. Có thể dễ dàng phủ định mọi suy đoán của mọi người trong gia đình em, nhưng tôi lại lựa chọn cách nói lấp lửng, không rõ ràng. Tại sao làm như vậy? Tôi cũng không hiểu. Vì khi đó, nhìn vào đôi mắt em, câu chữ vuột khỏi miệng lúc nào không hay.

-Anh đúng là tên gian manh.

Hương đưa mắt lườm Vũ Phong, bĩu môi.

-Tôi giúp em mà em lại trả ơn tôi như vậy sao?

-Ai cần anh giúp chứ? Cái này là do anh mà ra. Chẳng phải em đã cảnh cáo anh rồi sao.

-Lúc nào sao tôi không biết nhỉ? À, có phải lúc nói chuyện qua điện thoại, giọng em tự dưng nhỏ dần và có tiếng nghiến răng kèn kẹt không?

-Ơ…

-Hay là lúc em mời tôi mà giọng hàm ý cấm tôi bén mảng đến nhà em? Không phải ư? Vậy…

-Thôi đủ rồi. Là tất cả đó. Anh đừng có cố tình trêu chọc em nữa.

-Cũng nhận ra à?

-Em đâu có ngốc đến mức người ta nói móc mình mà không biết.

Vũ Phong bật cười trước vẻ phụng phịu có phần trẻ con của Hương. Quen nhau được một thời gian, anh phát hiện ra rằng nếu cô đã đuối lý thì luôn chu môi lên tỏ vẻ giận dỗi. Điệu bộ này… e hèm… rất đáng yêu. Trời vào đông rồi mà sao lại nóng thế nhỉ. Ho khan vài tiếng, thả người xuống chiếc ghế cạnh bàn học, Vũ Phong ngước nhìn cô:

-Em không xuống giúp mẹ em nấu cơm à?

-Khỏi. Không có em, mẹ em mừng còn chẳng kịp nữa là…

-Em nấu dở đến vậy ư?

-Không phải dở … Mà là… em có biết nấu đâu…. Vào bếp chỉ tổ vướng tay vướng chân mọi người thôi.

-Ha ha…

-Anh cười cái gì… Em rất muốn nấu… Thật đấy… đừng có cười nữa… Nhưng hình như em không có năng khiếu….

-Con gái biết nấu ăn rất có sức hút đấy. Em nếu muốn lấy chồng thì nên học nấu vài món đi.

-Em chẳng cần. Sau này kiếm nhiều tiền, ăn ngoài cũng được.

-Nói thế mà nghe được à? Nấu cho người khác ăn mới vui, nhóc à.

-Đến lúc đó tính sau. Còn bây giờ, mẹ em có chị Hà giúp là được rồi.

-Hết nói nổi với em. Vậy em có biết hôm nay mẹ em nấu món gì để đãi “bạn trai” con gái mình không?

-Đừng có chọc em. Bạn trai gì chứ? Em nổi hết cả da gà lên rồi. Mẹ em nấu món….Ừm… Canh cá cay, sườn xào chua ngọt, nộm mực…

-Nhà em có vẻ thích các món thủy hải sản nhỉ?

-Đúng vậy. Khổ nỗi em bị dị ứng tất cả, chỉ ăn được cá thôi. Nhưng em lại không thích mấy cái loại sống dưới nước ấy…

-Em thích ăn gì?

-Thịt. Thịt bò. Ngon tuyệt. Mà anh ăn được hải sản không?

-Tôi…. ờ… Một chút…

-Một chút? Khai thật đi. Nhìn cái bản mặt anh lúc này như ăn phải ớt ý. Anh không ăn được à?

-Uh. Tôi giống em. Bị dị ứng…. Khoan. Đừng nói với bác gái, dù sao mẹ em cũng đã mất công chuẩn bị rồi.

-Nhưng….

