Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 143: Băng bùn xây thành - Lung Nguyệt cố sống chết để giữ nguyên diệu kế đối địch - Trác Nhã lại thất bại

Edit: tuyền xù

Nhận được tin tức Công chúa Trác Nhã của Kim Quốc dẫn người cưỡi ngựa tới đây, Lung Nguyệt đã không còn tâm tư suy nghĩ quá nhiều, việc khẩn cấp trước mắt là làm sao bảo đảm cho mình có thể bình an vô sự.

Bỏ thành chạy sao?

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Lung Nguyệt hiểu được đây là biện pháp tốt nhất.

Nhưng vì sao nàng lại không hạ được quyết định này?

Trong đầu luôn có một giọng nói không ngừng nhắc đi nhắc lại: Ngươi là Công chúa dòng chính của Đại Chiêu Quốc, là Tĩnh Bắc Vương phi, phiên bang xâm phạm, sao có thể bỏ thành mà chạy?

Lung Nguyệt tự nhận nàng là một tiểu nữ nhân tư tâm rất nặng. Lúc ở thời hiện đại, bất luận xem tiểu thuyết hay là xem tivi, đối với những anh hùng quên mình hy sinh kia, nàng sẽ bội phục, lại tự nhận sẽ không làm như thế.

Nhưng hiện giờ…

Lung Nguyệt phát hiện ra, trong nội tâm nàng cũng cất giấu một mầm móng nho nhỏ của chủ nghĩa anh hùng. Cũng phát hiện ra, "Anh hùng" có khi là bởi vì bất đắc dĩ mới làm.

Lúc này mình chính là như vậy đó, thân phận, trách nhiệm, không cho phép nàng bỏ thành mà chạy.

Đường đường là Đích Công chúa vinh quanh nhất của Đại Chiêu Quốc, lúc man tộc tiến đến xâm chiếm, nghe tiếng liền chạy, quá mức mất mặt, nếu nàng làm ra hành động này, toàn bộ thể diện của Hoàng tộc Đại Chiêu sợ là đều phải bị đạp ở dưới chân. Lãnh thổ của nhà mình, chính mình đều không thể giữ lấy giùm phụ thân Hoàng đế, còn có thể trông cậy vào người khác vì ngươi mà quên mình bỏ mạng sao?

Vả lại, Kim Quốc có thể mang binh đến đây, nhất định là vùng biên cảnh xảy ra vấn đề. Lúc này Bùi Nguyên Tu thế nào rồi? Lung Nguyệt khẽ vuốt ve bụng nhỏ, có chút không yên tâm!

"Vương phi, xin ngài mau chóng rời khỏi Biên Thành!" Bùi Đại thủ ở cửa phòng, đã đứng trong gió lạnh khẩn cầu một canh giờ.

"Chủ tử, Bùi Đại quản sự nói có lý, ngài hiện giờ mang thai, vẫn là rời đi tốt hơn!" Bốn người Hoán Ngọc cũng ở bên người nàng, biểu tình nôn nóng khuyên nhủ.

Lung Nguyệt vẫy vẫy tay, nói: "Ý ta đã quyết!" Dứt lời, cẩn thận che chở bụng, chậm rãi đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng: Bảo bảo, cha con sẽ không có việc gì, Kim Quốc chưa chắc là qua được chỗ Ba Sơn đó mà tới đây.

Lung Nguyệt an ủi chính mình.

Lúc này nàng có chút hối hận, không nên khuyên Bùi Nguyên Tu đi dự tiệc.

"Đi lấy áo choàng lông của ta tới đây, lại chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất phủ." Lung Nguyệt phân phó.

"Vương phi, ngài quyết định rời đi?" Bùi Đại ngoài cửa nghe thấy liền mừng rỡ.

"Không rời đi!" Lung Nguyệt sai Địch Thúy đi mở cửa, dẫn Bùi Đại tiến vào, nói: "Ngươi đi tìm Tri Phủ Biên Thành tới đây, chỉ nói ta có chuyện quan trọng!"

Bùi Đại nghe vậy thì ngẩn ra, vừa định mở miệng, lại nghe Lung Nguyệt nói: "Tìm hắn xong thì đồng thời đến cửa thành tìm ta!"

"Này..." Bùi Đại khó xử. Lúc này hắn lại vô cùng nhớ thương người huynh đệ ba hoa kia, cũng thầm hận mình ngốc miệng lưỡi vụng về. Lúc này, nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn thế nào giao phó với Vương gia đây. Chẳng qua là, cũng không biết tình cảnh hiện tại của Vương gia như thế nào.

