*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dụ dỗ ngay trước mặt Đoàn Lê Nguyên,
nhưng Đoàn Lê Nguyên lại rộng lượng nói:
“Được thôi, Thiết Hàm suy nghĩ đi.”
“Ha ha, Thiết Hàm, cô xem tổng giám
đốc Nguyên biết điêu chưa kìa, cô qua công
ty tôi đi.” Trương Thiếu Huỳnh cười nói.
“Không được, cảm ơn ý tốt của tổng
giám đốc Huỳnh.” Trịnh Thiết Hàm đã từng
thề, trừ phi Đoàn Lê Nguyên và Dương Hạo
Quân không cần mình, nếu không cô sẽ
không rời khỏi tập đoàn Lạc Thiên.
“Vậy thì cô đừng hối hận.” Trương Thiếu
Huỳnh đe dọa ngay trước mặt mọi người.
Nhóm Đoàn Lê Nguyên rất tức giận. Có
câu nói thượng bất chính hạ tắc loạn, chủ
tịch công ty đã như thế này thì chắc hẳn đám
minh tinh hot face dưới cờ sẽ càng kiêu căng
ngang ngược hơn, không để mắt tới bất cứ
ai. Họ không phải tới để tham quan, mà là tới
gây chuyện, diễu võ giương oai.
Sau khi tham quan xong, mọi người vào
phòng khách. Trương Thiếu Huỳnh không để
ý tới người khác, hút một điếu xì gà, tư thái
vô cùng kiêu ngạo.
“Tổng giám đốc Nguyên, tôi muốn bàn
chuyện với cô…”
“Chuyện gì? Tổng giám đốc Huỳnh nói
đi. Đoàn Lê Nguyên thật sự không có kiên
nhẫn.
“Tôi dự định thu mua bộ phận giải trí của
công ty cô. Cô thấy thế nào?” Trương Thiếu
Huynh hút một ngụm xi ga, nha khói khiên
Đoàn Lê Nguyên ho sặc sụa.
“Thu mua? Không có khả năng! Tôi kinh
doanh rất tốt, không có khả năng bán bộ
phận này!” Đoàn Lê Nguyên từ chối ngay tắp
lự.
Trương Thiếu Huỳnh cười nói: “Nhưng
nếu tôi thu mua thì khác, cô phải bán. Bởi vì
thứ gì mà Trương Thiếu Huỳnh tôi coi trọng
thì tôi phải có được!”
Đúng thế, trong giới giải trí Việt Nam,
Trương Thiếu Huỳnh chính là kẻ bá đạo như
vậy. Những thứ anh ta muốn thì sẽ giành lấy
không từ thủ đoạn. Cướp người, thu mua,
cưỡng chế mua bản quyên… Đây đều là
chuyện bình thường. Người trong giới giải trí
đều sợ hãi Trương Thiếu Huỳnh.
Đoàn Lê Nguyên nở nụ cười: “Vậy thì thứ
tôi đã nhận định sẽ không bao giờ bán!”
“Tổng giám đốc Nguyên chui vào ngõ
hẹp từ chối tôi, thế thì cô đừng hòng sống
trong giới giải trí. Bất kể là tài nguyên hay
mạng lưới quan hệ tôi đêu sẽ phong sát cô!”
Trương Thiếu Huỳnh nói thẳng.
“Tôi không sợ. Có sóng to gió lớn nào
mà tôi chưa từng thấy?” Đoàn Lê Nguyên vẫn
kiên quyết nói.
“Được lắm, vậy thì cô cứ chờ xem”
Trương Thiếu Huỳnh đứng dậy. Trước khi rời
đi, anh ta còn đe dọa: “Kẻ bị tôi theo dõi sẽ bị
ngành nghề phong sát, các cô sẽ nửa bước
khó đi!”
Lãnh đạo cao tâng đều rất lo lắng.
“Công ty Hoa Phong không giống với
những công ty khác đâu.”
——————–