Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 50: Anh Anh, anh nhớ em

Edit: Tiểu Ngư

“Hôm nay em đi ra ngoài sao?” Hạ Thanh Xuyên vừa thấy đã biết cô không phải đang trong tình trạng ở nhà.

Nếu không ra ngoài, cô ấy thường sẽ mặc quần áo rộng thùng thình, thoải mái và mềm mại, chỉ khi ra ngoài cô ấy mới mặc đồ trang trọng hơn.

Lâu Anh vẫn chưa thay quần áo, chỉ cởi áo khoác, hiện tại cô vẫn đang ăn mặc cái áo len cashmere mỏng, ôm sát cả người cô, phác họa ra những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô.

Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên tối sầm lại, giống như bầu trời đêm đầy trời sao bị giấu đi, chỉ còn lại bóng tối và sâu thẳm.

“Tôi đi gặp hai người bạn tốt.”

Vốn dĩ Lâu Anh muốn phàn nàn về việc mình bị giễu cợt, nhưng khi bị anh hỏi như vậy, cô liền nói tiếp theo lời anh.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Xuyên nghe thấy cô nhắc đến bạn mình. Cô ấy không có người bạn tốt nào trong giới, cô ấy cũng không cần làm quen với người khác, có hay không cũng không quan trọng, chơi được thì chơi chơi không được thì nghỉ.

“Bọn họ đã nói gì?” Hạ Thanh Xuyên đã đoán được chuyện cô nói mình bị giễu cợt, chắc là có việc này.

Bọn họ đã nói gì? Đương nhiên là họ đã nói “Nói xấu” về anh!

Tuy nhiên, tốt xấu gì Lâu Anh vẫn giữ cho hắn chút thể diện, nên không nói ra điều này.

Hai người nói vài câu, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên hỏi: “Ngày mai em có thời gian không?”

Chưa đầy một tuần nữa là đến tết, đến lúc đó đi loanh quanh, ít nhất trong vài ngày sẽ không thấy ai.

Có thời gian không? Có. Chỉ là cô muốn ra ngoài, thì phải báo một tiếng với người nhà, còn phải có lý do hợp lý.

Nếu nói ra sự thật, cô cảm thấy anh cô nhất định sẽ không đồng ý.

Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy trên mặt cô có chút do dự, trong lòng chùng xuống, nhưng hắn vẫn nhìn cô với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Lâu Anh nhìn vào ánh mắt của anh, không đành lòng khiến anh thất vọng, chỉ có thể chậm rãi gật đầu, “Chắc là có!”

Ba mẹ cô hạn chế cô ra ngoài, là vì lo lắng cho sự an toàn của cô.

Điều này không liên quan đến giới giải trí, cái họ càng lo lắng là những đối thủ cạnh tranh thương mại sẽ lợi dụng sơ hở.

“Nếu thật sự không có thời gian thì đừng miễn cưỡng.” Hạ Thanh Xuyên nhẹ giọng an ủi, chỉ là ánh mắt có chút cô đơn.

Lâu Anh có hơi lo lắng, anh vẫn luôn đợi cô, mà cô thì chưa bao giờ chủ động.

“Không có miễn cưỡng, ngày mai tôi có thời gian.” Lâu Anh trả lời bằng trái tim mình.

“Thật sao?” Đôi mắt của Hạ Thanh Xuyên phát ra ánh sáng ngạc nhiên, giống như dãy ngân hà đầy sao bị nghiền nát trong mắt anh.

Lâu Anh thấy anh vui vẻ, cô cũng bất giác bật cười.

“Vâng.” Cô dùng sức gật đầu.

“Em ở chỗ nào, tôi tới đón em.”

“Cao ốc Hằng Thế.”

Cao ốc Hằng Thế là nhà của cô, đến lúc đó nhờ tài xế chờ bên ngoài, cô có thể đi vào cùng anh.

“Được.”

Hai người chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi, nhìn nhau qua màn hình.

Lâu Anh không biết nên nói gì, ánh mắt của anh trầm tĩnh, nhưng lại giống như có một sức mạnh to lớn bị chôn giấu, chỉ là nó vẫn chưa bộc phát ra mà thôi.

