Con Rơi

Chương 14

" Ma kìa, ma....ma...kìa"

Bà ta cứ lay tay của ông Vương rồi chỉ về hướng cánh cửa một cách sợ hãi. Ông Vương và Nam Anh nhìn nhau khó hiểu rồi lại quay lưng nhìn ra bên ngoài cửa. Nhưng họ không thấy ai ngoài Lam Thư và Nam Phong.

" Bà này mắt mũi làm sao đấy. Ma cỏ gì ở đây. Ngoài đó chỉ có hai đứa nhỏ thôi chứ có ai đâu"

Bà ta khua tay khẳng định những gì mình thấy là sự thật. Lâu lâu lại ngó ra ngoài cửa xem con ma ấy đi đâu rồi, nhưng thứ duy nhất mà bà nhìn thấy được là khoảng không gian rộng lớn thiếu vắng bóng người. Bà gạt đi mấy giọt mồ hôi trên trán, rồi từ từ nằm xuống giường bệnh.

" Có lẽ là tôi tưởng tượng nhiều quá"

Nam Anh lại gần chỗ của mẹ, kéo chăn đắp kín hai bàn tay của bà. Rồi lại khẽ áp gương mặt lên ngực bà âu yếm, thủ thỉ nhỏ vào tai mẹ.

" Mẹ cố gắng khoẻ bệnh, chứ mẹ có mệnh hệ gì thì con, bà và anh hai làm sao sống nổi"

Bà xoa nhẹ đầu đứa con gái nhỏ.

" Con đừng lo cho mẹ, mẹ khoẻ rồi mà. Con và anh hai màu về nhà học bài mai còn đi học nữa"

Vừa dứt câu thì bà bất ngờ nhìn thấy một bóng trắng lướt nhanh qua cửa. Rồi mọi vật đều yên tĩnh lạ thường. Bóng trắng ấy nhìn bà ta bằng ánh mắt căm thù đến đáng sợ, nó lườm bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Từ trong phòng bệnh nhìn ra ngoài bà đã thấy nó trừng mắt với bà. Bỗng nhiên giọng nói bà run run, từ từ chỉ tay về hướng cửa.

" Vương Khang..... l...là con ma ấy kìa"

Vừa nói xong bà ta sợ hãi ngất luôn. Nam Anh thấy vậy thì cũng sợ hãi lay người bà dậy.

"Mẹ bị sao vậy, mẹ đừng làm con sợ mà"

Rồi cô đứng trồm dậy lại lay tay của ba mà khóc lóc.

" Ba ơi mẹ bị gì vậy, con sợ lắm ba"

"Bác sĩ mau gọi bác sĩ đi con"

Nam Anh ngay lập tức chạy đi gọi bác sĩ. Khi mà cô vừa chạy ra khỏi phòng ông liền nhìn qua tấm kính thủy tinh xem có điều gì đó kì lạ ở đây. Nhưng thứ duy nhất ông nhìn thấy là hình ảnh của Lam Thư đang ngủ gục trên ghế.

" Bình thường bà làm nhiều chuyện ác nên về đêm cái ác ấy đang dần phản lại bà"

.............

Bác sĩ đi từ phòng bệnh bước ra. Ông Vương thấy vậy gấp gáp kéo ông lại hỏi chuyện.

" Bà nhà tôi bị gì vậy bác sĩ. Sao tự nhiên bà ấy thấy cái gì đó rồi la lớn cứ thế mà ngất đi"

" Bà ấy bị sốc, theo tôi nghĩ có lẽ bà thấy cái gì làm bà ta sợ hãi. Ví dụ, bà ta làm chuyện có lỗi với ai đó nên lí trí bà ta cảm thấy sợ hãi và gây ra một số ảo giác"

" Vậy việc này có đáng lo không vậy bác sĩ?"

" Nếu bà tự thừa nhận lỗi lầm của mình và chủ động sửa lỗi thì tự động các ảo giác ấy sẽ biến mất thôi"

Bác sĩ nói xong thì đi luôn. Ông đứng đó ngẫm nghĩ về lời nói của bác sĩ. Trong tâm trí ông là một mớ hỗn độn, nó rối như tơ vò.

" Bà ấy đã làm chuyện có lỗi với ai và về điều gì chứ?"