-Không sao. Tôi ăn được. Nấu ra mà không có ai ăn thì buồn lắm.

-Anh chắc chứ?

-Uh. Hôm nay tôi là khách mà. Không thể vì mình tôi mà ảnh hưởng đến mọi người.

-Đáng lẽ còn có bạn trai chị em đến nữa….

Giọng Hương nhỏ dần rồi im bặt. Cổ họng như có cái gì chặn lại, nghẹn ứ, khiến cô không thể cất lời. Không thể vô tư gọi tên người đó. “Bạn trai chị em” – mỗi từ như quả chùy nặng nề giáng vào tâm trí cô, choáng váng và xây sẩm mặt mày. Nhưng nó cũng giúp cô tự nhắc nhở bản thân mình, nhắc rằng người đó không bao giờ thuộc về cô cả. Nhớ tới lời nói của Hải “sẽ đau lắm đấy”. Phải! Đau. Đau đến không thở được. Giống như có ai đó bóp nghẹt trái tim. Ôm một mối tình đơn phương dù biết sẽ chẳng đi đến đâu, Hương tự hiểu mình ngu ngốc đến nhường nào. Khóe mắt hơi ươn ướt. Cô bặm môi, cố không cho lệ rơi.

Cả người bị kéo về phía trước, đổ ập vào khuôn ngực rộng và cứng. Rồi một vòng tay bao trọn lấy cô. Hương có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của Vũ Phong, lan tỏa mùi hương dịu nhẹ. Mùi chanh thanh dịu, khiến tâm trí đang rối bời của cô bình tĩnh trở lại. Không giống như khi Hải ôm cô, cái ôm mạnh mẽ có phần bạo lực, Vũ Phong chỉ đơn giản là để cô dựa vào người anh, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Vậy mà, phiền muộn tự dưng tiêu tan gần hết, và, cô cũng mặc cho anh ôm, không chút phản kháng. Hương hiểu đây là cái ôm của một người bạn đang muốn an ủi mình. Cô thở nhẹ, cất giọng:

-Anh nghĩ em có ngốc không?

-Ngốc? Em ư? Xem nào…. Nếu nói không ngốc thì chính là nói dối…

Hương mỉm cười. Đúng là Vũ Phong, thẳng thắn, không biết ngọt ngào, cũng chẳng tế nhị.

-Ừ. Em cũng thấy bản thân mình ngốc nghếch vô cùng.

-Thật ư?

-Anh nói xem. Chưa kịp nói gì mà người ta đã thuộc về người khác rồi, mà người đó lại là chị gái của mình. Em phải làm gì? Đã hơn nửa tháng trôi qua mà em chẳng thể biết mình nên làm gì.

-Tôi đoán nhé. Em vẫn lẩn tránh đúng không? Chưa chấp nhận thực tại thì chẳng thể làm gì trong tương lai.

-Anh lại triết lý rồi. Anh bảo em phải làm gì bây giờ? Từ bỏ? À, mà không từ bỏ cũng chẳng thể làm gì được nữa.

-Cái này phải do bản thân em thôi, tôi không giúp em được.

-Haizzz…. Mệt thật… À, Phong. Lần trước anh nói có thích ai đó. Anh đã nói với người ta chưa?

-Nói? Chưa. Mà cũng chẳng phải là chưa.

-Là sao? Em không hiểu

-Tôi cũng không hiểu thì em làm sao mà biết được? Cái anh chàng kia, sao hôm nay không đến?

-Có việc bận gì đó. Chị em nói vậy.

-Này. Ăn nói cho cẩn thận. Dù em không vui, nhưng tôi hơn em 2 tuổi đấy, nói có chủ ngữ vào.

-Em xin lỗi.

-Bỏ đi. Nếu đã muốn che giấu thì tốt nhất nên biểu hiện tốt hơn, đừng để ai biết, hiểu không?

-Vâng. Chắc mẹ em nấu sắp xong rồi. Mình xuống đi.

