Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 58

Chân ướt chân ráo vào trung tâm massage làm chưa lâu nên thực sự, Hạnh mới nhìn thấy bề nổi của tổ chức làm ăn này. Những điều thầm kín ở bên trong, dù chưa tưởng tượng ra được nó nguy hiểm đến cỡ nào song cô cũng lờ mờ nhận ra được, nơi này không hề trong sạch. Ấy là kể từ lần vị khách Nam bo tiền cho cô, vài ngày sau thì chủ động thân mật ngay tại phòng massage. Chưa kể, cô tận mắt chứng kiến chị bạn cùng phòng qua lại với giám đốc trung tâm massage này... Nhiêu đó cũng đủ để cô hiểu được, nghề này vô cùng nhạy cảm!

Hàng ngày trực tiếp động chạm lên cơ thể khách hàng, dù ít dù nhiều, dù cô nghiêm túc không có ý đồ, song điều đó có đảm bảo được những vị khách nam cũng đứng đắn hay không?

Sau đêm chị Định dắt trai về phòng "vui vẻ", Hạnh có thái độ khác hẳn với chị ấy, không đến mức lạnh nhạt nhưng thực chất là "ngoài nóng - trong lạnh". Hạnh bắt đầu dè chừng chị bạn, mặc dù chị ấy đối xử với cô trong cuộc sống vô cùng thân thiện, sởi lởi... Tuy nhiên, việc chị ấy dễ dàng quan hệ thân mật với nhiều người đàn ông làm Hạnh e ngại, cô sợ nơi mình đang làm việc là một tổ chức buôn bán mại dâm trá hình, từ ông chủ đến nhân viên cũng bậy bạ với nhau.

Chưa kể, khách vào massage cũng rất tự nhiên khi ném tiền qua cửa sổ, ngang nhiên quá chớn với nhân viên,... chắc hẳn ở đây những chuyện như này đã xảy ra rồi nên người ta mới lỏng lẻo đề phòng như thế.

Cái thai trong bụng đã hơn 10 tuần tuổi, lớn lên từng ngày trong cơ thể Hạnh, cô đã bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của con bằng những lần thai máy nhè nhẹ. Bác sỹ hẹn sớm quay lại nếu như có nhu cầu bỏ thai, vì để lâu ắt hẳn sẽ khó bề can thiệp, chưa kể, làm việc đó là điều trái với lương tâm.

Hạnh vẫn luôn đắn đo về chuyện này, thú thực, từ sâu trong lòng, cô vẫn rất yêu cha của đứa trẻ, việc cô muốn bỏ con chỉ là quá sợ hãi nên cô mới nảy ra ý định mà thôi. Cô sợ tạo nghiệp, sợ làm việc trái với lương tâm, nên dùng dằng mãi vẫn không đưa ra được quyết định cho bản thân mình. Thật may mắn, đứa trẻ vô tội lại từng ngày lớn lên trong cơ thể mẹ... hy vọng ngày nào đó, mẹ nó sẽ bỏ cái suy nghĩ tiêu cực ấy đi!

Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, vội vã từ trung tâm trở về nhà, xuống khỏi xe ôm, Hạnh đi như chạy lên phòng vì nhiệt độ buổi tối khá rét. Hôm nay chị Định lại về muộn, nhắn cô chủ động về trước, tiếc tiền taxi nên Hạnh chọn xe ôm, kết quả là hai tay lạnh cóng, mặt tái nhợt đi, vào đến phòng người vẫn run lập cập.

Tham tiền nên cố lán lại làm thêm đến 10h, bật nước nóng, Hạnh co ro ngồi lỳ xem có nên tắm hay không? Tắm khuya sợ bị ốm, mà không tắm thì không chịu được, nhưng cô lại đang mang thai... Nghĩ đến mới nhớ, ở chung phòng nhưng chuyện Hạnh có thai chị Định vẫn không hề hay biết, cũng là bởi chị "nhiều việc" quá, thời gian chị em tâm sự chẳng thấm vào đâu...

