Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 81: Ai mới là người thắng cuối cùng?

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Đột nhiên nghe thấy câu này, Hạ Hoàng Tuyền suýt thì sặc –– câu thoại kinh điển này thực sự không bao giờ hết thời thật đấy hở?

“Cẩn thận.”

“A...a!” Chưa kịp phản ứng với câu nói của Thương Bích Lạc, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên cả người cô rơi thẳng từ lầu hai xuống, nhưng Hạ Hoàng Tuyền là ai chứ? cô chính là cô gái có kinh nghiệm rớt từ lầu ba xuống!

Sau khi linh hoạt điều chỉnh tư thế, cô xoay mình trên không, lấy tư thế khuỵu một gối vững vàng đáp đất.

Cái tư thế lên sân ngầu lòi này đương nhiên khiến mọi người chú ý, không thể không nói, trước mặt người ngoài, bề ngoài của cô vẫn có thể hù người kha khá. cô khoác một cái áo gió dáng dài màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng cực kỳ khí thế, không cài chặt mà chỉ thắt đai lưng, khi cô rơi xuống từ trên không, vạt áo tung bay tán loạn, như hai cánh chim đang múa, hiện ra đôi chân thon dài trong chiếc quần dài, dưới chân đi đôi boot màu đen.

Trong mắt một số người, cô gái như vừa bước ra từ bóng tối.

Khi bước đi, những sợi tóc đen được buộc cao kia hơi lắc lư, giống như hải tảo dày đặc nơi đáy biển, nhìn thật đẹp đẽ nhưng có thể cướp lấy mạng bạn bất cứ lúc nào.

Nhóm người Hắc Ngũ đang bị áp chế kia lén nhìn về phía cô, phát hiện lúc này mặt cô lạnh như đá, môi mím chặt, tâm trạng có vẻ đang vô cùng bực bội.

“Lão đại... cô ta, cô ta là... cô ta không phải...Sói cái...” Chữ “đầu đàn” cuối cùng vẫn không nói ra.

*bản gốc là mẫu lang vương: hiểu là vua sói hay sói đầu đàn.

“Câm miệng!” Hạ Hoàng Tuyền lửa giận ngút trời, đá văng tên kia chỉ bằng một cú, thân là một người phụ nữ, bị người ra nói thành “sói cái” đúng là không thể nhịn! Thêm thời gian nữa có phải thành chó mẹ không?! (chó mẹ = mẫu cẩu)

Tên bị cô dẫm lên ngực nhìn chăm chú vào gương mặt đang đeo bịt mặt của cô, không biết nghĩ tới cái gì, run rẩy hai cái rồi bỗng ngất xỉu.

“...” Hạ Hoàng Tuyền hơi giựt khóe miệng, tôi đã làm cái gì đâu? Thực sự dọa người đến vậy à?!

“Từ từ! Các người không được đụng đến tôi!”

Mấy người cầm đầu thấy vậy liền liên tục hét to.

Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, nhìn về phía bọn họ: “Có ý gì?” Vừa dứt lời, cô liền rút trường đao trong tay ra, tiện tay vung sang lên cạnh một nhát.

Ánh mắt mấy người này bị đường đao nhẹ như bông này hấp dẫn, bất giác nhìn lại, rồi sau đó...Sợ hết cả hồn!

một đao nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thế mà mặt đất lại xuất hiện một vết chém sâu đến nửa người!

cô ta...thật sự không có dị năng đấy hả?

Những kẻ phản động nhìn thấy cảnh này gần như đã phát hiện ra một điều cùng một lúc –– bọn họ hình như bị lừa rồi.

Người bình thường có thể chém ra một đao như này à? Căn bản không có khả năng!

nói cô ta chưa tiến hóa được dị năng? Ai tin!

Nhìn thấy đường đao xen lẫn tử khí này đã phát huy tác dụng, Hạ Hoàng Tuyền tiếp tục cố gắng giữ gương mặt lãnh diễm cao quý, cười lạnh thành tiếng, hơi thu đao lại, để ngang ngực, ngón tay gõ nhẹ, sau tiếng “Keng” giòn tan kia, cô hài lòng nhìn thấy có không ít người đang run rẩy. Lúc này mới mở miệng nói, “Con người của tôi, ghét nhất là phải nghe mấy thứ vô nghĩa hay dối trá, bởi vì chúng nó luôn làm tôi nổi cáu.”

“...không! không phải nói dối!” một người trong đó đột nhiên gầm lên thành tiếng, “Cái tên Ngôn gì đó đang ở trong tay bọn tao! Nếu mày giết bọn tao, tên đó cũng phải chết!”