-Uh.

Khi cả hai bước vào bếp thì mẹ và chị cô đã nấu xong và đang dọn bàn ăn. Bố cô đi đi lại lại giúp mẹ cô bưng đồ ăn. Thấy vậy, Vũ Phong cũng chạy đến, lăng xăng giúp đỡ. Mẹ cô cười thật tươi đưa cho anh đĩa sườn rán.

-Con xem. Phong nó chăm chỉ hơn con nhiều. Ai đời để bạn trai bưng bê đồ ăn, còn mình thì ngồi nhìn thế kia?

-Mẹ. Tại anh ấy muốn giúp mà.

-Thật là. Phong, cháu đừng chiều nó quá. Ở nhà, nó là út nên ai cũng cưng chiều, riết thành quen, nếu cháu cũng chiều chuộng nó quá, nó sẽ ỷ lại đấy.

Trước lời dặn dò của mẹ cô Vũ Phong chỉ cười. Hương thừa biết anh cười vì cái gì, nụ cười đáng ghét thường xuất hiện khi anh có ý trêu chọc cô. Vì thế cô liền tặng cho anh một cái lườm nguýt sắc lẹm. Vũ Phong nhận ra, nhún vai tỏ vẻ vô tội. Biểu hiện này của cả hai vô tình lọt vào mắt của bố mẹ cô. Họ mỉm cười, lờ đi, coi như không thấy.

Trong bữa ăn, Vũ Phong tỏ ra là người cư xử khéo léo và lịch sự. Dù dị ứng nhưng anh vẫn ăn ngon lành món nộm mực mà mẹ Hương gắp cho. Nhìn anh đưa vào miệng, nhai rồi nuốt một cách thản nhiên, Hương có phần lo lắng. Lựa lúc mọi người không để ý, cô nghiêng người, thì thầm:

-Anh ổn chứ?

-Uh. Không sao. Món này rất ngon. Em cũng thử xem.

-Anh muốn chết không? Em cho anh toại nguyện ngay lúc này. Em hỏi tử tế đấy. Nếu không ăn được nữa thì ra hiệu cho em.

-Ok.

Nhưng cả bữa ăn cô không hề nhận được tín hiệu cấp cứu nào của Vũ Phong cả. Anh vẫn cười nói, đáp lại các câu hỏi của bố mẹ cô. Và ăn ngon lành tất cả các món có trên bàn ăn.

-Cháu đang học ở đâu vậy? – mẹ cô đột nhiên hỏi.

-Dạ. Cháu học ở Đông Kim.

-Đông Kim? Trường điểm à?

-Vâng.

-Cháu bằng tuổi với Thu Hà nhà bác, tức là năm nay cũng chuẩn bị thi đại học. Vậy, cháu đã chọn trường nào chưa?

-Cháu chưa chọn được trường nào ạ.

-Thế à? Thu Hà nhà bác chọn kinh tế. Mà trường đó lại ở thành phố khác…

Đang uống một ngụm canh, Hương suýt nữa sặc. Mẹ cô lại bắt đầu rồi đây….

-Học ở thành phố khác…. Chẹp… bác biết là trường đại học ở đây không bằng được những nơi khác… nhưng mà… thế thì xa lắm…

Hương hạ giọng nói mà như nhắc nhở Vũ Phong:

-Anh tốt nhất là coi như không nghe thấy gì hết nhé.

-Tại sao?

-Cứ làm như em nói đi. Tập trung ăn là được, như việc mà bố và chị em đang làm kia kìa, đừng có tiếp chuyện mẹ em.