Hạnh nghĩ, nếu như cô lỳ lợm không đến trung tâm y tế để bỏ đứa bé thì sớm muộn cái bụng cũng sẽ to lên theo từng ngày. Lúc ấy không riêng chị Định mà ai cũng sẽ biết, hay là nhân dịp gì đó nói chuyện với chị ấy trước, chị em thông cảm cho nhau. Nơi cô làm việc đúng là có lúc không nghiêm túc thật, nhưng hiện tại, cô bụng bầu có thể xin được việc gì nhẹ nhàng để nuôi thân ở cái xứ xô bồ này? Hơn nữa, chỗ ấy đông người, mình thẳng thừng từ chối thì họ cũng chẳng cưỡng cầu được.

Đang đăm chiêu suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng cộc cộc, nghĩ chị Định về, Hạnh nhẹ nhàng ra mở cửa.

Tạch!

Cánh cửa vừa mở ra thì ở ngoài cửa có ba, bốn người đàn ông cao lớn đang đứng đó, vẻ mặt bặm trợn hổ báo nhìn Hạnh trừng trừng. Nghĩ đến chị Định đêm trước dẫn trai về phòng, Hạnh rụt rè sợ hãi, cô đoán đám người này đến để tìm chị ấy. Không sai, ngay khi thấy Hạnh một tên tiến lên túm lấy cổ cô và ấn đầu cô chúi xuống đất, ba tên còn lại đứng nhìn.

Tại sao đại ca tao gọi mà mày không nghe?

Một trong ba tên đứng trước mặt hầm hè, gầm gừ từng chữ một, giọng nói nhỏ khiến Hạnh nghe vừa đủ nhưng giọng điệu rất gớm ghiếc.

Á... á...

Hạnh bị giữ cổ áo rất chặt, cô đau quá chỉ biết hét lên, nhất thời không đáp lời người đàn ông trước mặt.

Bịt mồm nó lại!

Sợ cớm nằm vùng quanh đây nên tên kia ra lệnh cho đàn em bịt miệng Hạnh lại, không cần câu trả lời của cô, ngay tức khắc chúng dẫn Hạnh đi như áp giải một tên tội phạm. Hạnh rất sợ, cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, muốn kêu cứu cũng không nổi vì mồm miệng đã bị chúng khống chế. Chắc chắn đã có hiểu làm gì ở đây, Hạnh đâu có làm gì nên tội...?

Căn phòng mở cửa toang hoác, Hạnh bị đám người lạ mặt lôi đi, không còn ai trông phòng, chỉ sợ có trộm đột nhập... mà thôi, lúc này chưa biết tính mạng có an toàn không, lo mấy thứ vặt vãnh làm gì nữa... Hạnh gạt phăng cái suy nghĩ tiếc của đi và tập trung quan sát đám người lạ.

Ra khỏi ngõ nhỏ, chúng lần lượt ngồi vào xe, đẩy cô ngồi ghế sau, một tên ra lệnh:

Khách sạn Bình Minh!

Thôi hỏng rồi, bọn chúng đưa cô đến khách sạn làm gì kia chứ? Lẽ nào... Hạnh càng sợ hãi hơn khi tưởng tượng ra cảnh mình bị chúng hãm hiếp, những gã đàn ông thô bạo thế này.. Điện thoại đang sạc ở phòng, làm sao để liên lạc cho chị Định được đây? Làm sao bây giờ? Tim đập nhanh, hai mắt đảo quanh bốn phía, khắp phố phường đèn điện lung linh, người đi lại như nêm, chẳng ai quan tâm đến cô gái đáng thương trong chiếc xe con nhỏ bé giữa biển người này. Sự tuyệt vọng dâng lên, đã có lúc Hạnh sờ vào bụng và nghĩ nếu bị làm nhục thật... chắc cô chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp!

Xe đi vào lối cửa sau của khách sạn, bọn chúng lôi kéo Hạnh như một món đồ chơi, áo quần luộm thuộm, mái tóc bết vì chưa tắm gội, cô bị dẫn lên tầng 4, thang máy ting ting, căn phòng nhỏ bất ngờ ập vào trước mắt. Trên giường là một người đàn ông trạc 50 tuổi, thân hình vạm vỡ, cao lớn, trước ngực có đám lông đen rậm rạp, nom tướng rất hung dữ. Ông chú không nói năng gì cả, vẻ mặt thản nhiên cho đến khi... ánh mắt ông chú gặp phải ánh mắt cô.

