Con Nhà Bên

Chương 49: Thi lên cấp ba

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó với tôi, Dương như tràn trề lại sinh lực. 

Nó lao vào học điên cuồng, kiểu như một học hai chết vậy. Không những Toán mà Văn và Anh nó cũng cày đề khủng khiếp. Tôi nhìn nó học mà phát sợ. 

Thắng lúc nào chạy lại chỗ tôi cũng thậm thà thậm thụt nhìn Dương rồi khẽ hỏi:

- Bây giờ thì đến ngày của nó rồi ha?

Tôi nhún vai vô thưởng vô phạt. Thắng từng bảo rằng con gái sau khi chia tay rất đáng sợ, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến.

Phải nói thật là tôi không giỏi mấy vụ an ủi này kia. Nhiều khi nhìn Dương suốt ngày chỉ hùng hục với tập đề dày cộp cũng muốn làm gì đó giúp nó vui vẻ hơn. Nhưng tôi thật sự không biết làm gì cả.

Muốn an ủi cũng phải biết tình hình diễn biến để mà lựa câu từ, đúng không? Vậy mà tôi lại mù tịt câu chuyện của nó và anh Duy từ đầu đến đuôi, thế là chẳng phun ra được gì ngoài mấy câu nghe mòn tai như "Không sao đâu.", "Rồi sẽ qua thôi.",... 

Kèm theo đó, hàng loạt những giả thuyết cứ suốt ngày bay qua bay lại trong đầu. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng nó vậy? Chẳng lẽ anh Duy có người khác ư? Hay Dương mới là người có lỗi trong mối quan hệ của hai người? Hoặc nghe drama và bi thảm hơn là hai đứa đó vẫn còn yêu nhau nhưng có lí do gì đó phải chia xa?

Nhưng tất cả câu hỏi đó đều bị bỏ ngỏ. 

Cứ thế chúng tôi cùng nhau đi qua kì thi chuyển cấp. Đề năm đó khá dễ. À, đây là tôi đang đánh giá đề Toán nhé. Còn Văn và Anh thì tôi chẳng đủ khả năng mà đánh giá đâu. Anh thì còn khá ổn, Văn mới chính là lí do khiến tôi lo phát toát mồ hôi hột. Tôi sợ giáo viên chấm thi chẳng nhìn ra chữ tôi viết cái quái gì trong bài làm.

Tôi đã đọc hết qua các văn bản trong sách giáo khoa (hôm đó Dương, Thắng và Trung cùng tán thưởng tôi bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt) nên cũng biết đại khái hiểu hết mấy tác phẩm đó nói về vấn đề gì. Vào phòng thi bằng khả năng chém gió được tôi luyện từ bé thì cũng chỉ là chuyện con kiến. Chuyện con voi ở đây là chữ tôi chính xác như gà bới, như dây cà dây muống vậy. Mỗi lần chấm bài kiểm tra cho cả lớp, cô dạy Văn luôn chừa bài tôi lại rồi đến lớp bắt tôi lên đọc cho cô nghe tôi viết cái gì.

Tôi biết, tôi biết, chữ tôi đã xấu lại còn nhỏ như kiến vậy. Mỗi lần giảng Toán cho Dương đều bị quạt cho:

- Giời đất ơi, bố nội ơi, mày có thể viết to lên được không hả? Đây, đây, mày tiếc giấy thì viết lên vở tao đây này. 

Trước khi đi thi, Dương còn đặc biệt dặn dò, không có gì quan trọng hơn là việc tôi viết to lên, to nhất có thể. Tôi cũng đã cố gắng cải thiện chữ trong giờ thi, nhưng mà chỉ được mấy chữ đầu, còn lại như một thói quen khó bỏ, chữ tôi cứ nhỏ dần, li ti dính lại với nhau mặc cho nỗ lực muốn viết rõ ràng ra của bản thân.

Thôi thì mặc phận đời vậy, tôi dùng bút cào loạn xạ lên giấy cho xong trước khi trống đánh báo hiệu hết giờ thi. Ra phòng thi gật gà gật gù với Dương khi nó chỉa cái bút vào mũi tôi hỏi có viết to chữ ra không.