Theo lời của cô, Vũ Phong ngẩng lên nhìn hai người phía bên kia bàn ăn. Quả thực là bố cô và Thu Hà đang cắm cúi ăn, chính xác là họ giả vờ tận tâm với bát canh trước mặt, tai và mắt dồn hết vào bàn ăn, tuyệt đối không hề phản ứng với những câu nói của mẹ cô. Còn bà thì vẫn đang thao thao bất tuyệt. Hương ho nhẹ vài tiếng, rồi lại cúi xuống ngoáy ngoáy chiếc thìa vào bát canh đã thấy đáy của mình. Chỉ có anh là ngơ ngác như bò đội nón nhìn mọi người.

-Cháu hiểu bác muốn nói gì chứ?

Có vẻ như mẹ Hương cũng biết được biểu hiện của đức ông chồng và hai cô con gái của mình, nên quay sang phía Vũ Phong – người duy nhất chưa kịp nắm bắt được mọi chuyện.

-Dạ?

-Cháu biết đấy. Gần nhà có phải tốt hơn không? Gần người thân, đi lại thuận tiện, còn nữa, như thế hai nhà biết nhau rồi, qua lại cũng dễ dàng hơn…

Cười để đáp lại câu hỏi của bà, trong lòng Vũ Phong đã nhận thức ra mình đang ở trong tình thế nào. Chung quy tất cả là bà muốn anh và Thu Hà có thể học đại học tại đây, muốn anh và Hương có mối quan hệ “lâu dài và bền đẹp” – Hương đã kéo dài giọng khi nói câu này. Hay nói trắng ra, bà đã xác định rõ: anh là con rể mình. Vũ phong vừa muốn cười vừa muốn khóc trước lý luận này. Mẹ của Hương là người dễ tính, đôn hậu, đặc biệt là vô cùng sốt sắng với chuyện tình yêu tình báo của hai cô con gái. Hương nói bà tin tưởng vào con mắt của mình, khẳng định nếu bà đã chấm ai, người đó sau này kiểu gì cũng là con rể bà. Và Vũ Phong anh, là người có được vinh dự đó.

Chưa biết nên trả lời thế nào, thì bố cô đã cất tiếng giải vây:

-Em nói gì kì cục vậy? Tụi nó còn tương lai phía trước, lựa chọn đúng đắn thì tương lai mới hạnh phúc được.

-Ý anh là em cố tình ngáng bước bọn trẻ sao?

-Không. Anh không có ý đó. Ý anh là em nên để cho tụi nhỏ suy nghĩ kỹ càng, không nên nóng vội. Còn mấy tháng nữa mới đến lịch nộp hồ sơ mà. Đúng không?

-Uh. Anh nói cũng có lý. Ơ kìa… Phong… ăn đi cháu….

-Dạ….

Thêm một miếng mực vào bát Vũ Phong và một khúc cá cho Hương. Lập tức cả hai đưa mắt nhìn nhau, miệng méo xệch.

***

Bữa trưa ồn ào cũng kết thúc. Trong khi bố mẹ và Vũ Phong ngồi ở phòng khách trò chuyện thì Hương và Thu Hà chịu trách nhiệm rửa bát. Đưa cho cô chiếc đĩa, Thu Hà khẽ hỏi:

-Cậu ta thực sự là bạn trai em à?

-Dạ?

-Không phải em nói hai người chỉ là bạn thôi sao?

-Thì tụi em là bạn mà.

-Thế sao cậu ta…

-Chị thừa biết tính mẹ rồi mà. Anh ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

-Uh. Chị cũng cho là vậy. Nhưng ở bên một người như vậy mà em không có chút cảm xúc nào sao?

-Một người như vậy là sao ạ?

-Chị thấy Vũ Phong rất quan tâm đến em. Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thôi chắc cậu ta đã có kha khá fan rồi nhỉ? Em thực sự không có chút tình cảm nào đặc biệt à?

-Chị. Tụi em chỉ là bạn thôi. Chị đừng nói lung tung, đến tai anh ấy không hay đâu

.

-Chị biết rồi. Em làm gì mà cuống lên thế? Đáng nghi lắm đó.

-Chị….