Tại sao lại là cô ta?

Ông chú ngạc nhiên cất lời hỏi đám đàn em vì Hạnh không phải người mà hắn muốn tìm. Bốn tên đàn em ngạc nhiên, Hạnh thì vui mừng, ngay từ đầu cô đã nghĩ chúng tìm chị Định, không phải cô.

Đúng địa chỉ anh nói còn gì? Sai thế nào được ạ?

Một tên cãi lý, khăng khăng rằng mình không sai địa chỉ.

Mày mang con ranh này đến đây làm gì? Người tao tìm khác cơ!

Ông chú nghiến răng nói.

Là cô nào ạ? Em có gặp qua bao giờ đâu mà biết?

Tên kia lúng túng.

Nó cao, cao lắm... đây nhìn hình đây!

Nói rồi ông chú mở điện thoại ra cho đàn em xem hình, Hạnh cũng tò mò, lén nhìn xem người trong ảnh là ai, liệu phán đoán của cô là Chị Định có chính xác không? Khi cô vừa lướt qua màn hình được 2 giây thì ông chú che điện thoại đi không co cô xem. Nhưng rất tiếc, với 2 giây ngắn ngủi Hạnh đã kịp lưu tâm, người đó chính xác là Định. Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, Chị Định thực sự là một cô gái trong làng mại dâm, hôm nay chị có hẹn đi với người khác, ông chú không gặp được hẳn là rất cay cú. Tuy vậy, giờ đây bị bắt oan đến nơi này Hạnh sợ mình không thoát được liên lụy, có khi nào ông ấy đổi ý mà thay thế Định sang cô không nhỉ?

Nghĩ tới đây, Hạnh vội thu hồi ánh nhìn, vẻ sợ sệt lộ rõ trên khuôn mặt, ông chú bực bội nói ra mấy lời không kiêng dè:

Con điếm này! Nó dám trở mặt với anh mày... Để xem anh mày xử ra sao?

Nói rồi ông ta tùy ý ném chăn gối xuống đất, mặt đỏ phừng phừng, bể kèo sung sướng... chắc khó chịu lắm. Làm việc chưa đến nơi đến chốn nên đám tay chân cũng sợ, vội nói thêm:

Lúc em đến phòng chỉ có mình con này thôi anh ạ!

Thực ra bọn chúng đinh ninh Định ở một mình, không biết sự có mặt của Hạnh nên bắt nhầm chứ lúc ấy chúng có kiểm tra gì đâu? Hạnh thò mặt ra là bị tóm đi luôn rồi... Ông chú không nói gì, đám đàn em lại tiếp:

Nhầm người... hay là em trả nó về chỗ cũ nhé!

Ngay khi câu nói vừa dứt, hai mắt Hạnh sáng lên, may quá, bọn chúng chịu thả cô về rồi, nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã bị dập tắt. Nghe đàn em nói xong, lúc này ông chú mới để ý quan sát Hạnh, nhìn qua thì đúng là hơi luộm thuộm, đầu tóc rối bời nhưng lạ thật, con bé này nhìn thảo mai, nhút nhát cuốn hút gì đâu. Đang bí bách không có chỗ xả, ông chú ậm ừ:

Khoan hãy!

Hạnh tròn mắt nhìn, cô lại được phen sợ hãi nữa, mồm ú ớ không biết nói làm sao vì quyết định đột ngột ấy.

Con kia nó thoát thì con này cũng được!

Ông chú nói giọng ngậm ngùi nhưng sâu trong lòng, một nỗi tò mò, kích thích về cô gái trẻ này đã xuất hiện. Ở cô ấy, một chút gì đó yếu đuối, ngây ngô, dáng người mảnh khảnh... hơn cả là gương mặt cuốn hút. Chẹp chẹp.... Đã là gái thì "hàng" nào chả thế, lại xinh thì cứ chén thôi.

