Con Rể Chiến Thần

Chương 652: Bắt sống dương hạo quân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn trưởng của các quân đoàn tiên

phong đều lần lượt tuyên bố mệnh lệnh,

khoảng ba mươi quân đoàn được huy động,

cảnh tượng cực kỳ rúng động.

Hơn sáu trăm người của nhà họ Quách

đầu kinh hãi, không khỏi hít hà liên tục.

Quách Long Đẳng và Quách Phi Hồng trợn

tròn mắt, Quách Khôn Từ liên tục ho khan.

Không nói chuyện này là thật hay giả, nhưng

khí thế của nhóm Phương Chiến quá mạnh,

hơn sáu mươi người đều là quan quân cấp

đoàn trưởng ư?!

Chẳng lẽ nơi này thật sự là đại viện quân

khu? Vậy thì người bên trong là ai? Có thể để

hơn sáu mươi quan quân cùng nhau bảo vệ

thì người đó có thân phận gì? Người nhà họ

Quách không thể tưởng tượng nổi.

Long Hổ Vệ không khỏi run lên. Một khi

chuyện này là thật thì họ biết điêu đó có

nghĩa là gì. Đừng nói là một nhà họ Quách,

cho dù là mười nhà họ Quách cũng không

đủ. Giờ thì nhà họ Quách đâm lao phải theo

lao. Tấn công ư? Không dám. Không tấn

công? Thể diện của nhà họ Quách sẽ hoàn

toàn mất hết.

Đúng lúc này, Dương Hạo Quân và nhóm

Tây Phương cùng ởi ra. Thấy Dương Hạo

Quân, ánh mắt người nhà họ Quách đều

phun lửa. Người này khiến nhà họ Quách bị

sỉ nhục lớn nhất, Quách Long Đằng chỉ hận

không thể xông lên làm thịt Dương Hạo

Quân, trước mặt Hoa Lư, Dương Hạo Quân

dẫn vị hôn thê của anh ta rời đi, mối thù này

không đội trời chung.

Quách Phi Hồng và Quách Khôn Từ càng

tức giận hơn, thấy Dương Hạo Quân thì đều

mất hết lý trí. Quách Phi Hông muốn ra lệnh

cho mọi người, nhưng khi thấy đám Phương

Chiến, ông ta lại do dự. Nếu cuộc điện thoại

của họ là thật thì nhà họ Quách sẽ thật sự

xong đời.

Dương Hạo Quân nhìn người nhà họ

Quách, cười hỏi: “Nghe bảo mấy người đang

tìm tôi?”

“Dương Hạo Quân, mày… Quách Long

Đăng nổi điên.

“Tôi đang ở đây này, tới đi!” Dương Hạo

Quân cười nói.

Thấy vẻ mặt trào phúng của Dương Hạo

Quân, cha con Quách Phi Hồng thật sự tức

điên người.

“Tới đi chứ? Sao vậy? Không dám hả?

——————–