-Ok. Ok. Chị không nói nữa. Rửa nhanh lên nào.

-Chị định thi vào Kinh tế thật à?

-Uh. Điểm đầu vào hơi ột chút, nhưng chị sẽ cố gắng.

-Em nghĩ chị sẽ đỗ thôi.

-Vậy sao? Lại nịnh chị à?

-Đâu có. Em nói thật mà.

-Bình thì định thi Luật. Cậu ấy muốn trở thành kiểm sát viên.

Bàn tay đang giơ lên lưng chừng trên chậu rửa của Hương khựng lại. Thu Hà mải chú ý đến đống bát đũa nên không phát hiện ra khuôn mặt cô đã kém tươi hẳn, hàng mi cụp xuống che đi sự buồn bã trong đôi mắt. Bây giờ, cứ nhắc đến tên anh Hương luôn thấy trong lòng nhói lên, nhức buốt.

-Vậy… vậy sao…

-Uh. May là trường Luật cũng cùng thành phố với trường chị đăng ký.

-May thật. Hai người có thể ở gần nhau rồi.

-Uh. Mà em không biết Vũ Phong định thi gì à?

-Không. Anh ấy nói còn đang phân vân. Em cũng không thích hỏi.

-Thật là… Em nên tập quan tâm đến mọi thứ xung quanh một chút đi. Cứ như tất cả chẳng liên quan gì đến em cả.

-Thì đúng như vậy còn gì? Quan tâm nhiều mệt lắm. Em không hứng.

Thu Hà nhìn cô ngao ngán. Cái này người ta gọi là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Hương vốn ương bướng, có phần bảo thủ, nếu cô không muốn thì chẳng ai ép buộc được cả. Hương giống bố ở ngoại hình, nhưng lại thừa hưởng tính cách của mẹ - người có cái tôi rất cao, xưa nay không biết sợ là gì. Cô em gái này của cô là pha lê, trong suốt có thể thấy bên trong. Nhưng cũng vì thấy hết nên hóa ra lại chẳng biết được nội tâm nó có những gì.

Sau màn chào hỏi có phần kì cục, Hương và Vũ Phong bị tống ra khỏi nhà.

“Trời hôm nay đẹp thế này, hai đứa đi đâu chơi đi”.

Mẹ cô mỉm cười, phẩy tay rồi đóng cửa lại không chút lưỡng lự trước hai khuôn mặt ngơ ngác.

Đầu đông, nắng không rực rỡ và vàng ruộm như mùa thu nữa. Bây giờ những tia nắng nhạt màu bao phủ khắp nơi nhưng không xua tan đi được cái lạnh lẽo. Gió đông bắc hiu hiu thổi. Cây cối quanh nhà bắt đầu ngả màu, lá rơi rụng gần hết, chỉ trơ lại cành cây khẳng khiu. Khoác thêm một chiếc áo, Hương cùng Vũ Phong bước ra khỏi nhà. Cô nhăn nhó khi cả hai đến bên chiếc moto của Vũ Phong.

-Anh lại đi cái xe này à?

-Có vấn đề gì sao?

-Nó có thể chạy chậm nhất là bao nhiêu km/h?

-Xem nào…. 60?

-Hả???

-Nhìn mặt em kìa. Chưa lên xe mà đã tái mét. Gan em bé bằng từng nào vậy?

-Chưa bẳng một cái kẹo được chưa?

-Thế là to rồi. Tôi tưởng nó bằng hạt nho… ha ha…

Cô mím môi, lấy tay đập mấy phát vào vai Vũ Phong. Nhưng có vẻ những cái đấm đó nhẹ hều, bằng chứng là anh không những không đau mà càng cười lớn hơn.

-Anh có thôi đi không?

-Ha ha… Xin lỗi… ha ha…

-Trần Vũ Phong!

-Tôi đứng trước mặt em mà em gào tên tôi lên làm gì?

