Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 130-3

Sau khi trở lại cơ thể, Dụ Ninh liền phát hiện hai huy chương trong đầu sáng lên rồi, cái yêu cầu chăm sóc nam chính hoàn thành là chuyện có thể hiểu được, nhưng không ngờ cái nhiệm vụ thứ ba cũng hoàn thành luôn, không biết Sở Cẩn đã làm bao nhiêu chuyện tốt.

Lúc đầu nàng từng nghĩ nhiệm vụ thứ ba là khó nhất, không ngờ cũng chỉ đơn giản như vậy, chỉ nói với nam chính vài câu mà hắn đã hoàn thành cho nàng rồi.

Ra khỏi nhà họ Sở, Dụ Ninh tìm một chỗ vắng, lặng lẽ lấy quần áo trong không gian ra đổi, rồi mua bản đồ, mua ngựa, rời thành.

Nếu đã không định hoàn thành nhiệm vụ, cũng không biết Sở Cẩn khi nào thì sẽ theo cốt truyện gặp được nữ chính trong truyện rồi ở bên nhau, nàng đành cứ sống buông thả, được một ngày tốt một ngày, tám tuổi, Dụ Ninh gặp được cơ duyên nên bước vào Tu Chân giới tu luyện, đã lâu lắm rồi không sống giữa trần tục một phen, thời gian cuối cùng này du ngoạn khắp nơi cũng là một ý tưởng không tồi.

Nếu muốn đi đây đi đó, tất nhiên cần tìm nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, Dụ Ninh chọn điểm đến là Giang Nam, dọc đường đi thật chậm, cưỡi ngựa mệt lại lên thuyền, tháng ngày thích ý khiến nàng gần như đã quên chuyện bản thân có thể tùy lúc hồn phi phách tán.

Trong khoảng thời gian linh hồn rồi thân xác, mỗi ngày Sở Cẩn vơ vét không ít trang sức để nàng vui vẻ, trước khi đi nàng đã đem toàn bộ số đó vào không gian, rồi đem ra chợ đen đổi bạc, cũng đủ để nàng ăn chơi cả đời.

Tuy là dùng tiền của Sở Cẩn nhưng Dụ Ninh không có chút áy náy, nàng đã không có ý định giết nam chính, đồng quy vu tận thì lấy chút tiền tài đã là cái gì.

Một tháng sau, vừa đến đất Giang Nam thì Dụ Ninh gặp Sở Cẩn.

Dụ Ninh thuê một con thuyền, trên thuyền, ngoài nàng còn có một cô lái thuyền, bóng đêm trầm tĩnh như nước, Dụ Ninh nằm trong khoang thuyền, nghe cô gái hát khúc nhạc song nước, thuyền nhỏ nhẹ nhàng chòng chành, bất tri bất giác thiu thiu ngủ tự lúc nào.

Gần như là khi Sở Cẩn bước vào khoang thuyền, Dụ Ninh liền có cảm giác, vui chơi một tháng nhưng nàng cũng không quên tu luyện, hơn nữa hình như nhờ đoạn thời gian tĩnh tâm tu luyện khi linh hồn rời xác nên các giác quan của nàng giờ đây đều vượt qua cả thế giới thứ nhất.

Thấy Sở Cẩn không có hành động gì, vốn dĩ Dụ Ninh cũng định mặc kệ nhưng khi cảm nhận ánh mắt kia càng ngày càng nóng rực, chẳng thể bỏ qua được nữa, Dụ Ninh mới mở mắt.

Sở Cẩn đứng ở phía bên tay trái nàng, che đi ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, có lẽ da trắng còn có khả năng hắt sáng nên tuy trong khoang thật tối nhưng Dụ Ninh vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt của người kia.

……………….

Trởi đã tối thui, nhưng trên song vẫn cực kì náo nhiệt, những con thuyền phía xa thoáng truyền đến tiếng cười đùa, cùng tiếng đàn huyền cầm thanh thúy dễ nghe.

Mành lụa theo gió nhẹ bay, ánh sáng bên ngoài loang lổ đậu trên mặt hắn, càng khiến tầm mắt ấy như mờ mịt không rõ ràng.

Dụ Ninh liếc nhìn Sở Cẩn một cái, không hiểu hắn cứ đứng đó mang vẻ mặt ấy làm gì, nếu dựa theo quá khứ thì tên này đã trực tiếp nhảy đến dùng dây thừng trói nàng , sau đó nhốt phòng tối, động tay động chân rồi.

“Những thứ ta đưa ngươi, ngươi không thích sao?” Sở Cẩn bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi, cực kì bình tĩnh, hắn ngồi xổm trên nệm, ánh mắt lại cẩn thận dạo quanh khuôn mặt người mình ngày nhớ đêm mong, muốn biết tháng qua nàng béo hay là gầy, tiều tụy hay vui vẻ, có còn nhìn hắn với vẻ chán ghét nữa hay không.

“Cái tram cài đầu kia ta thấy ngươi liếc nó vài lần, những tưởng ngươi thích nó.” Hơn một tháng không gặp, nàng không béo cũng không gầy nhưng đẹp lên trông thấy, cả người toát ra vẻ tự tại, thả lỏng, nhìn hắn cũng không còn sự thù địch, chỉ là có chút không kiên nhẫn.

Như vậy cũng tốt, Sở Cẩn nhếch khóe miệng.

“Đồ của ngươi sao ta thích được chứ.” Dụ Ninh ngồi dậy đốt đèn trong khoang thuyền lên.

Bởi vì vừa ngủ dậy nên quần áo nàng có chút rời rạc, một chiếc áo dài màu trắng, cổ áo hơi mở, lộ một khối da thịt trắng ngần, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt nhìn thật ngoan miệng, khiến ánh mắt Sở Cẩn hơi trầm xuống.  

“Vậy ta mua cái khác cho ngươi.”

Dụ Ninh cười khẽ một tiếng, cũng biết nam chính không thể hiểu lời của mình, chẳng lẽ mua tới thì không phải đồ của hắn hay sao :” Rời thuyền.”

Sở Cẩn lắc đầu :” Ngươi đi đâu ta sẽ đi cùng ngươi đến đó.”

“Rời thuyền” Dụ Ninh không kiên nhẫn :” Bây giờ ngươi không đánh thắng được ta.”

Sở Cẩn đưa tay bắt lấy một sợi tóc trên người nàng, không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ sợi tóc đó, Sở Cẩn cuộn nó lên ngón út :” Chỉ cần ta còn sống thì sẽ vẫn mãi đi theo ngươi.”