Địch Thúy đưa mắt ra hiệu với Bùi Đại đần độn đang đứng tại chỗ, tính tình chủ tử nhà nàng ra sao bọn họ là hiểu rõ nhất, chủ ý định rồi, Thiên Vương lão tử có tới cũng không có tác dụng. Nhớ trước đây lúc ở trong Hoàng thành, ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng không xoay chuyển được tính tình của chủ tử, trên mặt lộ ra biểu tình vừa yêu vừa hận, chẳng qua điều này cũng chẳng trách được người khác, tính tình bướng bỉnh của khuê nữ nhà mình đều do y dung túng mà ra.

Bùi Đại thấy vậy, cũng biết nhiều lời vô ích, hiện giờ chỉ có thể tận lực bảo vệ Vương phi thật tốt mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Lĩnh mệnh, đang định lui ra ngoài, bỗng nghe Lung Nguyệt hỏi: "Vương gia có truyền đến tin tức không?"

Bùi Đại lắc đầu, nói: "Không!"

"Vậy được phái đi tìm hiểu tin tức có thư hồi âm không?" Lung Nguyệt hỏi tiếp.

"Vẫn không thấy!" Bùi Đại đáp lại lần nữa.

"Ừ!" Lung Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, tin Trác Nhã Kim Quốc xâm phạm đến hiện giờ cũng mới qua một canh giờ, không vội, chờ thêm một chút. Nghĩ xong, lại hỏi: "Chỗ quân đội đóng quân cách nơi đây gần nhất thì nhanh nhất là khi nào đến?" Được tin tức, Lung Nguyệt liền sai người tới chỗ quân đội đóng quân tìm quân cứu viện.

"Cưỡi khoái mã nửa ngày liền có thể đưa tin tức đến nơi." Bùi Đại hồi đáp. Nhưng trong lòng cũng có chút khâm phục đối với vị Vương phi Công chúa này, thiên chi kiêu nữ được sủng ái mà lớn lên, đối mặt trận chiến như thế mà chưa bị dọa đến bể mật, trong khoảnh khắc khi nhận được tin tức liền làm ra rất nhiều an bài, thật là khó được.

"Biết rồi, ngươi đi tìm Tri Phủ đi!" Lung Nguyệt khoát tay để Bùi Đại lui ra, sau đó mặc y phục mùa đông thật dầy, ngồi trên xe ngựa đi về phía cửa thành.

Nhìn tường thành Biên Thành, Lung Nguyệt khẽ nhíu mày, nói là tường thành, kỳ thật chẳng qua là đất vàng được nung lên rồi xếp chồng lên nhau. Lúc trước khi nhìn thấy, nàng còn cảm thấy mới lạ, rất có chút hương vị phong tình của sa mạc lớn trong điện ảnh hiện đại. Nhưng hiện giờ xem ra, cũng chỉ là "Công trình đậu hủ" mà thôi.

Lung Nguyệt suy tư, đã phái người đi tìm viện binh, hiện tại nàng phải làm đó là chờ cứu binh đến, và tin tức của Bùi Nguyên Tu. Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu, trong lòng Lung Nguyệt vô cùng lo lắng, than nhẹ một tiếng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Tay ngọc thon dài xoa xoa cái bụng nhỏ...

Lung Nguyệt đứng trên tường thành đất vàng nung không bao lâu, Bùi Đại liền dẫn Tri Phủ tới.

Lúc nãy, khi Bùi Đại tìm được phủ nha, Tri Phủ đại nhân Biên Thành đang chân tay luống cuống đi qua đi lại trong phòng, nghe nói Vương phi cho mời, vội vàng liền đi theo Bùi Đại chạy đến đây.

Trời giá rét, đợi tới lúc đến cửa thành, vậy mà lại xuất ra một đầu mồ hôi.

"Trịnh đại nhân!" Lung Nguyệt liếc mắt nhìn ông ta một cái.

"Có hạ quan!" Trong lòng Tri Phủ đầy mồ hôi.

"Ừ, ngươi nói một chút xem, vì sao tường thành Biên Thành lại đổ nát không chịu nổi như thế hả? Mỗi năm Triều phát ngân sách chạy đi đâu rồi hả? Bạc thu từ thuế tại Biên Thành, trừ nộp lên triều đình, lại dùng vào chỗ nào hả?" Lung Nguyệt trầm giọng, nàng quá biết, Biên Thành này cũng không nghèo, tuy không thích hợp với nghề nông, lại bởi vì giao với chỗ Man tộc, thương nhân buôn bán da rất nhiều. Lại không phải là chỗ quá gần biên cảnh, gần như chưa từng có Man tộc tập kích quấy rối.

