Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thai nàng tuy rằng an ổn nhưng lại quá mức an tĩnh, nghe Tranh Nương nói khi còn trong bụng mẹ, tiểu Lỗi tử nhà nàng bốn tháng đá bắt đầu dùng tay nhỏ chân nhỏ quyền đấm cước đá rồi. Đứa bé này nhà nàng đến tận tháng thứ năm mới bắt đầu có động tĩnh, thế nhưng cũng chỉ nhẹ chân nhẹ tay, nếu không phải mỗi ngày đều cảm thấy đứa nhỏ duỗi tay duỗi chân trong bụng, nàng còn lo lắng không biết đứa bé này có thể hay không…
Sau nàng lại phát hiện ra đứa nhỏ này chịu động tay chân là do nghe thấy tiếng của Bùi Nguyên Tu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, còn chưa sinh ra đã biết nịnh cha rồi!
“Đúng vậy, con động.” Bùi Nguyên Tu nửa ngồi trước mặt Lung Nguyệt, nhẹ nhàng áp tai trên bụng nàng, bắt đầu tiến hành hoạt động chào hỏi giữa cha con, khóe mắt đuôi mày nhu hòa vô cùng.
Rốt cuộc đợi đến khi kết thúc tiết “Giải ngao giai phẩm thù giai tiết, quế phất thanh phong cúc đái sương”*, Lung Nguyệt cũng đã đến ngày chuyển dạ.
*Nói đơn giản thì đây là ngày ăn cua ngắm hoa cúc.
Trong viện Bích Thương, Thái y, phủ y cùng với danh y trong thành dàn thành một hàng ngang đứng ngoài hành lang.
Tiểu nha hoàn bưng khăn bông với chậu nước ấm, vội vội vàng vàng chạy ra chạy vào, trên trán mọi người đều xuất hiện một lớp mồ hôi.
Bùi Nguyên Tu đứng ngoài phòng sinh, mắt nhìn chằm chằm không chớp từng bồn nước nòng được bưng vào rồi lại bưng ra, khăn bông trắng được mang ra đã nhuộm thành màu đỏ rực.
Bùi Nguyên Tu hai đời giết người không chớp mắt bắt đầu cảm thấy sợ hãi. (MTLTH.dđlqđ)
Hắn bắt lấy một tiểu nha đầu vừa từ phòng sinh bước ra, một đôi mắt giăng đầy tơ máu hỏi: “Vương phi sao rồi?”
Tiểu nha đầu này mới chỉ khoảng 11, 12 tuổi, bị Bùi Nguyên Tu hung thần ác sát kéo lại hỏi, nàng triệt để bị dọa choáng, cả người run rẩy làm rơi chậu đồng trong tay xuống tạo nên tiếng vang đinh tai, máu pha loãng tràn ra đầy đất.
Lưu ma ma trong phòng sinh nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra kéo Bùi Nguyên Tu ra một góc: “Vương gia, ngài chớ lo lắng, Vương phi đây là thai đầu, sẽ phải chịu khó khăn một chút nhưng coi như thuận lợi hơn so với những thai phụ khác, bốn canh giờ đã mở ra tám phân, Vương phi là người có phúc…”
“Thế nhưng sao lại xuất hiện nhiều máu như vậy?”Bùi Nguyên Tu nhìn thấy Lưu ma ma như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Tất nhiên là phải có máu rồi, Vương gia, ngài chớ lo lắng quá, máu này nhìn tuy nhìn nhưng thực chất là đã được pha loãng rồi.” Cánh tay Lưu ma ma bị Bùi Nguyên Tu nắm rất đau.
“Nhưng sao không nghe thấy tiếng của nàng?” Trong trí nhớ của Bùi Nguyên Tu, kiếp trước khi Lưu Tú Nhi sinh con kêu hết sức thê thảm. Thế nhưng rốt cuộc như thế nào thì hắn không nhớ quá rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy rất phiền, đứng một lát rồi cũng phẩy tay đi thư phòng.
Lưu ma ma thoát trói buộc của Bùi Nguyên Tu, nhẹ nhàng nói: “Vương phi không kêu là để giữ sức, kêu nhiều tốn rất nhiều sức.”
Bùi Nguyên Tu nửa hiểu nửa không gật đầu một cái nhưng vẫn manh động đứng bên cửa sổ gào to: “Cưu nhi! Cửu nhi, nàng thế nào rồi? Ta đứng bên cửa sổ, nàng nghe thấy thì kêu hai tiếng đi!”
Lúc này trong phòng sinh, Lung Nguyệt hai tay nắm chặt cột giường đến hiện cả khớp, trọng miệng cắn khăn bông, cả người bị mồ hôi thấm ướt, tóc dính bết cả vào trán và hai bên thái dương.
Nghe Bùi Nguyên Tu gọi mình, nàng nghiêng đầu, nhổ khăn ra ngoài, cắn răng nhịn đau, hét lên với hắn: “Thiếp không sao!” Trong lòng thầm mắng: Bùi Nguyên Tu chàng khốn kiếp, nếu không phải tại chàng, tạo sao ta lại phải chịu tội như thế này?
Nàng mang Bùi Nguyên Tu mắng rất nhiều lần trong lòng, Lung Nguyệt chợt cảm thấy không còn đau dữ dội như vậy nữa, chẳng lẽ mắng hắn còn có thể bớt đau hay sao?