Dạ, vậy em đi, còn con kia thì sao đại ca?

Để mai tính!

Ông chú buông câu chắc nịch, giờ này không phải lúc để nghĩ chuyện thù hằn, trong người còn đang bí bách quá, mấy tên đàn em đi giật lùi ra phía cửa, Hạnh sợ hãi mon men bước theo sau định bỏ trốn. Bất ngờ cô bị ông chú túm tóc lôi lại:

Em định đi đâu?

Xưng hô thay đổi một cách chóng mặt, khi nãy ông ta mới gọi cô là "con này", giờ lại chuyển thành "em", Hạnh nghe sởn cả da gà, cô vùng vẫy:

Thả tôi ra... các người có quyền gì bắt tôi đến đây? Thả ra!

Ông chú tát cái "bốp" vào mặt Hạnh, vừa mới ngọt nhạt một tí đã được nước làm càn, xem ra không dạy dỗ không được.

Im cái mồm đi! Thích chết à?

Cái tát nổ đom đóm, Hạnh ú ớ không dám nói gì thêm, tình thế hiện tại cô bất lực hoàn toàn.

Nghe tiếng động chân động tay, bọn đàn em quay đầu lại nhìn:

Con này nó định giở trò à anh?

Để em cho nó một trận!

Ông chú giơ cánh tay ra phía trước ra hiệu cho đàn em không được manh động, mồm khẽ nhếch lên thư thả nói:

Có anh ở đây, bố nó cũng không dám giở trò. Đi đi!

Đám người lần lượt đi khỏi, căn phòng yên lặng đến đáng sợ, Hạnh vẫn đứng đó, ông chú đứng bên cạnh túm chặt mái tóc cô từ phía sau. Sợ hãi mà không dám kêu vì sợ hắn đánh đập, tra tấn. Nếu như ngày thường gặp phải trường hợp này, cô sẽ gào lên hoặc sẽ động thủ như một hình thức tự vệ... nhưng lúc này cô ngoan ngoãn nghe lời, vì Hạnh sợ... đứa con bé nhỏ trong bụng sẽ không được an toàn. Trước mắt chỉ có thể bình tĩnh và quan sát biểu hiện của đối phương mà thôi.

Trời càng về khuya những cơn gió thổi càng mạnh, cùng với đó thì nhiệt độ cũng thấp hơn. Định phi xe máy như điên trên đường vì cô lạnh quá, người run rẩy quá chừng, gã chủ tiệm cơm văn phòng này chơi xấu, "quần" nhau suốt từ tối đến giờ mới chịu buông, bụng đói meo, hai mắt mờ đi vì mệt, đuối sức. Mặc phong phanh cái váy dài, bên ngoài có áo khoác lông nhưng không thấm gì so với nhiệt độ hiện tại, Định không chịu nổi, cô vừa đi vừa suýt xoa. Biết thế gửi xe máy ở trung tâm và đi taxi cho rồi... hừ hừ... lạnh quá....

Rẽ vào ngõ nhỏ về khu trọ, Định chạy thật nhanh vào phòng cho ấm, giờ này chỉ làm tô mỳ lót dạ rồi đi ngủ thôi, thực sự quá mệt rồi chẳng thiết tha gì nữa. Vừa về đến phòng, cửa mở toang hoang, đèn vẫn sáng, nghĩ Hạnh qua phòng bên chơi nên Định gọi to:

Hạnh ơi! Đi đâu không khóa cửa vào à?

Bỏ mẹ thật, như này thì nghiện nó tha hết đi chứ còn gì?

Vừa gọi to Định vừa lẩm bẩm, tay sục sạo quanh tủ áo xem tiền bạc cô cất giấu có bị mất gì không? May quá, chẳng mất gì cả, mọi thứ vẫn còn nguyên. Không thấy Hạnh đâu, giờ này cũng chẳng sớm nữa, con bé đi đâu được nhỉ? Định hoang mang, ngày thường Hạnh chẳng đi đâu cả, ngoài đi làm, về nhà là ru rú một chỗ. Mở điện thoại bấm số thì chuông kêu ngay trên giường tầng. Lạ thật, con bé nó đi đâu mà điện thoại cũng ko mang theo nhỉ? Phòng không khóa?