Tôi lúc đó chỉ quan tâm rằng, thế là xong rồi!

Chúng tôi thực sự đã thi xong và có kì nghỉ hè dài trước khi lên cấp ba. Đối với tôi mà nói, quãng thời gian tuyệt vời nhất vẫn luôn là quãng thời gian sau khi thi xong và trước khi biết điểm. Đó là thời gian mà mẹ không hay gõ vào đầu bắt tôi học nữa, cũng không phải cầm chổi gà đuổi đánh khi biết điểm số tệ hại thường thấy. Tôi tha hồ ngủ lăn lê, chơi game bò toài. 

Ấy vậy mà con nhà bên nó không tha cho tôi khắc nào. Bất cứ khi nào có đáp án tin đồn nào trên mạng là lập tức đưa sang nhà tôi tham khảo. Thậm chí còn gọi điện cho thầy cô hỏi han này nọ. Còn tôi, tôi chỉ muốn mấy ngày ngắn ngủi trước khi biết điểm này được an ổn ăn chơi trác táng mà thôi.

Nhưng mà trông Dương vui vẻ là được rồi. Ít nhất là nó còn hào hứng với một chuyện gì đó chứ không ủ dột, sầu đời như mấy hôm mới chia tay anh Duy.

Một sáng nọ nắng cháy mặt của những ngày hè đợi điểm, tôi đang nướng khét lẹt trên giường của mình bởi đêm hôm qua lỡ thức quá khuya gank team thì nghe thoang thoáng tiếng ai đó kêu mình. Mẹ đã sớm ra chợ từ tinh mơ nên tôi có thể đoán giọng chua chát lè này không phải mẹ thì chỉ có con nhà bên.

Gì nữa hả trời, nó lại muốn dựng thằng bạn khốn khổ này hành xác gì nữa đây. Tôi chỉ muốn ngủ tiếp mà thôi, vậy là bèn lấy gối trùm lên mặt, che tai không muốn biết thế sự gì nữa. Sau vài ba tiếng gọi không thấy trả lời, dường như Dương cũng bỏ cuộc. Và thế là tôi lại lim dim vào giấc ngủ...

- VIỆT! HOÀNG THẾ VIỆT!

Giọng không khác gì lợn chọc tiết xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi khiến tôi đang ngủ cũng phải nhảy dựng lên.

Một cơn choáng ập đến khi đột ngột chuyển tư thế, tôi phải nhắm mắt lắc đầu vài cái mới nhìn rõ cái đứa tự nhiên như ruồi lao xộc vào phòng tôi. Dương chống hai tay bên hông nhìn tôi vẻ bất lực. 

Trước đây, Dương cũng hay vào phòng tôi thoải mái như người trong nhà. Nhưng từ khi chúng tôi có vài "vấn đề khúc mắc nho nhỏ" thì nó cũng từ bỏ luôn thói quen đó. Đến nhà tôi lúc nào cũng ở ngoài sân gọi, còn xin phép tử tế trước khi vào phòng để học nhóm.

Vậy mà hôm nay nó không ngại ngùng gì xông thẳng vào phòng tôi. 

- Trời ơi là trời! Hôm nay là ngày báo điểm mà mày vẫn ngủ được hả?

Tôi xoa xoa màng nhĩ mới bị tổn thương nghiêm trọng, nghe nó nói thì ngơ ngác. Cái gì? Hôm nay là ngày báo điểm á?

- Cái gì vậy? Sao tao chả biết gì vậy?

Nói xong, tôi lập tức vớ cái điện thoại định gọi cho tổng đài thì Dương lạnh lùng phán:

- Tao tra điểm cho mày luôn rồi.

Cái quái... ?! Trời má, tôi còn chưa định hình được hôm nay là ngày biết điểm thì con nhà bên đã nhanh tay tra điểm cho tôi rồi ư?

Tôi từ từ đưa tay lên ngực, làm bộ mặt lo sợ, hồi hộp nhìn nó.

Dương nhìn cái mặt tôi không nhìn được phì ra cười. Vừa cười nó vừa vơ lấy cái gối đập bình bịch lên đầu tôi:

- Khao đi thằng chó! Mày được mười điểm Toán đấy!