"Này... Này..." Trịnh Tri Phủ liên tiếp đổ mồ hôi lạnh, sao ông ta dám nói hơn phân nửa bạc thu từ thuế ông ta dùng để cưới tiểu lão bà, sinh nhi tử chứ? Trịnh Tri Phủ len lén liếc nhìn đánh giá vị tiểu Vương phi này, ý vị toàn thân sạch sẽ, lại lộ ra một cỗ trầm ổn, sinh đến yêu kiều xinh đẹp, cũng không ngây ngô như tiểu nữ nhi mới cập kê kia, lời nói ra đều không khỏi lộ ra uy nghi của hoàng gia.

"Ngươi cũng đừng trả lời vội, ta cũng không vội trị tội ngươi, hiện giờ, ta muốn gia cố tường thành." Lung Nguyệt quét mắt nhìn ông ta một cái, lại nói: "Có lẽ ngươi đã biết được, có đội quân Man tộc sắp tới xâm phạm, cứu binh đến đây chậm thì cũng cần một ngày, mà chỉ sợ sáng sớm ngày mai đội quân Man tộc liền đến dưới thành, ngươi muốn chết hay là muốn sống?" Lung Nguyệt cũng không phải là nói lời đe dọa.

"Sống... Sống... Muốn sống..." Trịnh Tri Phủ run giọng hồi bẩm.

"Muốn sống thì liền nghe ta, đi tập hợp tất cả mọi người bất luận là nam hay nữ, là già hay trẻ mà có thể làm việc ở Biên Thành, tu sửa tường thành!" Lung Nguyệt phân phó.

"Dạ!" Trịnh Tri Phủ đáp, rồi lại do dự hỏi: "Vương phi, chỉ... này... tường thành này cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn có thể tu sửa, chỉ sợ..."

"Làm theo phân phó của ta!" Lung Nguyệt trừng mắt nhìn.

"Dạ! Dạ! Hạ quan đi làm liền, đi làm liền!"

Trịnh Tri Phủ hạ lệnh sai nha dịch đi triệu tập dân chúng.

Thế nhưng, qua nửa canh giờ, số người tới lác đác không có mấy người.

Lung Nguyệt nhìn Trịnh Tri Phủ, cười lạnh nói: "Đây chính là năng lực của Trịnh đại nhân sao?"

"Không... Không phải, Vương phi, đám dân chúng này đều là không có lợi thì không có ý thức dậy sớm..."

Trịnh Tri Phủ chưa nói xong, liền nghe Lung Nguyệt quát: "Câm miệng! Nếu nói không có lợi thì không dậy sớm nổi, sợ là Trịnh đại nhân việc nhân đức không nhường ai thôi!"

Lung Nguyệt quét mắt nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu muốn lợi dụ, vậy Trịnh đại nhân là người hiểu rõ, cho là hiểu được làm như thế nào?"

"Dạ! Dạ! Hiểu được hiểu được!" Trịnh Tri Phủ minh bạch, Vương phi đây là buộc mình xuất tiền túi.

"Có tiền có thể sai sử ma quỷ!" Lời này thật thật không giả.

Đe doạ lại lợi dụ, cuối cùng cũng tập hợp được không ít người.

Lúc Lung Nguyệt đứng trên tường thành, khi phân phó mọi người đào đất tu sửa tường, mọi người đều cho rằng vị tiểu Vương phi này, nếu không phải là việc Man tộc mang binh tới xâm phạm bị dọa sợ choáng váng, chính là mình đang đùa giỡn với mọi nhà. Lấy đất xây tường, chẳng phải là còn không rắn chắc như đất vàng nung ban đầu sao?

Nhưng mà, lúc mọi người xây một tầng đất vàng tưới một tầng nước, xây tường thành lên cao thì lại đều bội phục vị tiểu Vương phi này rồi.

Thời tiết ở Bắc Cương giá rét, tuy nói lúc này đã lập xuân, nhưng nước vẫn đóng thành băng.

