Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
“Ờ, cô cảm thấy thế nào?”
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó vỗ tay: “Hay!”
“...” Thương Bích Lạc nhìn chằm chằm vào cô, im lặng một lúc rồi hỏi, “Tốt chỗ nào?”
“...”
Nhìn cô gái chột dạ chuyển mắt đi, Thương Boss lặng lẽ nuốt ngược ngụm máu vào, “thật ra cô nghe không hiểu đúng không?”
“không, nghe hiểu mà.”
“thật?”
“Ngoại trừ câu cuối.”
“...” Đó là cái câu quan trọng nhất đấy có biết không? Thương Bích Lạc thở dài, “Thôi, cô học giỏi được toán tiểu học đã không tệ rồi.” nói xong đợi cô xù lông.
Quả nhiên, anh vừa nói xong, cô gái lập tức như chú mèo hoang nhe răng đọa người, “Này! anh đang khỉnh bỉ tôi đúng không?!”
Thanh niên vươn tay vỗ đầu cô: “Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này.”
“...Tôi...”
Thương Bích Lạc nhìn hàm răng hổ sắc nhọn của cô, “Định đánh tôi thêm trận nữa hở?”
“...” Hơi thở Hạ Hoàng Tuyền cứng lại, nhớ lại mấy hành động lộn xộn liều lĩnh lúc nãy, lòng bỗng thấy chột dạ, vô cùng xấu hổ xoay mặt sang bên kia, “Này, lần này tôi đại nhân đại lượng tha thứ cho anh vậy.”
Mặc dù vẫn muốn trêu cô tiếp nhưng lại sợ lần sau cô lại vươn chân cào cấu người khác không chút khách sáo, nên thanh niên đành tiếc nuối chọn từ bỏ, ngược lại còn giải thích kĩ càng câu sau cùng kia cho cô gái.
thật ra Hạ Hoàng Tuyền không ngốc, chỉ là những người không có con mắt tinh tường như cô trước nay chưa bao giờ hiểu hết được các loại “ý đồ xấu âm u đáng khinh” (trích đánh giá của Hạ Hoàng Tuyền về Thương Bích Lạc), nhưng nếu có người giải thích cho cô thì cô hiểu rất nhanh.
Ví dụ như lúc này.
Sau khi cô gái nghe xong, trên mặt có hơi đắn đo, “Như vậy thật sự không sao chứ? Đừng hiểu nhầm! Tôi không phải không tin anh, chỉ là...” Tuy là nghe qua có vẻ đây là cách tốt, nhưng cứ thấy quá đáng sao ấy.
“Cảm thấy hơi quá đáng?” không thể không nói, giờ thanh niên có thể biết chắc được suy nghĩ của cô gái, chuyện mà anh thấy rất bình thường lại là giới hạn mà cô gái khó lòng tiếp nhận. Nhìn xem, rốt cuộc bọn họ khác nhau đến cỡ nào, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể giao nhau, phải đảo lộn bao nhiêu không gian để đôi ta có thể gặp nhau kỳ tích thế này?
“Ờ... nói thế nào nhỉ?” Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi mặt. thật ra phương pháp của Thương Bích Lạc cũng không phức tạp lắm, trước giờ thành phố này vốn là cường giả vi tôn*, giờ xuất hiện dị năng thì lại càng ứng với quy tắc ấy. Bây giờ ở thế giới này “Lấy đức thu phục người” thì tám phần là bất khả thi, chỉ có quyền lực tuyệt đối mới có thể mang đến một quy tắc ổn định –– nói một cách thô lỗ là, nắm tay đứa nào to thì nghe đứa đấy.
*cường giả vi tôn: kẻ mạnh được tôn sùng
Nhưng bàn tới đây thì xuất hiện vấn đề rồi.
Nếu để cho tình hình phát triển, dù đạt được mục đích cũng dẫn tới thương vong quy mô lớn, dù gì thứ như dị năng cũng rất nguy hiểm, dãu cho co một vài dị năng giả không phản kháng lại, cũng rất khó đảm bảo những người này không chạy đi bắt nạt người dân bình thường. Cho nên thời điểm này đành phải “Giết gà dọa khỉ thôi”, dao sắc chặt đay rối*, thiết lập trật tự mới càng nhanh càng tốt.