Ngôn tiểu ca... Quả nhiên?

Hạ Hoàng Tuyền hơi khựng lại, may mà trên mặt không lộ chút dấu vết nào, với Ngôn Tất Hành cô cũng không có dự cảm xấu nào, nhưng tới giờ còn chưa xuất hiện, tám phần là bị bắt thật rồi. Lúc này mà thể hiện quan tâm chỉ khiến cho bọn họ được đà lấn tới, nhưng mà nếu không làm gì cả, Ngôn tiểu ca liệu có bị thương không?

Bây giờ nên làm gì mới tốt đây?

Đúng lúc này, sau lưng cô truyền tới một tiếng nói lạnh lùng: “Các người cho rằng chúng tôi sẽ vì một mình anh ta mà tha cho mấy người?”

Là Thương Bích Lạc!

Hạ Hoàng Tuyền giữ vững biểu cảm trên mặt, bình tĩnh quay đầu nhìn thanh niên ngồi trên xe lăn, đối diện với cái nháy mắt của đối phương, lập tức hiểu anh định làm cái gì đó, vì thế phối hợp ngậm miệng không nói, đem quyền chuyển tới tay anh.

“Hơn nữa, nếu chúng tôi muốn có được tin tức của anh ta, thì hoàn toàn có thể dùng phương pháp khác.” Thương Bích Lạc vươn đầu ngón tay chỉ, “Chia bọn họ thành hai nhóm trái phải bằng nhau.”

Các chiến sĩ quay ra nhìn nhau một cái, nhưng trước đó bị phân tổ đã quen việc phục tùng mệnh lệnh của người này, sự thật chứng minh, quyết định của anh là vô cùng chính xác. Vì thế vâng lệnh tuân theo.

“Có biết tôi định làm gì không?” Thanh niên nhìn chăm chú vào những gương mặt sợ hãi kia, cong cong khóe miệng, nghiêng đầu nở một nụ cười hình thức của Đức Chúa cha, “Bắt đầu từ giờ, tôi sẽ lần lượt đặt câu hỏi.”

Cổ tay áo run nhè nhẹ, trong tay anh không biết xuất hiện một khẩu súng lục từ lúc nào, Thương Bích Lạc hướng họng súng về phía bên trái, “Ví dụ như, tôi hỏi mấy người một vấn đề, các người có thể chọn cho hoặc không cho tôi câu trả lời, sau đó,” lại chuyển về bên phải, “Tôi cũng sẽ hỏi mấy người cùng vấn đề ấy, các người cũng có thể đưa ra lựa chọn như vậy.” anh mỉm cười nói tiếp, “Rồi sau đó tôi sẽ so sánh đáp án, bên nào chọn không trả lời hoặc đáp án không làm tôi không hài lòng lắm sẽ phải chịu trừng phạt.”

“Đương nhiên, nếu đều không trả lời thì hai bên đều bị phạt.”

“...Mày định phạt thế nào?”

“nói sao nhỉ?” Thanh niên thờ ơ nhìn vào mắt bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn một đám động vật bậc thấp, “Mấy người ngoại trừ cái mạng này thì còn cái gì?”

“...”

“Trước khi chết hết, ai có thể cho tôi câu trả lời vừa lòng nhỉ?”

“Đừng nói đùa!”

“Đúng! Bọn tao không sợ!”

“Tên tiểu bạch kiểm nhà mày bớt dọa dẫm bọn tao đi, tao không tin mày...A!!!” Lời chưa nói hết đã bị tiếng kêu thảm thiết cắt đứt, người đàn ông cường tráng ôm chặt đầu lăn lộn trên đất, không ngừng kêu gào đau đớn.

Thương Bích Lạc khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu còn có người nói nhảm, thứ bị rớt không chỉ có lỗ tai đâu.”

Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào vẻ mặt chấn động, câm như hến của mọi người, trong lòng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài nặng nề đây, trông có vẻ là có cửa rồi, biết được tin tức của Ngôn Tất Hành đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cách làm của Thương Bích Lạc...cô rất rõ, tên này không nói đùa đâu, thật sự làm được đấy.

Nếu anh giết người thật,

“Vậy, vấn đề đầu tiên, Ngôn Tất Hành ở đâu?”

“Ha ha ha ha... Ha ha ha ha!”

Tên này điên rồi à?