-Không được cười nữa.

-Ok…ok… uhm…. Ha ha…

Hương tức xì khói nhìn Vũ Phong tay ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh ta ăn phải nấm cười hay sao? Cười mãi mà không ngừng được.

Nắng nhảy nhót trên mái tóc đen mềm. Vài sợi tóc rủ xuống trán, vắt ngang qua nửa mắt. Con ngươi một đen một nâu ẩn hiện, lấp lánh khi Vũ Phong cười. Chiếc mũi cao, hàm răng trắng, khuôn mặt góc cạnh nam tính. Dưới ánh mặt trời, anh thật sự rất nổi bật. Hương không ý thức được bản thân đã đơ người ra, mắt chiếu thẳng vào anh mà nhìn không chớp lần nào.

Thịch… Thịch…. Thịch…

Đặt tay lên ngực trái, tim cô sao lại đập mạnh thế nhỉ? Mặt cũng hồng hồng.

“Ở bên một người như vậy mà em không có chút cảm xúc nào sao?”

Câu hỏi của Thu Hà chợt vang vọng bên tai. Ai bảo là cô không cảm thấy gì? Có một người đẹp trai như vậy bên cạnh mình mà không phản ứng, trừ khi cô có vấn đề. Phải! Cô là người bình thường, nên, biểu hiện lúc này hoàn toàn là tự nhiên, không có gì phải ngạc nhiên cả. Gật đầu như gà mổ thóc, cô tự lẩm bẩm.

“Không sao!! Không sao!!...”

-Không sao cái gì?

Từ lúc nào, Vũ Phong đã thôi cười, cúi xuống, khuôn mặt kề sát mặt cô, mắt đối mắt. Bàn tay đặt lên trán cô, anh nhẹ giọng:

-Em có sao không? Mặt nóng bừng thế này?

Né bàn tay đó, Hương lùi lại, lắp bắp:

-Em… em… không sao…

-Vậy à? Tại tôi thấy mặt em đỏ bừng, lại còn nóng nữa. Tôi tưởng em sốt?

-Sốt… sốt… cái gì… Em không sao.

Vũ Phong nhíu mày, chăm chú nhìn cô. Biểu hiện của anh lúc này rất tức cười, vừa lo lắng, vừa tò mò, lại xen cả nét thắc mắc. Cô không biết anh giả vờ hay thực sự không hiểu cảm xúc của cô, nhưng thấy anh có vẻ mặt này cô rất muốn cười. Con trai, đôi lúc ngốc nghếch vô cùng.

-Nếu em không sao thì mình đi thôi.

-Đi đâu ạ?

-Có chỗ này tôi muốn đưa em đi.

-Chỗ nào ạ?

-Tò mò quá. Cứ lên đi.

Dù muốn hay không, Hương cũng phải trèo lên chiếc moto mà cô gọi là quái vật. Lần này, không cần Vũ Phong phải nhắc, cô tự động vòng tay ôm lấy eo của anh. Tốc độ không phải bạn của cô. Thân người của anh hình như cứng lại trong giây lát.

Lần này Vũ Phong đi chậm hơn – chậm hơn, chứ không phải là chậm. Chiếc xe lao vun vút trên đường. Cảnh vật xung quanh lùi lại phía sau, mờ mờ ảo ảo. Những cột điện, cây cối, nhà cửa… dần trôi tuột lại. Mắt Hương chỉ mở he hé nên cô hoàn toàn không có khái niệm ngắm cảnh gì cả, mặc cho Vũ Phong hò hét phía trước. Đúng là một kiểu tra tấn không cần đụng đến da thịt.

Những tòa nhà cao tầng được thay thế bằng những cánh đồng, những rặng cây, xe cộ cũng thưa thớt hơn. Hình như anh đưa cô ra ngoại thành.