*khoái đao trảm loạn ma: ý chỉ giải quyết dứt khoát, hoặc là dao sắc chặt đay rối
Mấu chốt của vấn đề là “Gà” ở đâu ra?
Bởi vậy mới nảy ra “Chỉ dẫn” trong lời Thương Bích Lạc.
nói đơn giản là mỗi thành phố đều có những kẻ bất ngờ làm phản, cũng không thiếu người nhiệt tình “ủng hộ”, dưới sự tuyên truyền xui khiến của bọn họ, rất nhiều người sẽ dần mất đi lý trí, trở thành con tốt đi công kích mù quáng. Mà thứ nhóm Hạ Hoàng Tuyền phải làm chính là dụ mấy dị năng giả “ngo ngoe rục rịch” trước mắt này chủ động nhảy ra, trọng quyền xuất kích, hung hăng quăng bọn họ ngã xuống đất, một mẻ hốt gọn*, lấy việc khoe sức mạnh để khiến người khác sợ hãi, hơn nữa còn gián tiếp bóp chết khả năng xảy ra bạo loạn quy mô lớn trong tương lai.
*nhất võng đả tận: một mẻ hốt gọn, toàn bộ sa lưới
“Đại khái bản thân bọn họ mới chỉ xuất hiện động cơ phạm tội, vẫn chưa thực hiện, kết quả chúng ta lại dẫn bọn họ bước vào con đường tội lỗi, rồi lại bị chúng ta bắt làm “mô hình tội phạm”...” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “Cứ có cảm giác làm chuyện xấu a...” Đối diện với ánh mắt cười như không cười của thanh niên, cô phồng má lên, “không phải ai cũng có thể bình tĩnh làm chuyện xấu như anh đâu!”
“Vậy cô quyết định thế nào?”
“...” Sau khi Hạ Hoàng Tuyền tự hỏi, cô hít một hơi thật sâu, “Cứ làm như vậy đi.” Tuy là bị dắt mũi làm, nhưng cái này ít nhất cũng chứng minh được trạng thái tâm lí của bọn họ đang trên bờ nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ hại mình hại người, hơn nữa... Chỉ áp chế mà thôi, nếu xử lý thích đáng thì sẽ không gây tổn hại đến nhân sự, đợi cho bọn họ khôi phục tâm lý là được.
Thu được đáp án khẳng định, Thương Bích Lạc híp mắt, anh không bất ngờ chút nào, sự tin tưởng này làm anh thấy rất ấm áp, được người mà mình để ý tin tưởng chắc chắn là một điều hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, chuyện anh sắp làm nhất định...
Sao tam quan của cô cứ phải ngay thẳng thế nhỉ? Việc kết nạp vào Đội, Đoàn, Đảng thật sự tạo được hiệu quả tẩy não tốt thế à? Cho dù có là Boss đại nhân thì thi thoảng cũng thấy vô cùng bối rối, vì thế anh quyết định muốn nếm thử một lần...
“Cách nói trước đó của cô cũng không sai.” Thương Bích Lạc cười khẽ ra tiếng, “Nhưng mà, cách nói của cô thành lập trên góc độ “quy tắc”, giờ ở thế giới này, đặc biệt là thành phố đột biến này, có pháp luật nào đủ để ràng buộc mọi người không?”
“anh đang ngụy biện!” cô gái đang ngồi quỳ trên đất bỗng ngẩng đầu, chọc vào trán tên nào đó, cô tặng thanh niên một cái mặt khinh bỉ, “Đừng nghĩ lừa tôi mà dễ!” Hơn nữa chuyện này chả liên quan quái gì đến chỉ số thông minh cả, cô luôn có lòng tin vững chắc, thứ trói buộc mọi người ngoại trừ pháp luật còn có cả đạo đức, cái trước có thể mất đi tác dụng vì nguyên nhân khách quan, nhưng cái sau lại tồn tại vững chắc trong lòng người, không thể xóa nhòa, bởi vì một khi vứt bỏ là giống như đã bước qua ranh giới không thể bước qua, từ đây không còn là người.