Lúc này, vô số người có mặt ở đây đều nghĩ như vậy.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cái tên bị bắn mất lỗ tai không biết đã bò dậy từ lúc nào, trên tay hắn ta là phần còn lại của tai trái, điên cuồng cười thành tiếng, “Bọn mày! Tất cả bọn mày chết chắc rồi!”

“Cao Kiện, anh có bị ngốc không?” Hắc Ngũ lặng lẽ dịch sang bên cạnh, để ngừa tự rước lấy họa.

“Ngốc! Bọn mày mới ngốc!” trên gương mặt Cao Kiện là biểu cảm đầy dữ tợn, trong đôi mắt hắn ta toàn là hận thù, hung tợn nhìn về phía Thương Bích Lạc, “Tiểu bạch kiểm, mày chết chắc rồi.”

Hạ Hoàng Tuyền vọt tới trước người Thương Bích Lạc theo bản năng.

Tuy là cô không đồng tình với chuyện anh ra tay với đồng loại không chút khách sáo, nhưng chắc chắn không trơ mắt nhìn anh bị thương.

“Mấy người biết dị năng của tôi là gì không?” hắn ta nở nụ cười vặn vẹo, “Là điều khiển côn trùng! Có phải cảm thấy nó rất vô dụng không? Nhưng nếu tôi khiến cho mỗi con côn trùng đều dính máu zombie thì sao?”

Hạ Hoàng Tuyền sững sờ, người này... Rốt cuộc muốn làm gì?

Lập tức có người hỏi ra nghi ngờ trong lòng cô: “Cao Kiện, anh nói thế là có ý gì?”

“Có ý gì à?” Cao Kiện cười lạnh, “Lo trước khỏi họa chứ sao, trước đó tôi đã ra lệnh cho lũ sâu bọ của tôi lượn quanh phía nam một vòng, hình như chỗ đó không có không ít xác zombie đâu, vừa hay có thể lấy chút máu, chúng nó giờ đang bay về rồi.”

“Chúng nó đã chích rất nhiều zombie rồi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, lũ sâu bọ ấy sẽ lập tức lao đi cắn người, hậu quả... Ha ha ha ha ha...” nói tới đây, hắn ta dừng lại, “Đúng rồi, tôi quên không nói, trước đó tôi còn hạ mệnh lệnh cho bọn chúng, một khi tôi chết, lập tức phát động công kích.”

“Đến lúc đó, thành phố này, ngập tràn zombie.”

“Bọn mày, đều phải chết!!!” Cao Kiện vừa cười vừa đứng thẳng người, chỉ những người bên cạnh, “Bọn mày còn giữ bộ dạng chó chết ấy làm gì? Đứng hết lên cho tao, lần này, chúng ta thắng chắc rồi!”

“Hoặc là, giao quyền khống chế thành phố này cho tao, hoặc là mọi người cùng chết. Giờ đến lượt bọn mày đưa ra lựa chọn rồi đấy.”

“anh biết mình đang làm gì không?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn thẳng vào Cao Kiện, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, “Thành phố này có khoảng sáu triệu người, bọn họ đều là đồng loại với anh đấy!” Sao lại có kẻ dễ dàng làm ra chuyện này chứ, chỉ vì dục vọng cá nhân, mà khiến biết bao người vô tội phải chết.

Đúng là vô cùng không bình thường.

“Vậy thì sao?” Cao Kiện nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, ánh mắt chế giễu, hỏi ngược lại, “Hơn nữa không phải tao đã cho bọn mày quyền lựa chọn à? Nếu mềm lòng như thế thì giao quyền không chế cho tao đi.”

“Đúng, Cao lão đại nói đúng!”

Nhìn thấy Cao Kiện chiếm thế thượng phong, một vài người vốn đang lần lượt giữ khoảng cách với hắn ta bỗng khôi phục lại tinh thần.

“Cứ giao quyền khống chế mà không đòi gì à?”

“Bớt làm bộ làm tịch đi!”

Cao Kiện tươi cười giơ tay lên, chặn lại tiếng của những người khác, lên tiếng thêm lần nữa, “Đúng rồi, trừ cái này ra, tao còn điều kiện, đó là hắn,” hắn ta chỉ ngón tay về phía Thương Bích Lạc, “Đúng, hắn phải bò xuống khỏi xe lăn, từ từ chui qua háng tao!”

một đám người lập tức cười thành tiếng.

“Đúng! Chui qua đi!”

“Tao ngứa mắt tên tiểu tử này lâu lắm rồi!”

“Ha ha ha, bò một cái cho bọn tao nhìn xem nào!”

Trong những tiếng nói ấy, Thương Bích Lạc vẫn không đổi sắc, bình tĩnh hỏi ngược lại: “anh cho là tôi sợ chết?”