Những trai tráng toàn thành bận việc cả một đêm, đợi đến lúc bình minh, đã tu sửa được một tường thành hỗn hợp đất – băng cao mấy mét. Ngoài tường thành đào đất làm ra đường hầm, Lung Nguyệt sai người chôn những cành cây đã được tước nhọn xuống đó, lại phủ một lớp đất lên, làm hố bẫy.

Mọi người bận việc một đêm, Lung Nguyệt cũng chưa từng chợp mắt cả đêm. Nhìn tường thành tu sửa xong xuôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể cũng đã mệt mỏi. Đang định muốn nghỉ ngơi một chút, liền nghe có người đi qua đi lại, đội quân Man tộc tới rồi, đang dựng trại đóng quân ở ngoài năm dặm.

Lung Nguyệt nghe nói, lập tức không còn buồn ngủ, triệu Bùi Đại tới, lại phân phó hắn một hồi.

Sau đó, hiếm thấy Bùi Đại cười đi ra cửa.

Mua mấy đầu trâu trong tay dân chúng, lại chuẩn bị rất nhiều pháo đốt, cột lưỡi dao sắc bén chung với sừng trâu, mang theo vài thị vệ tinh anh của Vương phi giả dạng làm thương nhân buôn trâu, lẻn đến chỗ gần đóng quân của Man tộc…

Sau đó, bên trong Biên Thành, rất xa liền nghe được tiếng pháo nổ vang...

Không lâu, nơi đóng quân của binh lính Man tộc liền bốc lên làn khói dày đặc.

Lung Nguyệt đứng trên tường thành, lộ ra nụ cười nhạt.

Hóa ra là, Bùi Đại mang theo sáu, bảy người, cột pháo vào trên đuôi con trâu rồi đốt, đánh đuổi vào nơi đóng quân của binh lính Man tộc, trong lúc bọn họ hỗn loạn tìm được chỗ lương thảo, cho một cây đuốc.

Đội quân Man tộc ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới, có người dám tập kích doanh trại vào ban ngày.

Còn dùng chính là trâu…

Con trâu bị pháo trúc dọa cho kinh hãi điên cuồng, trên sừng cột lưỡi dao sắc bén đấu đá lung tung ở trong quân Man tộc, mặc dù cuối cùng bị loạn đao chém chết, lại mê hoặc tầm mắt của đám loạn quân, làm tranh thủ thời gian cho đám người Bùi Đại đốt lương thảo.

Lúc binh lính quân Kim hiểu được, đám người Bùi Đại đã chạy về tới Biên Thành.

"Lương thảo tổn thất như thế nào?"

Chờ hỗn loạn bình ổn lại, Công chúa Trác Nhã nổi giận đùng đùng ngồi trong quân trướng, hỏi.

"Hồi Công chúa, lương thảo bị thiêu hủy một nửa, dư lại chỉ đủ dùng năm ngày." Có một Tướng quân trả lời.

"Đã biết!" Trác Nh phất phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra. Thầm nghĩ trong lòng: Không tồi, nghe theo lời của Quốc sư Hàn Khôn, chia lương thảo làm hai phần tồn trữ, nếu không thật sự liền chưa chiến mà đã thua trước.

Trác Nhã là một người thiếu kiên nhẫn, hiện giờ bị Lung Nguyệt phái Bùi Đại náo loạn một hồi như thế, cơn tức càng tăng lên. Sau khi đóng doanh trại xong, liền mang theo một ngàn binh sĩ chạy đến dưới thành mắng một trận.

"Thụy Mẫn công chúa thật nhiệt tình, ta quân mới tới liền phái người tới tặng thịt trâu!" Công chúa Trác Nhã dùng tiếng Hán sứt sẹo nói.

"Ha ha ha! Đa tạ Thụy Mẫn công chúa của Đại Chiêu!"

"Đa tạ Thụy Mẫn công chúa của Đại Chiêu!"

Tướng sĩ Kim Quốc cũng dùng tiếng Hán sứt sẹo hô ứng.

Trong hành quán Biên Thành.

Lung Nguyệt vừa mới nghỉ ngơi tỉnh lại, liền nghe Hoán Ngọc nói, "Chủ tử, kim Quốc man di ở ngoài thành khiêu khích!"

"Không để ý tới bọn họ!" Lung Nguyệt uống một hớp sữa bò, nói: "Nói cho Bùi Đại, bất luận bọn họ mắng chửi như thế nào, cũng không cần để ý tới, nếu có người dám can đảm mở cửa thành thì theo luật xử trí gian tế." Hiện tại nàng làm hết thảy đều là vì kéo dài thời gian chờ đợi cứu binh. Tường thành đóng băng kia cũng không biết rắn chắc không, có thể chịu đựng đến khi nào. Nhưng nghĩ đến Bùi Đại đã đốt lương thảo của Kim Quốc, tuy là chưa đốt rụi, cũng đã đủ chọc giận bọn họ.