Gió lạnh lùa vào tai, vào cánh tay áo. Áp mặt vào lưng Vũ Phong, được thân hình cao lớn của anh chắn gió cho nên cô chỉ thấy cảm nhận được cái lạnh qua bàn tay trần. Nhưng Vũ Phong, chiếc áo vest lúc này không thể giữ ấm được, từng cơn gió lạnh buốt tạt vào người, càng đi nhanh, gió càng mạnh.

-Anh có lạnh không?

-Hả?

-Em hỏi anh có lạnh không?

-Không sao. Tôi ổn.

Cơ thể luôn thành thực hơn lời nói. Dù miệng kêu ổn nhưng Hương thấy rõ anh rất lạnh, bụng căng cứng và thóp lại. Sĩ diện để làm cái gì cơ chứ. Ốm rồi thì sĩ diện cũng chẳng có tích sự gì. Cô không thể bảo anh chạy chậm lại, chiếc xe này được thiết kế không phải để đi như rùa bò mà dành cho những kẻ khoái tốc độ. Chạy chậm vừa tốn xăng lại gây hại cho động cơ. Hơn nữa, với tính cách Vũ Phong, không đời nào anh nghe lời cô cả. Hương không thể để mặc anh thế này, lỡ bị cảm lạnh… Lương tâm cô không cho phép. Bặm môi, cô siết chặt cánh tay đang vòng qua người Vũ Phong, đồng thời cả cơ thể áp chặt vào lưng anh. Đây là cách giữ ấm nguyên thủy mà cô biết. Đơn giản nhưng hiệu quả.

Và đúng là hiệu quả.

Chiếc moto đang phóng ầm ầm bỗng khựng lại, cả Hương và Vũ Phong đổ ập người về phía trước. Mũi cô bị chiếc mũ bảo hiểm đập vào đau điếng. Lấy tay xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, Hương càu nhàu:

-Anh làm cái gì thế? Tự dưng phanh gấp? Đau chết đi được.

-…

-Anh sao thế, Phong?

-Sao… Em… tự dưng…. Sao lại ôm tôi chặt thế hả?

-Tại em sợ anh lạnh…. Anh phanh lại vì cái ôm của em ư?

Vũ Phong không trả lời, chỉ thấy tai anh đỏ ửng. Xấu hổ à? Hương thích thú nhìn vành tai hồng hồng trước mặt, nhoẻn miệng cười. Không ngờ một Vũ Phong ngạo mạn, tự tin cũng có lúc xấu hổ.

-Đừng có cười.

Cô tròn mắt. Rõ ràng không ngoảnh lại… Sao biết cô cười nhỉ?

-Em… em có cười đâu.

-Còn chối.

-Đồ xấu tính. Biết thế mặc kệ anh. Người ta lo lắng à…

-Em lầm bầm cái gì thế?

-Không có gì. Thôi đi tiếp đi.

-Cũng gần đến nơi rồi. Em chịu khó thêm một chút nữa đi. Đừng càu nhàu nữa, sắp thành bà cụ non rồi.

-Ok. Em biết rồi.

-Và, tôi … không lạnh đâu.

-Hả?

Lần này đến lượt cô thành mặt trời mọc. Mặt mũi nóng bừng. Tên xấu xa. Người ta có lòng tốt, sợ anh lạnh, thế mà không có nổi một lời cảm ơn, còn châm chọc cô nữa. Tôi không lạnh đâu? Ý anh muốn nói cô lợi dụng mà sàm sỡ anh? Xì. Có cho vàng cô cũng không thèm. Đã thế cô lơ anh luôn. Nhưng mà, trong lòng có chảo dầu sôi sùng sục. Tức chết đi được. Tên xấu xa…. Tên đại ngốc nhà anh...

Trên chiếc xe, người ngồi đằng sau miệng không ngừng lẩm bẩm, mắt đầy sát khí, còn người lái thì mặt mũi thản nhiên nhưng khóe miệng tự lúc nào đã cong lên….