“Mày có thể không sợ, nhưng cô ta thì sao?” Cao Kiện chỉ Hạ Hoàng Tuyền, “Mày không sợ cô ta chết à?”

“cô ấy?” Thương Bích Lạc cười nhạo một tiếng, “anh có thể thử xem, tôi đảm bảo dù cho mọi người chết hết, cô ấy cũng sẽ sống tốt, sống dai hơn bất kỳ ai.”

Cao Kiện giật mình, sau đó gầm nhẹ thành tiếng: “Vậy những người khác phải chết thì sao? Mày không quan tâm?!”

“Sống chết của bọn họ thì liên quan gì đến tôi?” Khóe miệng thanh niên cong càng cao, từ đầu tới cuối, người anh để tâm chỉ có một.

“...” Cao Kiện không tin nổi nhìn anh, “Hóa ra mày...” một lát sau, hắn ta hình như nghĩ tới cái gì, lại chỉ tay về phía Hạ Hoàng Tuyền thêm lần nữa, “Có lẽ mày nói đúng, nhưng cô ta thì sao?” Dựa vào câu nói lúc nãy, cô ta mềm lòng hơn tên này nhiều.

Hạ Hoàng Tuyền lại trở thành tâm điểm của sự chú ý có hơi bất ngờ.

cô... không biết trả lời thế nào.

Trơ mắt nhìn những người trong thành phố này biến thành zombie, cô không làm được, nhưng đồng thời, cô cũng không thể xem đây là cái cớ để Thương Bích Lạc làm...chuyện nhục nhã thế này.

Dù sao, anh cũng là một người kiêu ngạo như vậy.

Sao có thể!

“Nếu không...” Tên điều khiển côn trùng đang uy hiếp mọi người kia nở nụ cười ác độc, “Mày cũng có thể thay cho hắn ta.”

“...”

“Ha ha ha, Cao lão đại, anh thật sự không biết thương hương tiếc ngọc mà!”

“không, tao quá biết mới đúng ấy, bò qua, chậc chậc!”

“cô nhóc, thế nào? không phải mày mềm lòng à?”

một người rốt cuộc có thể ác tới mức nào?

Làm chuyện đê tiện này không chút e dè, không hề thấy hối hận, thậm chí còn tràn ngập cảm giác hưởng thụ.

Chuyện này... Chuyện này...

Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt chuôi đao trong tay, trong nháy mắt, cô rất muốn...rất muốn...

“Mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày! Nếu tao chết...”

cô gái buông đao và vỏ đao trong tay ra.

“Bang!” Chúng nó đồng thời rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ gần như trùng nhau.

Có tiếng người nhẹ nhàng thở ra truyền tới.

Đôi chân thẳng như cây tùng của cô gái hơi khom xuống.

Lại bị đỡ lấy!

cô quay đầu, nhìn chăm chú vào thanh niên ngăn cản mình.

Thương Bích Lạc vươn thêm một tay, dịu dàng sờ mặt cô, nhẹ giọng nói, “Đừng làm.”

“...”

“Nếu thật sự phải làm, vậy hãy để cho anh làm.”

Hạ Hoàng Tuyền bỗng mở to mắt.

Rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, thanh niên dùng tư thế nhục nhã, cực kỳ chật vật từng chút bò xuống khỏi xe lăn.

Trong tiếng cười vang của những kẻ kia, gương mặt anh vẫn bình tĩnh thong dong, giống như không để ý tới mấy thứ đó.

Nhưng!

Nhưng!!

Nhưng!!!

Vì sao nhất định anh phải làm chuyện này?!

Vì sao anh phải chịu sự sỉ nhục này?!

Vì sao những kẻ này lại có được sức mạnh ấy?!

Nếu như không có.... Nếu như không có...

Bọn họ không xứng, bọn họ không xứng, bọn họ không xứng, bọn họ không xứng!

không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được!

A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!

cô chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, đôi tay đột nhiên ôm lấy đầu, chỉ trong chớp mắt, như có vô số gió bão thổi qua đầu cô, giống như có thứ gì vốn bị bỏ qua, cuối cùng cũng tìm được!

Hạ Hoàng Tuyền không ức chế được, gào thét thành tiếng: “Biến đi! Biến hết đi cho tôi!!!”

Thanh niên giữ gương mặt bình tĩnh kia bỗng dừng động tác lại, khóe miệng anh cong lên, nở nụ cười rất ư là sung sướng, nhìn xem, kẻ thắng quả nhiên là anh.