“Anh Anh, anh tưởng em.”

Anh nói những lời này với giọng điệu hết sức lưu luyến, chọc đến trái tim của Lâu Anh cũng rung rinh.

Đôi môi hồng của cô khẽ mở, ngơ ngác nhìn anh, trong lòng hơi chua xót, nhưng lại càng ngọt ngào.

Chịu đựng sự ngại ngùng trong lòng, Lâu Anh nhỏ giọng trả lời: “Tôi cũng nhớ Hạ lão sư.”

Giọng nói của Lâu Anh nhỏ như muỗi kêu, Hạ Thanh Xuyên nghe không rõ lắm, nhưng kết hợp với khẩu hình của môi cô, về cơ bản hắn có thể đoán được.

Hạ Thanh Xuyên phảng phất có cảm giác giống như chờ khi mây tan thấy trăng sáng, đợi lâu như vậy, cô gái nhỏ cuối cùng cũng đáp lại.

Khóe miệng không ức chế được gợi lên, hắn càng thêm mong được gặp cô vào ngày mai.

*

Ngày hôm sau Lâu Anh dậy rất sớm, sau đó bắt đầu ở trong phòng chọn quần áo.

Con gái vì người mình thích mà trang điểm, trước đây cô chưa từng quan tâm đến chuyện này, hiện tại đột nhiên để ý, muốn thể hiện những gì tốt nhất của bản thân trước mặt anh.

Tuy nhiên, quần áo mùa đông, phải xét đến khả năng giữ ấm, vì vậy phạm vi lựa chọn thu hẹp hơn nhiều.

Cuối cùng, Lâu Anh đã chọn quần áo giữ ấm truyền thống thêm áo len cashmere và áo khoác, mũ, khăn quàng cổ.

Cũng may cô có dáng người tinh tế, nên không bị biến thành chim cánh cụt sau khi mặc như vậy.

Hơn nữa, bởi vì có khăn quàng cổ và mũ, nên về cơ bản cô chỉ lộ ra đôi mắt và cái mũi, điều này có thể giúp cô không bị người khác nhận ra.

Khi ra ngoài, Lâu Anh đã lấy lý do là cô muốn đi dạo phố với Hoa Hoa.

Đương nhiên, vì lý do này, cô lại bị cười nhạo.

Hoa Hoa và những người khác nhắc nhở, họ sẽ không không ngăn cản cô yêu đương, chỉ cần chú ý bảo vệ bản thân là được.

Hạ lão sư: Tôi đang đợi em ở tầng ba.

Hạ Thanh Xuyên đến đây rất sớm, tìm một quán cà phê vắng người ngồi đợi cô.

Khi Lâu Anh nhận được tin nhắn, chiếc xe vẫn đang chạy trên đường, cô đành phải áy náy tỏ vẻ có lẽ một chút nữa cô mới đến nơi.

Hạ lão sư: Khi nào đến nhớ gửi tin nhắn cho tôi.

Lâu Anh sốt ruột trong lòng, nhưng cô không thể hối tài xế lái xe quá nhanh, trời có tuyết dưới và đất có băng, an toàn trên hết.

Hoa Hoa ngồi một bên nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ, “Cậu có chút tiền đồ được không, không phải cậu đã kêu anh ta chờ một lát rồi sao, xem ra cậu đang nóng lòng.”

Lâu Anh xấu hổ, phản bác nói: “Tớ chỉ là không quen với việc người khác chờ tớ mà thôi.”

Đây là lời nói thật, cô luôn cảm thấy không lịch sự khi để người khác chờ mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chưa bao giờ đến trễ.

Đương nhiên, cô cũng không thích chờ đợi người khác.

Nhưng mà, Hạ Thanh Xuyên đến sớm như vậy, nếu nói trong lòng không vui là không có khả năng.

Vừa bước vào cao ốc Hằng Thế, Lâu Anh đã nhìn thấy một bóng người cao lớn ở cửa, lẳng lặng đứng trong đám người, không cần phải làm gì cả chỉ cần đứng đó là có thể thu hút sự chú ý của mọi người.