Thế nhưng cảm giác đỡ hơn cũng chỉ trong chớp nhoáng, cơn đau đột nhiên truyền đến làm nàng phải kêu thảm lên một tiếng.
“Cửu nhi!” Bùi Nguyên Tu bị tiếng kêu bất ngờ của Bùi Nguyên Tu dọa cho hết hồn, nhấc chân tính xông vào phòng sinh.
Lưu ma ma cùng Anh Lạc cô cô vội vàng tiến lên ngăn cản, có thế nào cũng nhất quyết không cho hắn bước vào phòng sinh nửa bước.
“Vương gia, phòng sinh không phải nơi mà nam nhân có thể đi vào, ngài không cần phải thêm phiền cho chúng nô tỳ như vậy, ngài mau mau đi ra thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Vương gia, ngài cứ đứng ở ngoài này chờ trong chốc lát, Vương phi là người có phúc, không có việc gì đâu!”
Nhưng Bùi Nguyên Tu nào có chịu nghe, một lòng một dạ chỉ nhớ Lung Nguyệt thôi, từ lúc nửa đêm bắt đầu đau, giày vò nàng đến tận bây giờ, hắn ở ngoài nhìn hết chậu máu này đến chậu máu khác được bưng ra ngoài, nơi nào an tâm nổi?
Đẩy Lưu ma ma cùng Anh Lạc cô cô sang một bên, nhanh chân chạy vào phòng sinh. (MTLTH.dđlqđ)
“Ai ai! Vương gia…”
“Vương gia…ngài không thể vào….”
Anh Lạc cô cô và Lưu ma ma bị hắn đẩy cho suýt ngã.
Chợt từ trong phòng sinh, Lung Nguyệt lớn giọng nói vọng ra ngoài: “Bùi Nguyên Tu, chàng dám đi vào thiếp liền không sinh nữa!” Nhất định bộ dạng bây giờ của nàng khó coi chết đi được, tuyệt đối không được để hắn thấy.
Mọi người cho rằng Vương phi đây là đang khuyên Vương gia, ai có thể đoán được nàng lại nghĩ như vậy cơ chứ?
Nữ nhân để ý nhất là bộ dáng của mình, dĩ nhiên không muốn ý trung nhân nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Một câu nói của Lung Nguyệt đúng là có tác dụng, Bùi Nguyên Tu nghe vậy dừng bước chân, rồi sau đó bị Lưu ma ma và Anh Lạc cô cô kéo ra ngoài.
Đứng ngoài cửa, Bùi Nguyên Tu hét lớn vào bên trong: “Cửu nhi! Ta ở bên ngoài với nàng.”
“Được!” Lung Nguyệt cắn răng đáp lại, sau đó lại thảm thiết kêu lên.
Bà đỡ kích động nói: “Vương phi, đã nhìn thấy đầu, ngài dùng sức, tiếp tục dùng sức…”
“Ừ….A….”
Lung Nguyệt nghe theo khẩu lệnh của bà đỡ, nàng cảm thấy đầu mình choáng váng, cơ thể như bị vắt kiệt sức lực, sau đó tựa như có gì đó phá vỡ chui ra ngoài…
“Vương phi, sinh! Là một tiểu Thế tử!”
Nghe thấy tiếng bà đỡ, sau đó lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, khóe môi nàng không tự chủ được cong lên.
“Ôm lại đây cho ta nhìn một chút…”Lung Nguyệt gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ, bé con hồng hồng, nhiều nếp nhăn, trên người còn nhơm nhớp chất lỏng dính tia máu.
Lung Nguyệt cười nói: “Thật xấu.” Sau đó nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Ngoài cửa mọi người nghe được động tĩnh cùng tiếng nói của bà đỡ, rối rít chúc mừng Bùi Nguyên Tu.
“Chúc mừng Vương gia có quý tử!”
“Mừng Vương gia có tiểu Thế tử!”
Bùi Nguyên Tu trong lòng vui mừng, miệng cười rất tươi: “Thưởng! Tất cả đều có thưởng!”
Nhưng hắn mừng chưa lâu đã bị nỗi lo ấu thay thế.
Sao đứa nhỏ này vẫn không được ôm ra? Đã vậy máu vẫn từng chậu từng chậu bưng ra ngoài!
Bùi Nguyên Tu chợt nhớ tới một từ - rong huyết!
Mẫu thân của hắn chính là bị rong huyết, mặc dù bảo vệ được tính mạng nhưng cả đời cũng chỉ triền miên trên giường bệnh.
Chuyện này…
“Cửu nhi! Cửu nhi!” Bùi Nguyên Tu lúc này cảm thấy nóng nảy, không để ý đến bất kỳ thứ gì, nhấc chân liền xông vào phòng. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lung Nguyệt trắng bệch không chút huyết sắc, không nhúc nhích nằm im trên giường. Tóc ướt nhẹp dán chặt lên khuôn mặt, trên người đắp tấm chăn màu đỏ càng tương phản với sắc trắng trên khuôn mặt nàng, hơi thở mỏng manh, lồng ngực như có như không phập phồng….
“Chuyện này….chuyện này….”
Bùi Nguyên Tu hoảng hồn, Cửu nhi của hắn đây là bị làm sao? Hắn hung dữ nhìn bà đỡ đang hành lễ: “Vương phi thế này là thế nào? Máu này từ đâu tới?”
“Vương …..vương gia….” Cánh tay bà đỡ như sắp bị hắn bấm nát.