Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?

Chương 12

Edit + Beta: Mietta Yuan

Ngày thứ hai, thời điểm Hạ Triệt rời giường, bị Hạ Sóc túm rớt vài cọng tóc.

“Ngươi làm đau bổn cung rồi!” Hạ Triệt đấm chăn phát giận.

Hạ Sóc hết sức cẩn thận mà nhét tóc của Hạ Triệt vào túi thơm, cột bên hông, lúc này mới ôm ca của y rời giường thay y phục.

Hạ Triệt ôm cổ Hạ Triệt mơ mơ màng màng: “Mấy giờ rồi?”

“Hôm nay không thượng triều.” Hạ Sóc cầm khăn lau mặt giúp ca của y.

Hạ Triệt nhẹ nhàng “Ư” một tiếng, từ từ tỉnh táo: “Phụ hoàng hôm nay làm sao vậy?”

“Nói là đêm nhiễm phong hàn, bệnh đau đầu tái phát.” Hạ Sóc lại giúp hắn buộc tóc, trong mấy cây trâm trước mặt chọn ra một cây trâm gỗ, “Ngày hôm trước phụ hoàng muốn chọn cho ta một mối hôn sự.”

Cơn buồn ngủ của Hạ Triệt biến mất, tránh khỏi lòng Hạ Sóc, siết cổ tay của y, gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Bổn cung không cho phép!”

“Vì sao không cho phép?” Hạ Sóc giúp hắn chỉnh cổ áo.

“Bổn cung… Bổn cung là đích trưởng tử còn chưa lấy vợ, ngươi sao có thể… Sao có thể…” Hạ Triệt nói được nửa câu viền mắt liền đỏ, “Bổn cung chính là không cho phép!”

“Ca, ta lấy lý do đã có người trong lòng cự tuyệt.” Hạ Sóc không kềm được nhếch miệng.

Hạ Triệt yên lòng, vui vẻ ôm Hạ Sóc, hôn cằm y.

“Phụ hoàng hỏi ta nhìn trúng cô nương nhà nào.” Hạ Sóc cọ trán với hắn.

Hạ Triệt nhíu mày hừ lạnh một tiếng.

“Ca, theo ta ra ngoài một chút đi!” Hạ Sóc bỗng nhiên tháo trâm cài tóc trên đầu hắn, tiện đà vuốt ve mái tóc xõa tung của Hạ Triệt.

Hạ Triệt hiểu ý của Hạ Sóc, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt: “Bổn cung sao có thể giả dạng làm nữ nhân?”

“Chờ sau này ca ca lên ngôi, hàng đêm chỉ có thể cho đòi ta vào điện.”

“Được, bổn cung chỉ cho đòi ngươi thị tẩm.” Hạ Triệt nói xong thì tự ngây ngẩn trước, đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

“Vậy thì mời ca ca mau mau thay đổi y phục, cùng ta ra ngoài thưởng xuân!” Hạ Sóc lui sang một bên, hai tay trình lên một bộ trường bào màu xanh.

Tay Hạ Triệt đặt trên trường bào, do dự hồi lâu cuối cùng hạ xuống, đi về phía sau bình phong.

“Bổn cung biết tâm ý của ngươi…” Hạ Triệt cắn răng nói, “Cho nên bổn cung nguyện cùng chịu ủy khuất với ngươi.” Dứt lời xoay người chui vào phía sau bình phong.

Hạ Sóc tay siết thành quyền, hít sâu một hơi đè nén chua xót đầy lòng, sau đó đứng ngoài bình phong chờ ca của y ra ngoài.

Hạ Triệt đầu tiên là lộ ra nửa cái đầu, sau đó mang theo làn váy nhào vào trong lòng Hạ Sóc.

“Ca ca chịu ủy khuất rồi.” Hạ Sóc ôm hắn, vùi mặt vào cổ Hạ Triệt.

Lúc này A Miêu ghé vào trên bệ cửa sổ kêu một tiếng, Hạ Triệt lướt qua vai Hạ Sóc phất phất tay với nó.

A Miêu là lão hổ của Thái tử gia, nếu như đưa nó theo, người khác vừa nhìn đã biết Hạ Sóc ra ngoài cùng ai.

“Meo meo meo?” A Miêu nghiêng đầu.

Hạ Triệt tiếp tục phất tay: “Meo meo meo!”

“Meo!” A Miêu xù lông.

“Meo…” Hạ Triệt bỏ tay xuống, tay siết thành nắm.

A Miêu biến mất phía dưới cửa sổ, lúc này Hạ Triệt mới yên tâm, nhéo ngón út Hạ Sóc.

“Ca, lần trước cùng ngươi du xuân đã là chuyện của rất nhiều năm rồi.” Hạ Sóc cầm ngược lại tay hắn, “Mong rằng về sau ca và ta còn có thể thúc ngựa dạo chơi.”

Hạ Triệt bị váy vướng chân khó đi, nghe xong lời này sống mũi cay cay, mười ngón tay đan xen với Hạ Sóc không nói gì.

A Miêu trốn dưới bệ cửa sổ kêu meo meo, giống như mèo gọi tình giữa đêm xuân.