Con Rể Chiến Thần

Chương 1272: Đây là thời đại thuộc vê tôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, đến! Tôi sẽ đánh bại anh một lân nữa, để cho anh thua tâm phục khẩu phục! Trần Hữu Đạo quết định đánh bại đối thủ lần thứ hai, để anh ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

“Không cần, thua chính là thua, tài nghệ không bằng người!”

Âm thanh của Dương Hạo Quân vang lên, lúc này Bắc Thiên Vương mới coi như thôi.

Trần Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào anh, cười nhạo nói: “Chỉ là tên bại tướng mà thôi, về sau gặp tôi nhớ đi đường vòng!”

“Tôi không hy vọng thấy chuyện Trấn Thiên Điện sẽ gây chuyện ở Lạc Việt!”

Sau đó Trân Hữu Đạo rời đi, hơn nghìn người đi theo.

Bắc Thiên Vương tức giận.

Đây chắc chắn là một ngày sỉ nhục nhất đối với anh ta.

Rõ ràng anh ta có thể thắng! Nhưng lại phải giả vờ thua! Nhưng vì Lạc Việt, anh ta nhịn! Mặc dù anh ta không có bất kỳ tin tức gì nhưng chung quy anh ta cũng là một phần của Lạc Việt.

“Điện chủ, khi nào tôi có thể đánh thằng nhãi kia?" Bắc Thiên Vương hỏi.

“Có lẽ phải một khoảng thời gian nữa, nhưng mà anh yên tâm, sẽ không còn xa đâu.

Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.

Tạm thời anh còn phải đóng vai nhân vật này.

Bởi vì một số nguyên nhân sâu xa! Anh vẫn chưa thể lộ diện, dùng hình thức Trấn Thiên Điện đi lại trong bóng tối.

Nhưng mà Bắc Thiên Vương cũng tin tưởng vững chắc rằng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ khôi phục lại mọi thứ.

Đến lúc đó anh ta sẽ giã nát Trân Hữu Đạo.

“Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Thất Sát không thể không hỏi.

“Đã đến Giang Bắc, thì nên đến thăm con của Dương Hạo Quân một chút!”

Trần Hữu Đạo nhếch miêng, lộ ra một vòng cung.

Đám người Đoàn Lê Nguyên đã biết tin tức về Trần Hữu Đạo.

Tin tức anh ta vừa mới chiến thắng Trấn Thiên Điện đã càn quét toàn thế giới.

Trở thành vị vua không ngai chân chính! Trần Hữu Đạo xuất hiện, ai dám cạnh tranh? Đoàn Lê Nguyên và Chí Oánh đang cám thán rằng những cái này vốn thuộc về Dương Hạo Quân.

Không ngờ ngay sau đó Trần Hữu Đạo lại tìm đến tận cửa.

“Là anh, anh tới đây làm gì?”

Đoàn Lê Nguyên cảnh giác nhìn anh ta.