Chuyện tẩy não lại lần nữa thất bại, lòng Thương Bích Lạc có chút bất lực, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ –– không sai, cô chính là người như thế.
Nhưng cũng bởi vậy mới vô cùng quý giá. Ít nhất trong cuộc sống trước đây của anh, chưa từng gặp ai ngốc như cô, ban đầu muốn đẩy cô tới con đường lạc lối, thế mà bất tri bất giác đã bị cô dắt về đại đạo, cái này đúng thật là... Hành vi vô thức thỏa hiệp này đúng là yếu đuối đến cực điểm, nhưng dù anh biết vẫn không thể dừng được nữa rồi.
Thanh niên nghĩ như thế rồi vươn tay, véo véo gương mặt cô gái: “Nếu cô không thích làm, để tôi làm là được.”
Lại nhận được câu trả lời thế này––
“nói cái gì đấy?” cô gái mở to mắt, trong đó đầy biểu cảm không tán thành, “Sao tôi có thể làm chuyện mất mặt như thế được?”
“...Mất mặt?”
“Đương nhiên!” Hạ Hoàng Tuyền đứng dậy, tay chống eo nhìn thanh niên, “Chuyện này tôi không biết thì không sao, nhưng giờ tôi đã biết rõ, còn đưa ra quyết định rồi đúng không? Cho dù có nhận được kết quả như thế nào, tôi đều sẵn sàng chịu trách nhiệm.” cô vươn tay xách lỗ tai tên nào đó, nhấc nhấc, “Nghe cho rõ! Nếu đã cùng nhau lựa chọn, tốt cũng được, xấu cũng được, chắc chắn tôi cũng có phần, tên gia hỏa mặt dày nhà anh đừng mong độc chiếm một mình!”
“...Cái này thì liên quan gì đến mặt dày?”
“Dong dài! Trọng điểm không phải chỗ này có biết không?!”
–– rõ ràng là cô chạy sai trọng điểm...
Thanh niên không biết nên nói gì mới tốt, đành phải giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang xách lỗ tai mình, nắm trong lòng bàn tay, hơi hơi nhếch khóe miệng, “Được, tính cho cô một phần.” Cùng người mình thích làm chuyện xấu, hình như cũng có một chút tình thú, anh nhớ trước kia anh từng gặp một đôi vợ chồng hành nghề trộm cắp, chính là...”
“Ừ, còn phải tính thêm A Giác, tiểu A Giác, Ngôn tiểu ca, sau đó...” Hạ Hoàng Tuyền thu tay lại, nghiêm túc đếm ngón tay.
“...”
Nếu lúc này Ngôn tiểu ca mà ngồi đây, tám phần sẽ kêu gào: “không được tính như vậy! 1vs1 biến thành NP làm gì, phản đối! Cực lực phản đối!”
Nhưng dù Thương Bích Lạc có mặt dày đến độ nào cũng phải cạn lời với cô, vì thế anh đành vươn móng vuốt tội ác về trước, muốn kéo cô gái vào lòng. Hạ Hoàng Tuyền hơi lảo đảo, lập tức quỳ gối giữa đùi anh, vòng eo bị đối phương ôm chặt vào lòng.
Bời vì tư thế ôm quỳ trên đùi thanh niên nên cô cao hơn Thương Bích Lạc một chút. Thanh niên vùi đầu vào cổ cô, Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nóng bỏng phun lên xương quai xanh của mình, rõ ràng không quá nóng nhưng cô lại như bị bỏng, không, giống như bị ném vào nồi nước lớn rồi luộc lên, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng.
–– Cái này, còn tiếp tục nữa thì càng không ổn!
“...anh làm gì đấy?” Con cá Hạ Hoàng Tuyền vừa được vớt lên liều mạng quẫy đuôi, muốn giãy thoát khỏi cái lưới đánh cá của tên Thương Bích Lạc đáng ghét, phát hiện cái tên khốn mặt dày này lại dám rót sương xanh vào tay...Vô sỉ! (trước đó có nói sương xanh giúp tăng sức mạnh, chuyển vào tay để tăng thêm lực tay)
Hỗn đản! cô có thể băm nát móng vuốt tên này không?!