Tuy Lung Nguyệt chưa từng mang binh đi đánh giặc, nhưng binh thư cũng là đi theo mẫu thân Hoàng Hậu mà đọc qua không ít.

Ở thời đại vũ khí hiếm thấy này, những binh sĩ này toàn thân cường tráng sức lực lớn, mà trong đạo dùng binh, ở nguy, ở hiểm, ở đúng dịp, lại kỵ nhất gấp gáp.

Lúc nãy, ở lúc bọn họ mới đến chưa ổn định là lúc tập kích doanh trại đốt lương thực, chỉ là vì làm rối loạn tâm tư của thống soái, mà Trác Nhã này thật đúng là không có tiến bộ, vẫn dễ giận giống như lúc trước. Nếu như đổi lại là một vị Thống soái đã chinh chiến nhiều năm, sợ là sẽ không trúng kế của mình, mọi việc chưa yên ổn liền tới khiêu chiến!

"Chủ tử, man di Kim Quốc chuẩn bị công thành!" Địch Thúy nghe người Bùi Đại phái tới truyền tin, hồi bẩm lại.

"Thay y phục cho ta!" Lung Nguyệt ngồi dậy.

"Chủ tử, ngài..." Mấy người Hoán Ngọc muốn ngăn cản.

Lung Nguyệt phất phất tay nói: "Binh đã đến dưới thành, ta lại có thể nào sống yên ổn ở trong hành quán? Thay vì để người qua lại truyền tin tức, không bằng ta tới trước trận cho thuận tiện."

"Nhưng..."

"Được rồi, đừng nói nữa!"

Lúc Lung Nguyệt tới trên tường thành, Bùi Đại chính chỉ huy binh sĩ và dân chúng chống cự. Bắn tên giết ở chỗ xa, ném cục đá để đập dưới tường thành.

"Đừng có dùng hỏa!" Lúc Lung Nguyệt thấy có người lấy cây đuốc định thiêu hủy thang công thành của Kim Quốc thì hô to một tiếng, vội vàng ngăn cản. Nàng dùng chính là băng để xây tường thành này, chẳng phải gặp lửa là sụp đổ rồi sao?

"Đi tìm pháo đốt, pháo hoa, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chuẩn bị nước, không dùng lửa đốt, dùng nước giội!"

"Vương phi!" Bùi Đại thấy Lung Nguyệt leo lên tường thành thì lòng tràn đầy lo lắng, nhưng nghe được phân phó của ngài thì hai mắt sáng ngời. Lửa sẽ thiêu chảy băng, làm tường thành tan ra, nhưng mà pháo đốt sẽ không. Nước thì càng hay, lúc này trời giá rét, nước giội vào người thì không đến một lát liền sẽ kết băng...

Bùi Đại an trí Lung Nguyệt ở một chỗ tương đối an toàn, mới lại đi chỉ huy trận chiến. Qua hai ngày quan sát, hắn cũng hiểu được tính tình của tiểu Vương phi nhà mình, chủ ý đã định, mười con trâu cũng đừng nghĩ kéo trở về, chỉ có thể để cho Vương gia nhà mình khiêng về thôi.

Hiệp thứ nhất, với Kim Quốc đại bại chấm dứt.

Một đám binh sĩ Kim Quốc ướt đẫm như chuột lột lạnh rùng mình, chật vật trở về doanh trại.

Lung Nguyệt đứng trên tường thành, đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, cao giọng hô to: "Trác Nhã công chúa, đã lâu không gặp! Ngày đó từ biệt ở bãi săn Đông Lĩnh, Trác Nhã công chúa vẫn như lúc trước! Đi thong thả không tiễn!"

"Đi thong thả không tiễn!"

"Đi thong thả không tiễn!"

Binh sĩ Đại Chiêu hô ứng.

Thẳng cho đến lúc Công chúa Trác Nhã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn bóng người hồng y trên tường thành một cái, quay ngựa rời đi. Ý trong lời Lung Nguyệt nói, người khác nghe không rõ, nhưng chính tâm tư nàng ta lại hiểu rõ như gương, đây là cười nàng ta không có tiến bộ, như cũ vẫn là bại tướng dưới tay.