Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1406: Người lạnh lùng là cô, người cầu xin sự tha thứ là cậu

Em muốn quen bạn trai đó, anh có giỏi thì đánh em đi!

Ý của Tô Nhan chính là chuyện này không có ai ép buộc cô hết, là tự cô muốn yêu đương, cho nên mới tìm bạn trai, đây là chuyện rất bình thường mà.

Rất bình thường…

Đường Duy cảm thấy cả người cậu như sụp đổ, lời của Tô Nhan tựa như mũi dao đâm nát tim cậu trong nháy mắt.

“Ra tay!”

Tô Nhan đã không còn quan tâm liệu có làm Tô Kỳ và Tô Nghiêu thức giấc nữa không, thức thì thức đi, dù sao người trong nhà cũng đứng về phía cô, sớm muộn gì Đường Duy cũng sẽ bị đá ra ngoài thôi!

Tô Nhan chỉ vào bản thân: “Đánh đi Đường.

Duy, không phải anh muốn tìm tôi tính sổ sao, không phải từng nói muốn tính toán chuyện lái xe với tôi sao, giờ đánh đi nè! Anh đánh Trì Liệt làm gì, Trì Liệt là người ngoài, anh chỉ dám nổi giận với người ngoài thôi sao!”

Từng chữ của cô như đang xát muối vào tim cậu, trước giờ Đường Duy chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cậu nhìn Tô Nhan, lời nói ra đã không thể xếp thành câu hoàn chỉnh: “Em… bảo vệ cậu ta… đến thế sao?”

Cậu lắc đầu: “Không thể nào, em gạt anh..người đàn ông này sao có thể là bạn trai của em được…

Tô Nhan sẽ không làm vậy, cho dù có là cậu tận mắt chứng kiến, nhưng chắc chẩn chỉ là diễn viên Tô Nhan mời đến thôi, sao cô có thể sống chung với người đàn ông khác được. . TruyenHD

“Không phải bạn trai thì ngủ ở nhà tôi làm gì?” Tô Nhan nở nụ cười, một nụ cười vô cùng sảng kɧօáϊ, giống như cô đã báo được mối hận trong lòng vậy: “Hai chúng tôi mới nấy còn ngủ chung trêи một cái giường nữa đấy, nếu không phải bị tiếng chuông của anh đánh thức, có lẽ chúng tôi còn chưa thức dậy đâu!”

Lời nói này tựa như con dao nhỏ cắt đứt dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu cậu, cậu khẽ gầm lên, đôi mắt tựa như của người đã bước vào đường cùng, gương mặt tuấn tú lộ ra dáng vẻ đau đón tự tận linh hồn: “Em gạt anh… em gạt anh đúng không?” Đường Duy hét lớn: “Nói cho anh biết đi Tô Nhan, chuyện này không phải sự thật, em chỉ đang gạt anh thôi, người đàn ông này không phải bạn trai em, em mau nói đi!”

Lúc này, cậu tựa như một con chó bị người bỏ rơi nơi ven đường, dưới cơn mưa tầm tã, hốt hoảng lại lúng túng chạy trốn khỏi những chiếc xe đang lao đi vun vút trêи đường.

“Nếu em chỉ muốn kϊƈɦ thích anh, vậy thì em thành công, em thành công rồi đó, Tô Nhan! Nói cho anh biết chân tướng đi, nói đi!”

Cậu thừa nhận, cậu thừa nhận là được rồi chứ.

Ông trời ơi, ông đừng làm thế.

“Chân tướng?” Từ sâu thẳm trái tim, từng cơn đau nhỏ bé, âm ỷ khẽ trồi lên, tựa như những mảnh vụn thủy tinh, cắt ra những vết thương nhỏ nhưng lại cực kỳ dày đặc. Nhưng Tô Nhan vẫn nở nụ cười, dù cho cô đã cười đến độ hốc mắt đỏ bừng lên: “Chân tướng chính là, đây là bạn trai tôi”

Cảm xúc dâng trào như đang nuốt chửng tất cả lý trí của Đường Duy, cậu hét lớn: “Em thật sự tìm bạn trai sao?”

Vì sao lại bỏ cậu một mình…

Cậu hối hận rồi, không được sao, bây giờ cậu chỉ muốn cả hai bắt đầu lại, không thể ư, tại sao chứ…

“Đừng như vậy, được không..” Đường Duy bước tới muốn nắm lấy tay Tô Nhan nhưng lại bị Trì Liệt ngăn cản, trêи mặt cậu tràn đầy nỗi thống khổ và mờ mịt, cậu đau tới nỗi nói năng lộn xộn: “Anh, chết tiệt, anh cũng không biết phải làm gì bây giờ, anh thật sự không biết bản thân đang làm gì nữa. Nhưng mà nếu anh không thấy em thì ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi.”

Tô Nhan tránh sau lưng Trì Liệt, cô không nói một lời nào.

“Anh hối hận, anh hối hận vì đã ép em ra nước ngoài, được rồi chứ? Em muốn cái gì, anh cũng sẽ cho em hết, em đừng như mà..” Đường Duy không thể khống chế hành động và cảm xúc của cậu nữa, có lẽ bây giờ, trong mắt người ngoài, cậu lúc này không khác gì một tên ăn mày đang quỳ xuống cầu xin sự tha thứ hết.

Giọng cậu ngày càng nhỏ lại, lời nói cũng biến thành tiếng khóc thương, Đường Duy lảo đảo ngả nghiêng bị Trì Liệt ngăn lại, chỉ có thể bất lực đứng một bên nhìn Tô Nhan.

Đêm nay rất lạnh, lạnh đến nỗi cơ thể cậu đã mất đi độ ấm: “Đừng như thế, anh cầu xin em có được không? Tô Nhan… đừng tàn nhẫn với anh như vậy…”