Giống như cảm nhận người cô đang tỏa ra sát khí, tên Thương Bích Lạc này lại dám nói, “cô lại muốn đánh tôi?” Giọng nói nhỏ nhẹ khiến người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ.
Nhưng là! Giả! Tất cả đều là giả!
“...anh giả bộ đáng thương gì đấy?!” rõ ràng tự làm tự chịu không phải à?!
Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, nắm chặt tay múa may hai cái, khóe mắt lại vô tình liếc tới cái hố to bị mình đập thành trên bàn, cô hơi do dự, dựa theo nguyên tắc phát triển bền vững...một ngày hai trận có phải thường xuyên quá không? Hay là mỗi ngày một lần cho xanh tươi an toàn và không ô nhiễm?
cô thở dài, tay túm lấy đầu Thương Bích Lạc, kéo kéo, “Hỗn đản đứng dậy! Đừng có mà vô sỉ mặt dày bám lấy vị trí này, anh định tìm tình thương của mẹ trên người tôi đấy phỏng?!”
Thương Boss lập tức bị sặc nước bọt.
anh liên tục ho khan, rồi lại không nhịn được “phì” cười thành tiếng, “Dù tôi có muốn tìm thì cô thực sự có à?” Nếu giờ mà kết hôn, ít nhất... Ừm, chắc cũng phải hai ba tháng sau mới dần dần thể hiện cái gọi là tình mẹ nhỉ? Lúc đó cô sẽ như thế nào đây? Cứ thấy thật khó tin, nhưng lại thấy trông mong một cách kỳ lạ...
(chắc bảo hai ba tháng mới có tình mẹ ý là bảo mang thai thì phải)
anh hoàn toàn quên mất người nào đó còn chưa đủ tuổi kết hôn theo quy định nước này, suy nghĩ của Thương Bích Lạc đang hơi phiêu dạt, nên hoàn toàn không để ý cô gái đã hiểu ý anh theo một hướng khác, cô cúi đầu nhìn ngực mình, trong đầu hiện lên thù mới hận cũ, lập tức như núi lửa phun trào!
“Thương Bích Lạc, cái đồ sắc lang khốn nạn biến thái nhà anh! không hài lòng thì đi mà tìm hồng tỷ ấy!!! Tránh ra cho tôi!!!”
“...” Hồng tỷ là ai thế?
Lập tức anh không nghĩ tới cái này nữa.
Để tiện tiếp tục phát triển tình tiết gặp nhau tình cờ, người này chắc chắn phải lui ra.
Cho nên mới nói, lúc đối mặt với nữ bạo long thân mang giáp sắt phải nói chuyện cho cẩn thận vào, mấy chuyện tổn thương lòng tự trọng phái nữ gì đó không được đâu...
Nhân tiện, vị hồng tỷ từng một lần lướt qua*, lúc này đang trong cái góc nào đó của thành phố hắt xì một phát –– bởi vì cô ta vô tội, nằm không cũng dính đạn.
*bản gốc là tương du, nghĩa đen là nước tương, nghĩa bóng là người qua đường.
Tác giả có lời muốn nói:
Kế hoạch mà Boss đưa ra ở chương này chắc chắn không đơn giản như vậy, chắc chắn có vấn đề, nhưng xin mọi người tin tưởng, dù hắn có làm gì thì đều không làm hại đến muội tử! thật ra chương trước có chỉ dẫn, nhưng chắc không có nhiều người chú ý đâu ha ha ha.
Vì vậy spam hôm nay của Boss là như này: Kết hôn, có con, kết hôn, có con. Ừ, hôm nào đi nhận giấy chứng nhận thì tốt nhỉ? Chờ đã, giờ có chỗ nào cho làm giấy chứng nhận không? (lặp đi lặp lại trăm vạn lần) –– Thân ái à, anh nghĩ nhiều rồi, ngươi ta căn bản có muốn gả cho anh đâu!!!
P/s: hồng tỷ chắc chắn sẽ xuất hiện, lúc trước gặp bả ở đâu thì quên rồi.