Không yên tâm, Định chạy qua các phòng để tìm, có phòng đã đi ngủ rồi, ai cũng nói tối giờ Hạnh không sang chơi lần nào? Ơ kìa, khó hiểu thật sự! Hay là con bé nó đi mua băng vệ sinh nhỉ? Đến kỳ nguyệt san cũng nên! Định đưa ra một câu trả lời và tự cho là thuyết phục, có lẽ vậy... và cô không tìm nữa, nhanh chóng úp tô mỳ và ăn ngấu nghiến. Xong xuôi vẫn không thấy Hạnh về, Định đi tắm xong cũng không thấy Hạnh đâu? Chuyện gì thế này?

Tìm lại nhật ký xem Hạnh có nhắn gì cho mình không, không có gì, Định toan cất điện thoại thì phát hiện tin nhắn của một số lạ:

Mày trốn ông à? Để ông bắt được ông giết!

Chết mất, giờ mới nhớ ra, tối nay có hẹn với tay Long cầm đồ, thế mà cô quên phéng đi chẳng nhớ gì? Lẽ nào bọn chúng đến tận nơi để tìm cô sao?

Tim Định giật thót khi nghĩ đến Hạnh, nếu vậy, Hạnh thực sự bị bọn chúng bắt đi rồi? Không có bằng chứng nào nhưng Định rất lo lắng, chị em ở với nhau ít nhiều cũng có chút tình cảm, nếu Hạnh vắng mặt giờ này là do cô thì thật có lỗi quá. Định bất an vô cùng, cô bấm máy gọi ngược trở lại cho tên Long cầm đồ. Tút tút... tiếng chuông giòn giã nhưng đầu bên kia không ai nghe máy cả.

Đúng là dính phải mấy thằng xã hội đen thì đen phải biết, động tí cũng dọa chém giết kinh người! Định thầm nghĩ và tự chửi rủa bản thân, không ngờ có ngày lại lâm vào con đường nhơ nhớp này.

Buông tôi ra... tránh ra... cút ra!

Hạnh ra sức đẩy người ông chú ra khỏi người mình, hai ánh mắt ông ta sáng lên như sao, đăm đăm nhìn vào ngực Hạnh như muốn nuốt trọn. Bàn tay khỏe mạnh chiếm thế thượng phong, hắn ghì Hạnh xuống dường, nôn nóng chinh phục cô gái "lạ" này cuốn vào cuộc vui.

Điện thoại có chuông, ông chú không nghe. Vừa dứt được một lát tiếng chuông lại giòn giã vang lên, hơi bực song công việc của hắn mập mờ nên không thể không nghe. Xem số, ông chú nở nụ cười như hoa:

A ha... con điếm nó chủ động gọi lại rồi, các em khéo phát sóng cho nhau đấy?

Nhìn Hạnh và buông ra lời đó, bấm máy, gã nghe điện thoại:

Cái gì?

Một câu nói cộc lốc. Định lo lắng hỏi ngay:

Con bé đâu?

Cô hỏi ai?

Tôi hỏi anh con bé đấy đâu?

Chẳng biết Hạnh có ở chỗ ông chú không nhưng Định cứ hỏi bừa, mặc kệ kết quả. Thấy cô có vẻ sốt sắng, ông chú thản nhiên:

Nó đang phục vụ anh đây, mượt lắm!

Câu nói như dao nhọn cứa vào tay, Định cay cú, không ngờ lão ta khốn nạn như vậy. Định bước chân vào con đường xấu xa này nhưng không vì thế mà cô muốn lôi kéo Hạnh vào, dù chị em bèo nước gặp nhau song Định vẫn quý mến và coi Hạnh như chị em. Giây phút này biết Hạnh ở trong tay hắn, Định hối hận và lo lắng biết nhường nào, Hạnh mà bị hắn đưa vào đời thì tội cô to lắm....