Tranh thủ thời gian bà Vương được tiêm mũi thuốc an thần mà ông đánh xe đưa bọn trẻ về nhà. Cánh cửa sổ của phòng bệnh bà cứ cọt cà cọt kẹt. Gió thổi mỗi lúc một mạnh rồi ngừng lại hẳn. Ánh trăng chiếu vào phòng mỗi lúc một sáng. Một người phụ nữ mặc một bộ đồ màu trắng với mái tóc dài ngang hông xoã dài cứ thế bước vào.

" Bà chia cắt hai mẹ con tôi. Không cho tôi cơ hội làm mẹ. Không cho con tôi được hưởng hạnh phúc. Tội cho con bé sống cảnh cô độc thiếu thốn đủ điều. Mãi mới tìm được người tốt với nó thật lòng vậy mà bà cứ kiếm cớ làm khó nó đủ điều. Tôi cảnh cáo bà, bà mà còn làm khó nó, tôi thề dù phải chết đi lần nữa tôi cũng sẽ không để bà sống yên ổn đâu"

Mây đen kéo đến che khuất ánh trăng. Bà ta cũng biến mất, nhưng ánh mắt ấy vẫn làm người ta sợ hãi.

" Bà nhớ đấy!"

.................

Sau khi suất viện bà Vương liền mời thầy cúng về cúng kiến đủ thứ. Nam Anh và Lam Thư vừa đi học về cười nói vui vẻ ngoài cổng thì trong nhà phát ra nào là mùi nhang, tiếng chuông của ông thầy pháp và cả tiếng cầu khấn của mẹ Nam Anh.

" Nhà cậu hôm nay làm gì vậy Nam Anh. Bộ hôm nay có đám giỗ hay gì hả?"

" Làm gì có"

Hai người cùng nhau đi vào nhà thì thấy trong nhà ông thầy cúng múa may chạy tứ tung khắp bốn góc nhà. Nam Anh thấy kì lạ liền đến chỗ mẹ đang cầu khấn mà hỏi chuyện.

" Ông này đang làm gì mà nhảy múa như điên vậy mẹ"

Bà ta suỵt một tiếng rồi lại nhắm mắt lẩm bẩm cái gì đó. Sau khi chạy một vòng quanh nhà ông ta trở lại bàn cúng kiến. Đốt lá bùa vàng cháy thành tro rồi thả vào cả nước rửa cho thanh kiếm để trừ tà. Vừa làm xong ở ta cùng thanh kiếm và chiếc chuông lắc đi khắp nhà để tìm oan hồn. Hai cô gái trẻ đứng nhìn nhau tủm tỉm cười ông thầy pháp lạ lùng.

" Ông ta làm buồn cười vậy. Múa may táy hoáy cho lắm giờ lại cầm cái chuông đi khắp nhà như thằng dở ý"

" Thật"

Sau một hồi kiểm tra ông ta nằm bệp ra tấm chiếc trải sẵn mà than vãn.

" Con ma ấy làm ta hao tổn quá nhiều nguyên khí. Ta không tài nào triệu tập được thần về bảo vệ cho nhà nữ được"

Bà Vương sợ hãi quỳ xuống lạy bàn thờ mấy cái rồi quay sang năn nỉ ông thầy pháp.

" Thầy giúp con đuổi cái vong ấy đi chứ hết bao nhiêu con sẽ đều hậu tạ thầy"

Vừa nghe chữ tiền là ông ta sáng mắt ra. Đưa tay che trán giả vờ mệt. Bà hiểu ý liền đặt tiền vào bát trên bàn thờ.

" Mong thầy giúp con"

Ông thầy pháp gật đầu hài lòng hứa sẽ giúp bà. Lam Thư vừa nhìn đã biết ông thầy này giả mạo nhưng vẫn tỉnh bơ xem ở ta định dở trò gì.

Sau một hồi lâu lập đàn cúng kiến, ông thầy này lại tiếp tục cầm cái chuông đi tìm cái vong mà không biết nó có thật không. Bất ngờ chiếc kiếm của ông chỉ thẳng vào người Lam Thư.

" Cái vong đã bị tiêu diệt"

Bà Vương vui mừng cảm ơn thầy pháp rối rít. Lam Thư nghĩ đã đến lúc mình nên hành động cô liền la lớn.

" Công an kìa"